Linh La Giới

Chương 545

- Mai Lạc Thiên là cậu của ta! Tuy rằng ta chưa bao giờ gặp cậu, nhưng hiện tại cậu chính là người thân duy nhất của ta. Ta phải đi Nam Chung Sơn.
 
Hạ Ngôn nói.
 
- Vô Sở Bất Tri! Tên của ngươi vốn gọi là gì?
 
Hạ Ngôn quay lại nhìn Vô Sở Bất Tri hỏi.
 
- Bẩm Thiếu chủ! Ta vốn tên là Mai Tam. Ta tuy rằng không phải con cháu Mai gia, nhưng từ nhỏ đã tiến vào Mai gia cho nên cũng lấy họ Mai. Vì tránh tai mắt của người khác, cho nên mấy năm nay ta mới không dùng họ Mai nữa. Hiện tại có một số người họ Mai trên đại lục, mặc dù không có bất cứ quan hệ gì với Mai gia chúng ta, nhưng cũng bị Khưu gia hãm hại.
 
Mai Tam sắc mặt ửng đỏ nói.
 
- Ừ, Mai Tam! Ngươi hiện tại đi tìm một nơi yên tĩnh rồi dùng Khỏa Nhất Nguyên Đan này. Còn ta hiện tại sẽ đi tới Nam Chung Sơn trước.
 
Hạ Ngôn đứng lên, bộ dáng chuẩn bị rời đi.
 
- Thiếu chủ!
 
Mai Tam đột nhiên lại quỳ gối xuống trước mặt Hạ Ngôn, vẻ mặt kích động nói:
 
- Ta biết, ta không thể ngăn cản Thiếu Chủ đi Nam Chung Sơn. Nhưng xin Thiếu Chủ đáp ứng ta một thỉnh cầu, Thiếu chủ nếu không đáp ứng, ta lập tức liền chết trước mặt Thiếu chủ.
 
Mai Tam nói xong lại xoay người nhìn về phía Phó Thanh ở đằng sau:
 
- Phó Thanh! Chuẩn bị tốt đao của ngươi.
 
- Rõ!
 
Phó Thanh cũng có chút do dự, liền nâng đao lên.
 
Thấy một màn như vậy, Hạ Ngôn không khỏi khẽ cười một tiếng. Hai chủ tớ này quả thật quá kỳ lạ. Mai Tam bảo Phó Thanh chuẩn bị đao giết hắn, không ngờ Phó Thanh cũng không do dự. Hạ Ngôn nhìn Phó Thanh một chút, Phó Thanh này nếu nhận được mệnh lệnh của Mai Tam, thực sự có thể vung đao chém chết Mai Tam. Hai chủ tớ đúng là tuyệt phối.
 
- Chủ nhân! Nếu ngài chết rồi, Phó Thanh sẽ theo sau ngài.
 
Trầm mặc trong thời gian một lần hô hấp, Phó Thanh liền trầm giọng nói.
 
Tâm thần Hạ Ngôn lại khẽ chấn động. Phó Thanh này quả nhiên là một người hết dạ trung thành. Đối với bất cứ mệnh lệnh nào của Mai Tam hắn cũng đi chấp hành không có bất cứ do dự gì. Cho dù Mai Tam sai Phó Thanh giết hắn, Phó Thanh cũng sẽ không thể không nghe theo. Nhưng nếu Mai Tam chết vậy Phó Thanh cũng lựa chọn lập tức tự sát. Phó Thanh này rõ ràng sẽ không nói bừa, lời đã nói đã trực tiếp biểu đạt ra ý nghĩ trong lòng hắn.
 
- Ngươi có thỉnh cầu gì cứ nói đi.
 
Hạ Ngôn trầm ngâm một chút, nói với Mai Tam.
 
Mai Tam vội nói:
 
- Thiếu chủ! Xin cho ta một cơ hội để ta đi theo ngài đến Nam Chung Sơn. Thiếu chủ chết, Mai Tam cũng chết.
 
Vẻ mặt Mai Tam vô cùng trang trọng, một cỗ khí thế thấy chết không sờn từ trên người hắn tự nhiên tỏa ra
 
Hạ Ngôn hơi hít vào một hơi, thoáng trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:
 
- Được! Ngày mai ngươi theo ta đi lên Nam Chung Sơn. Hôm nay ngươi cứ tăng cảnh giới của mình lên Linh Tông đi.
 
- Rõ, Thiếu, chủ!
 
Mai Tam vui mừng đáp.
 
- Cho dù phải chết, ta cũng muốn trước khi chết phải giết những tên khốn nạn kia.
 
Hiển nhiên Mai Tam là ôm quyết tâm hẳn phải chết. Hắn biết lần này đi lên Nam Chung Sơn bọn họ gần như không có hy vọng sống sót. Cường giả Khưu gia trấn giữ tại Nam Chung sơn rất nhiều. Linh Tông của Khưu gia đa số đều ở trên Nam Chung Sơn.
 
Khi ba người Hạ Ngôn rời khỏi căn phòng này đi ra ngoài, rèm cửa được vén lên, ba người lần lượt xuất hiện ở bên ngoài. Lúc này ở phòng ngoài còn có không ít người chưa tán đi, vẫn đang nghị luận về câu chuyện mà Mai Tam vừa kể vừa rồi.
 
Húc Minh cũng chưa có rời đi, hắn đang chờ Hạ Ngôn đi ra.
 
Ba người vừa xuất hiện, mọi người ở bên ngoài tự nhiên đều ngậm miệng không nói gì nữa, ánh mắt nhìn về phía ba người, biểu tình mỗi người cũng khác nhau.
 
Húc Minh cũng là vẻ mặt kinh ngạc:
 
"Tại sao Ân nhân lại đi từ trong ra cùng với Vô Sở Bất Tri tiên sinh? Thật kỳ quái, Vô Sở Bất Tri tiên sinh dường như phi thường cung kính đối với ân nhân."
 
Sau khi Hạ Ngôn đi ra, ánh mắt đảo qua liền nhìn thấy Húc Minh, lên tiếng nói:
 
- Húc Minh! Ngươi trở về đi, hãy chăm sóc phụ thân ngươi cho tốt.
 
- Ta biết, ân nhân!
 
Húc Minh vội vàng gật đầu lên tiếng trả lời, chợt nói thêm một câu:
 
- Ân nhân! Ngài định đi đâu?
 
- ừ, ngày mai ta sẽ rời khỏi thành Ly Hỏa. Ngươi đi đi!
 
Hạ Ngôn gật đầu nói.
 
Húc Minh muốn nói lại thôi, hắn còn muốn hỏi nữa, nhưng lại nghĩ đến thân phận thấp kém của mình, có lẽ không nên biết nhiều quá. Cuối cùng Húc Minh vẫn xoay người rời khỏi trà lâu. Sau đó, ba người Hạ Ngôn cũng lần lượt rời khỏi trà lâu. Mọi người trong trà lâu lúc này mới lại lên tiếng tiếp tục nghị luận, ở trong mắt những người này, Vô Sở Bất Tri tiên sinh là vô cùng thần bí. Mà thanh niên vừa mới xuất hiện này không ngờ còn lợi hại hơn cả Vô Sở Bất Tri. Vô Sở Bất Tri đi theo phía sau hắn hơi khom người giống như người hầu vậy.
 
Buổi sáng ngày hôm sau, trong một gian phòng của một tửu lâu ở thành Ly Hỏa
 
"Phù"
 
Mai Tam ngồi xếp bằng ở trên giường, chậm rãi mở lớn hai mắt, từ trong phế phủ thổi ra một ngụm trọc khí. Một đoàn linh lực rất nhanh lưu chuyển từ từ rót vào trong cơ thể hắn. Thời gian một đêm Mai Tam dĩ nhiên từ cảnh giới Linh Sư trung kỳ bước vào cảnh giới Linh Tông. Tuy rằng vẫn chỉ là Linh Tông sơ kỳ, nhưng tốc độ tăng lên như vậy cũng có thể khiến hàng tỉ người đố kỵ đến chết rồi.
 
"Nhất Nguyên Đan không hổ là Nhất Nguyên Đan trong truyền thuyết. Chỉ trong một đêm ta liền bước vào cảnh giới Linh Tông. Hiện tại thực lực của ta hẳn là cũng đủ cho ta giết chết mấy tên khốn nạn Khưu gia rồi."
 
Ánh mắt Mai Tam tỏa sáng.
 
"Vù"
 
Khẽ động thân, Mai Tam liền từ trên giường nhảy xuống giữa phòng. Phó Thanh nghe thấy động tĩnh lập tức từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Mai Tam đứng ở trong phòng, có chút thi lễ rồi sau đó lại ra khỏi phòng lấy dụng cụ rửa mặt tiến vào.
 
- Phó Thanh! Thiếu chủ đâu?
 
Mai Tam chuyển mắt nhìn Phó Thanh hỏi.
 
- Chủ nhân! Thiếu chủ giờ phút này đang ở trong hậu viện.
 
Phó Thanh đáp.
 
- ừ? Thiếu chủ ở trong hậu viện làm gì?
 
Mai Tam nghi hoặc hỏi, chợt lại nói:
 
- Phó Thanh! Sau này đừng gọi ta là chủ nhân nữa, ngươi cứ gọi ta là Mai Tam đi. Tên thật của đã rất lâu rồi cũng không có sử dụng.
 
- Rõ! Mai Tam!
 
Phó Thanh quả nhiên không chút do dự vâng theo:
 
- Thiếu chủ người từ lúc sáng sớm, sắc trời còn chưa sáng tỏ đã đứng ở trong hậu viện đến giờ vẫn không nhúc nhích, hình như là đang suy tư điều gì đó.
 
- Ừ!
 
Mai Tam gật đầu, sau khi rửa qua mặt liền đi ra khỏi phòng tiến về phía hậu viện.
 
Quả nhiên Hạ Ngôn đứng ở trong hậu viện. Cả người giống như biến thành một phần của hậu viện, là một gốc hoa, hoặc là một tảng đá, cả người hoàn toàn dung hợp vào trong thế giới tự nhiên. Thực lực Mai Tam tăng lên một biên độ lớn, không ngờ cũng không thể cảm giác được sự tồn tại của Hạ Ngôn. Nếu không phải dùng ánh mắt nhìn, hắn căn bản không cảm ứng được ở trong hậu viện này có người.
 
Mai Tam nhíu mày một chút, hắn định lên tiếng nhưng lại không biết Hạ Ngôn đứng ở nơi đó đang làm cái gì, sợ quấy rầy đến Hạ Ngôn. Đang lúc hắn do dự thì Hạ Ngôn xoay người lại nhìn về phía Mai Tam.
 
- Mai Tam, ngươi đã đột phá rồi sao?
 
Hạ Ngôn cười hỏi.
 
- Đúng vậy. Thiếu chủ!
 
Mai Tam lên tiếng trả lời.
 
- ừ, chúng ta đi Nam Chung Sơn thôi, ngươi dẫn đường đi.
 
Hạ Ngôn cất bước đi về phía ngoài tửu lâu.
 
- Phó Thanh! Ngươi cứ ở lại nơi này đi.
 
Mai Tam lại xoay người nhìn Phó Thanh nói, do dự một lát rồi nói thêm một câu:
 
- Nếu sau ba ngày ta không có trở về, ngươi hãy tự động rời đi.
 
Mai Tam biết bản thân mình đi rồi có thể phải tiếp cận với cái chết.
 
- Ba ngày sau nếu Mai Tam không có trở lại, ta liền tự sát.
 
Phó Thanh lên tiếng, trong giọng nói không có một chút ủy mị nào.
 
Mai Tam nhìn thoáng qua Phó Thanh, cất bước nhanh chóng đi theo Hạ Ngôn ra khỏi tửu lâu.
 
"Vù"
 
Hai đạo nhân ảnh chợt từ trên mặt đất bay về phía nơi chân trời, rồi biến mất sau một tầng mây. Mai Tam đã bước vào cảnh giới Linh Tông tự nhiên có thể phi hành. Đương nhiên tốc độ của hắn cũng không phải quá nhanh.
 
- Thiếu chủ! Khoảng cách từ thành Ly Hỏa đến thành Đa Tạp đại khái năm ngàn dặm.
 
Trong không trung, Hạ Ngôn dùng linh lực bản thân tạo thành một lá chắn bao quanh thân thể hai người. Như vậy, Mai Tam sẽ không gặp phải lực cản quá lớn, tốc độ phi hành so với tình huống bình thường tăng lên gấp đôi.
 
- Ừ!
 
Hạ Ngôn gật đầu.
 
Đại Lục Ám Dạ này tuy rằng dân cư thưa thớt, nhưng địa vực còn muốn lớn hơn nhiều so với Đại Lục Long Chi. Từ trên không trung nhìn xuống phía dưới thấy núi rừng san sát nhau, kéo dài liên miên bất tận. Dựa theo tốc độ phi hành hiện tại của hai người, lộ trình năm nghìn dặm đại khái cũng có thể đến ba bốn canh giờ. Nam Chung Sơn kia chính là một tòa mỏ ở ngay cạnh thành Đa Tạp.
 
- Thiếu chủ! Sau khi tới Nam Chung Sơn rồi, ta sẽ đi xuống trước thu hút sự chút ý của bọn chúng, sau đó ngài tìm cơ hội cứu Mai Lạc Thiên thiếu gia đi ra. Nếu Thiếu chủ cứu được thiếu gia ra ngoài liền lập tức rời đi, ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian.
 
Mai Tam ánh mắt chuyển động, từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng.
 
- Không cần, ngươi cứ đi theo cạnh ta là được rồi.
 
Hạ Ngôn lắc đầu nói.
 
- Thiếu chủ.
 
Sắc mặt Mai Tam trở nên khẩn trương.
 
- Cứ làm theo lời ta!
 
Hạ Ngôn nhướng mày.
 
Hai đạo quang ảnh xuyên phá trời không, chợt lóe rồi biến mất
 
Sau ba canh giờ rưỡi, thành Đa Tạp đã hiện ra ở xa xa. Thành Đa Tạp này là một tòa chủ thành, dân cư nhiều hơn gấp mười lần so với thành Ly Hỏa. Nhìn qua bề ngoài cũng phồn hoa hơn nhiều. Một số người tu luyện đang đi ra tiến vào trong thành.
 
Hai người Hạ Ngôn và Mai tam đến gần thành Đa Tạp, tốc độ chợt giảm xuống.
 
- Thiếu chủ! Nơi đó chính là Nam Chung Sơn, là sản nghiệp tư nhân thuộc về Khưu gia.
 
Mai Tam chỉ vào một ngọn núi tối như mực ở phía xa, cắn răng nói.
 
- Đi, chúng ta lập tức qua đó.
 
Hạ Ngôn nhìn ngọn núi đó, thoáng trầm ngâm một chút rồi lên tiếng nói. Nhanh chóng bay về phía Nam Chung Sơn kia. Dọc theo đường đi Hạ Ngôn cũng nhìn thấy không ít người đều từ trong núi đi ra đi vào, một số xe đẩy nhìn qua vô cùng nặng nề đang không ngừng từ trong núi được vận chuyển ra
 
- Khu mỏ này dĩ nhiên là sản xuất hắc thiết!
 
Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động, nhìn quy mô ngọn núi này vậy số lượng hắc thiết khẳng định không ít. Khưu gia kia có thể chiếm cứ khu mỏ này cũng khó trách thế lực cường đại đến như vậy. Hắc thiết là một loại khoáng thạch có chút quý hiếm, nhu cầu đề rèn ra vũ khí và áo giáp cao phẩm là rất lớn.
 
"Tuy nhiên, sau ngày hôm nay Khưu gia sẽ không còn tồn tại trên Đại Lục Ám Dạ nữa."
 
Khóe miệng Hạ Ngôn lộ ra một tia cười lạnh, linh lực trên người hình thành một đoàn đao động, chợt khuếch tán ra. Sau một lát, đại bộ phận khu vực trên tòa núi lớn này liền bị linh lực Hạ Ngôn bao phủ. Ý thức dao động, Hạ Ngôn bắt đầu điều tra ở trong núi có bao nhiêu người tu luyện.
 
"Giỏi thật! Một ngọn núi nho nhỏ không ngờ ẩn núp mười mấy cường giả Linh Tông!"
 
Sau khi dò xét, Hạ Ngôn cũng không kim nổi khẽ động dung. Chỉ riêng khu vực ngọn núi hoang vu này, bên trong có mười mấy cường giả Linh Tông tọa trấn. Hơn nữa nơi này cách thành Đa Tạp phi thường gần, chỉ cần nơi này phát sinh bạo loạn, trợ giúp từ thành Đa Tạp có thể tới trong nửa canh giờ. Bởi vậy có thể thấy được Khưu gia coi trọng khu mỏ này tới mức nào, khó trách Mai Tam nói khu mỏ này xem như là sản nghiệp trụ cột của Khưu gia.
 
Bình Luận (0)
Comment