Mấy người bọn họ, tận mắt chứng kiến không gian đột nhiên xuất hiện một cái khe tối đen, sau đó thi thể đám người Trương Phóng kia tự bay vào trong cái khe, tiếp theo cái khe chậm rãi khép lại rồi biến mất. Thời gian trước sau chỉ một hai lần hô hấp, nhưng đám người Trương Phóng cũng bỗng dưng biến mất, không lưu lại một chút dấu vết gì.
Bản lãnh như vậy đừng nói là thấy, ngay cả nghe bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua. Đường chủ Thánh đường đại nhân uy nghiêm, thậm chí là Điện chủ Thánh điện đại nhân cao cao tại thượng đó, đều không có khả năng có bản lãnh khủng bố như vậy.
Người thoạt nhìn rất tuổi trẻ trước mắt này, rốt cuộc là thân phận gì?
Húc Minh biết Hạ Ngôn đến từ Đại Lục Long Chi, nhưng hắn cũng không rõ làng lắm thân phận của Hạ Ngôn. Lúc này mối nghi hoặc trong lòng hắn càng tăng mạnh, nhưng nếu bảo hắn hỏi cho ra lẽ, hắn thành thật trả lời không dám.
Người có đại thần thông như Hạ Ngôn thế này, khẳng định tính tình đều cực kỳ cổ quái, vạn nhất trong lòng không vui, trực tiếp xé mở một cái lỗ hổng tối đen, tống mấy người bọn họ đi vào, vậy còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
- Vậy.
Phụ thân của Húc Minh sau phút thất thần, dường như muốn nói điều gì, tuy nhiên hắn cũng không thể nói ra lời. Húc Minh lắc mình một cái, liền ngồi xổm xuống đưa tay bịt miệng phụ thân lại. Mặc Nhiên, cũng nhếch môi ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Hạ Ngôn.
- Các ngươi không cần sợ hãi ta! Ta cũng không thích giết người. Đám Trương Phóng này làm nhiều việc ác, giết hắn vậy càng có nhiều người sẽ không còn bị hắn ức hiếp.
Hạ Ngôn thấy đám người Húc Minh sợ hãi mình, nên nói thêm.
- Cảm ơn ân nhân!
Húc Minh hướng về Hạ Ngôn đáp.
- Húc Minh! Vậy. trong nhà ta còn có việc, ta đi về trước đây.
Mặc Nhiên ở trước mặt Hạ Ngôn, cảm giác phi thường không được tự nhiên, liền tìm cớ rời đi.
- Mặc đại ca! Vậy huynh trước trở về đi, cảm ơn huynh.
Húc Minh gật đầu nhìn Mặc Nhiên nói.
Mặc Nhiên lại hướng Hạ Ngôn thi lễ, sau đó xoay người giống như chạy trốn cho mau thoát khỏi căn lều này.
Chờ Mặc Nhiên rời đi, sau đó Hạ Ngôn xoay chuyển ánh mắt, rồi nói với Húc Minh:
- Húc Minh! Ngươi có nghe nói trên đại lục có nhà họ Mai không?
Hạ Ngôn lần này đến Đại Lục Ám Dạ, chuyện trọng yếu thứ nhất chính là báo thù cho mẫu thân, lúc này tự nhiên muốn dò hỏi tin tức Mai gia và Khưu gia.
- Mai gia? Ân nhân! Ngài nói chính là người nào Mai gia? Thành Ly Hỏa chúng ta, đường như không có đại gia tộc nào là Mai gia.
Húc Minh ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu nhìn về phía Hạ Ngôn nói.
- Mười tám năm trước, Thánh Hoàng Đại Lục Ám Dạ đó là người của Mai gia, ta nói chính là Mai gia đó.
Hạ Ngôn nhướng mày nói.
- Ồ? Mười tám năm trước?
Húc Minh cả kinh nói:
- Ân nhân! Mười tám năm trước, ta còn chưa có sinh ra đâu. Thánh Hoàng đại nhân của mười tám năm trước, ta.
Trên mặt Húc Minh có chút mất mát, nhăn mày. Quả thật hắn không có nghe nói tới Mai gia. Với thân phận của hắn, cũng khó tiếp xúc với những tin tức cỡ đó, nếu hỏi hắn một vài gia tộc ở thành Ly Hỏa này, hắn thật ra có thể nói ra một hai cái.
Hạ Ngôn thấy vậy, cũng chỉ có thể lắc đầu than nhẹ một tiếng, chỉ có điều chuyện này Hạ Ngôn vốn cũng không có ôm quá nhiều hy vọng. Tâm thần hơi vừa động, Hạ Ngôn liền định rời đi.
- Ân nhân! Ta tuy rằng không biết, tuy nhiên ta biết có một người khẳng định biết.
Húc Minh lộ vẻ mặt đau khổ vắt hết óc suy nghĩ một hồi, đột nhiên vui mừng nói.
- Ồ?
Hạ Ngôn cũng thật bất ngờ.
- Ân nhân! Ta dẫn ngài đi tìm hắn. Người này ở ngay trong thành Ly Hỏa, chúng ta đều gọi hắn là tiên sinh Vô Sở Bất Tri, hắn khẳng định biết chuyện ân nhân muốn biết!
Húc Minh hưng phấn nói. Có thể giúp được Hạ Ngôn, tận đáy lòng hắn còn có một loại tâm tình vui sướng.
Hạ Ngôn gật đầu:
- Tốt lắm, ngươi dẫn ta đi gặp người đó!
Rời căn lều nhỏ, Hạ Ngôn cùng Húc Minh đi đến một chỗ khác trong thành thị. Thành Ly Hỏa này cũng không lớn bằng một quận thành của Đại Lục Long Chi. Chỉ đi thời gian không đến tàn một nén nhang, liền tới nơi, đây là một gian trà lâu.
- Ân nhân! Chúng ta đi vào, tiên sinh Vô Sở Bất Tri luôn ở bên trong. Lúc rảnh rỗi ta thường tới nơi này nghe hắn nói một ít chuyện hứng thú.
Húc Minh xoay người nhìn về phía Hạ Ngôn nói.
- Ừ!
Hạ Ngôn gật đần.
Hai người vào trà lâu. Trà lâu này có thể sánh bằng một ít tửu lâu ở Đại Lục Long Chi nhưng đơn sơ hơn nhiều. Tuy nhiên trà lâu ở thành Ly Hỏa này, xem như xây dựng cũng khá đồ sộ. Bên trong trà lâu tụ tập không ít người, những người này đều ngồi ở phía dưới, phía trên có một giọng nói truyền ra, nhưng đứng ở chỗ này lại không thấy được người, bên trong bị một cái rèm cửa che khuất.
- Ân nhân! Tiên sinh Vô Sở Bất Tri đang kể chuyện xưa đó.
Húc Minh chỉ chỉ phía trên cánh cửa, sau đó nói khẽ với Hạ Ngôn.
- Vị tiên sinh Vô Sở Bất Tri đó luôn là ở phía sau rèm cửa này à?
Hạ Ngôn nhìn về phía Húc Minh hỏi.
- Đúng vậy, tiên sinh Vô Sở Bất Tri mỗi ngày đều tới chỗ này giảng một câu chuyện xưa. Tuy nhiên cũng không hiện thân. Chúng ta nếu có vấn đề hỏi hắn, thì chờ hắn kể xong chuyện xưa, sau đó có thể lớn tiếng hỏi với vào bên trong. Nếu có người khẳng khái xuất nhiếu tiền, cũng có thể một mình đi vào bên trong nêu vấn đề cần hỏi hắn.
Ánh mắt Húc Minh tỏa sáng nói
- Ta biết rồi! Vậy chờ hắn kể chuyện xưa xong đi.
Hạ Ngôn nhìn lại thấy mọi người tập trung tinh thần nghe chuyện, liền tìm một chỗ trống ngồi xuống. Húc Minh, tự nhiên cũng đi theo bên người HạNgôn, tuy nhiên hắn cũng không dám ngồi xuống, chỉ đứng ở một bên.
Thời điểm Hạ Ngôn tới đây, câu chuyện xưa này đã tiến vào đến giai đoạn chót. Cho nên đợi không bao lâu, chuyện xưa liền kể xong, những người nghe đều nhao nhao trầm trồ khen ngợi.
Hạ Ngôn lại đợi thêm một lúc.
- Tiên sinh Vô Sở Bất Tri! Ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo.
Tiếng nói của Hạ Ngôn truyền vào phía sau rèm cửa. Hắn vừa rồi mở rộng thần thức, liền cảm nhận được sau rèm cửa này có hai người. Hai người đều là tu luyện giả, một người là Hậu Thiên đỉnh, người kia là một Linh Sư.
Trong một quận thành, tu luyện giả cảnh giới Linh Sư cũng không nhiều lắm.
- Mời nói!
Bên trong truyền ra thanh âm.
- Ta muốn hỏi chuyện Mai gia!
Hạ Ngôn xoay chuyển ý niệm trong đầu, hơi do dự một chút, vẫn lên tiếng nói.
- Ồ?
Thanh âm có chút kinh ngạc, theo sau nói:
- Mai gia, Mai gia nào?
Hạ Ngôn cười lạnh:
- Trên đại lục này, có mấy Mai gia? Tiên sinh không ngại. nói thử xem, ta cũng có hứng thú muốn nghe một chút
- Ha ha! Cái này.
Bên trong thanh âm cười cười:
- Nếu đàm luận như vậy, chỉ sợ có chút không ổn! Nếu ngài thật sự muốn biết, xin mời vào.
Đi vào, là phải trả tiền.
Đương nhiên, đối với Hạ Ngôn mà nói, cái này cũng không thành vấn đề.
Hạ Ngôn đứng lên đi lên trên đài. Khi Hạ Ngôn tới trước tấm rèm cửa, một gã hán tử tráng kiện ngăn Hạ Ngôn lại, yêu cầu Hạ Ngôn trả tiền hai kim tệ. Hạ Ngôn trong lòng bàn tay vừa động, liền hiện ra hai kim tệ đưa cho hắn.
Đại hán liền vén rèm cửa, mời Hạ Ngôn đi vào.
Trong phòng chính xác chỉ có hai người, một nam nhân trung niên mặc trường bào màu xanh ngồi đó, trước người là cái bàn dài, trên đặt bình nước trà. Một hán tử khác mày rậm mắt to đứng ở một bên, trong tay cầm một thanh trường đao, trợn trừng mắt nhìn Hạ Ngôn vừa mới vào. Hiển nhiên đại hán là hộ vệ của người trung niên áo xanh.
- Tiên sinh thật trẻ tuổi nha!
Gã trung niên nam tử cười ra dấu mời Hạ Ngôn ngồi xuống trong miệng lên tiếng nói.
-Vô Sở BấtTri cũng hòa nhã y như trong tưởng tượng của ta
Hạ Ngôn cười cười, ngồi đối diện Vô Sở Bất Tri.
- Ha ha! Vừa rồi tiên sinh là hỏi về Mai gia?
Người mặc áo xanh, đó là Vô Sở Bất Tri. Vô Sở Bất Tri vuốt vuốt chòm râu của mình, ánh mắt sáng lên nhìn Hạ Ngôn.
- Mười tám năm trước, Mai gia của Đại Lục Ám Dạ.
Hạ Ngôn không có quanh co, nói thẳng ra. Về tin tức của Mai gia, ở trong nhận định của Hạ Ngôn xem ra, hẳn là không có gì bí ẩn. Mười tám năm tuy rằng không ngắn, nhưng cũng không phải là dài lắm. Ở Đại Lục Ám Dạ khẳng định có rất nhiều người đều biết Mai gia.
- Cái gì?
Nghe Hạ Ngôn nói, Vô Sở Bất Tri biến sắc, vốn vẻ hòa nhã trên mặt, lập tức lộ ra một tia hoảng sợ. Tuy rằng vẻ hoảng sợ này lập tức liền biến mất, nhưng Hạ Ngôn vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Mà đại hán đứng bên người hắn, thân hình cũng chấn động mạnh một cái.
- Nếu tiên sinh là hỏi về vấn đề này, ta đây chỉ sợ không thể trả lời được.
Vô Sở Bất Tri lắc lắc đầu, rất kiên định nói.
- Vì sao?
Hạ Ngôn nhíu mày.
- Tiên sinh chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không biết? Ở Đại Lục Ám Dạ, chuyện này bất cứ một người tu luyện cũng đều biết đến. Xem dáng tiên sinh, hẳn cũng là một người tu luyện mới đúng.
Vô Sở Bất Tri cũng là nhíu mày, kinh ngạc nhìn về phía Hạ Ngôn. Khí chất của Hạ Ngôn, cũng không phải một người bình thường có thể có được. Ánh mắt nhìn người của Vô Sở Bất Tri so với Trương Phóng còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
- Kỳ thật. Ta từ nhỏ theo sư phụ ở trong núi tu luyện, cho nên đối với tin tức trên đại lục biết cũng không nhiều. Trước khi chết, tiên sư từng nói qua chính mình là hậu nhân của Mai gia, cho nên sau khi ta xuống núi, mới muốn biết một ít tin tức của Mai gia này.
Hạ Ngôn vừa chuyển ý niệm trong đầu, liền tìm được một cái cớ:
- Tiên sinh Vô Sở Bất Tri! Còn thỉnh ngài báo cho ta biết một phần về chuyện của Mai gia.
- Thật sự không thể nói, ta còn không muốn chết.
Vô Sở Bất Tri lắc đầu, ánh mắt hắn lại đánh giá Hạ Ngôn từ trên xuống dưới, cũng không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Hạ Ngôn chau mày, khẽ nheo mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt của Vô Sở Bất Tri.
- Thực không nói?
Hạ Ngôn cười lạnh hỏi
- Thật sự không thể nói
Vô Sở Bất Tri tiếp tục lắc đầu.
"Vèo!" Đột nhiên một luồng uy áp khổng lồ từ bốn phương tám hướng truyền đến. Dường như một tòa núi lớn treo trên đỉnh đầu, cái loại cảm giác xuất hiện trong nháy mắt này khiến cho sắc mặt Vô Sở Bất Tri đen lại, mở to mắt nhìn về phía Hạ Ngôn. Hắn chỉ là một gã Linh Sư bình thường, ở trước mặt lực lượng pháp tắc không gian, căn bản là không có một chút năng lực chống đỡ.
Vô Sở Bất Tri quả nhiên là người học thức uyên bác nghe nhiều hiểu rộng, trong nháy mắt hắn hiểu được, người trước mặt này đã cường đại đến mức mình hoàn toàn không thể phản kháng được. Mức cường đại của người này, thậm chí so với cường giả Linh Tông thỉnh thoảng hắn gặp qua chỉ có hơn chứ không kém.
- Nếu không nói là chết! Lập tức chết ngay!
Hạ Ngôn nói với giọng điệu hờ hững, nghe ra cũng không tàn nhẫn, nhưng trái tim của Vô Sở Bất Tri, lại dường như bị chấn mạnh một cái. Hắn thật biết rõ người thanh niên trước mặt này muốn giết chết mình, chỉ sợ ngay cả ngón tay cũng không cần nhúc nhích.
Đại hán phía sau Vô Sở Bất Tri, sớm đã đổ mồ hôi đầy đầu, hắn chỉ là tu luyện giả Hậu Thiên, ở trước mặt lực lượng pháp tắc không gian, càng không chịu nổi. Thân mình hắn ngay cả muốn nhúc nhích một chút cũng không làm được, toàn thân cứ giống như bị khảm bên trong một khối nham thạch thật lớn.