Linh La Giới

Chương 66

Chết
Đứa con Tịch Thu Thủy của mình bị thảm bại, hơn nữa còn giống như một con chó bị người dẫm dưới chân không thể động đậy. Điều này làm cho trái tim Tịch Phá Thiên giống như bị một quyền mạnh mẽ hung hăng đấm một trận, toàn thể tâm thần đều run rẩy.
 
Nhưng. hắn lại không có cách nào. Trên quảng trường này gần vạn ánh mắt đều nhìn rất rõ ràng, là đứa con Tịch Thu Thủy của hắn sau khi bị thua vung kiếm đánh lén chém giết Hạ Ngôn, Hạ Ngôn mới lại ra tay. Mặc kệ nói thế nào thì Hạ Ngôn cũng không sai điều gì.
 
Đám con cháu Tịch gia ủng hộ Tịch Thu Thủy nhìn đến tình cảnh này, từng người trợn mắt há mồm. Vừa rồi vẫn còn biểu tình hoan hô ủng hộ giờ này đã cứng ngắc trên mặt, kinh ngạc nhìn vào trong trận đấu.
 
- Tiểu tử này. Không ngờ còn biết "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng"!
 
Chấp sự Thánh đường Hồng Phi mỉm cười. Vừa rồi lão nhìn thấy võ kỹ của Hạ Ngôn đánh vào một kiếm trí mạng của Tịch Thu Thủy đúng là "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng"!
 
- Ồ?" Thiên Cương Phích Lịch Chưởng"?
 
Một gã Chấp sự Thánh đường hiển nhiên không nhìn ra được một chưởng kia, lúc này hắn còn đang tò mò rốt cục Hạ Ngôn dùng phương pháp gì để tránh một kiếm trí mạng kia của Tịch Thu Thủy.
 
Hồng Phi cười vuốt chòm râu trắng, ánh mắt sáng ngời:
 
- Một chưởng tay trái Hạ Ngôn đánh lệch trường kiếm của Tịch Thu Thủy kia chính là "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng". Ha ha, không nghĩ tới hắn còn nhỏ tuổi như vậy không ngờ cũng đã học được nhiều võ kỹ như vậy.
 
Hôm nay Hạ Ngôn ở quảng trường sử dụng ra võ kỹ, ít nhất đã có ba loại.
 
- Nhưng. học tập nhiều võ kỹ như vậy đồng thời tu luyện, khó tinh thông chứ?
 
Chấp sự Thánh đường kia nhíu mày khó hiểu nói.
 
Như bình thường, một người tu luyện thường sẽ tại một thời kỳ khổ tu một loại võ kỹ, mà sau khi cảnh giới của mình tăng lên tuy rằng cũng sẽ lựa chọn học tập võ kỹ càng thêm cao thâm nhưng là vẫn chỉ lựa chọn học tập một loại.
 
Mà Hạ Ngôn hiện tại xem ra dường như là đồng thời tu luyện nhiều loại võ kỹ.
 
Hồng Phi lắc đầu, nói:
 
- Ta thấy những võ kỹ tiểu tử này đã dùng đều rất tinh thông. Điều này khiến cho ta cũng rất khó tưởng tượng rốt cục là người có thiên phú thế nào mới có thể ở tuổi này, nhiều võ kỹ như vậy đều tinh thông như vậy chứ?
 
Mấy Chấp sự khác đều nhìn Hồng Phi, có người tỉnh ngộ gật gật đầu. Võ kỹ hôm nay Hạ Ngôn thi triển quả thật mỗi một loại đều rất tinh xảo, cho dù là người tu luyện mấy năm thậm chí mấy chục năm chỉ sợ cũng không thể thi triển các loại võ kỹ này tinh xảo được như Hạ Ngôn.
 
***
 
Thấy Tịch Thu Thủy nằm trên đất đã không còn phản kháng dữ dội, hơn nữa cảm xúc dường như cũng dần dần ổn định, Hạ Ngôn lúc này mới nhấc chân ra chậm rãi lui ra sau mấy bước.
 
Tịch Thu Thủy nằm trên mặt đất, ánh mắt vô thần nhìn mặt trời chói chang, dường như toàn thể tinh thần đều hoàn toàn hỏng mất.
 
Hạ Ngôn lắc đầu, điều này cũng không thể trách hắn. Thắng bại về võ kỹ là chuyện bình thường, Tịch Thu Thủy lại căn bản không thừa nhận được thất bại của mình, như vậy hắn ở trên con đường tu luyện cũng không đi được đến càng xa hơn.
 
Khẽ thở dài một tiếng, Hạ Ngôn chuyển ánh mắt hướng sang Vương Ngữ Yên xinh đẹp động lòng người. Trận chiến tiếp theo chính là giữa hắn và Vương Ngữ Yên, cũng là một trận cuối cùng của cuộc thi tài này.
 
Khẽ cười với Vương Ngữ Yên rồi chậm rãi xoay người, Hạ Ngôn hướng về phía nơi mấy con cháu Hạ gia đi qua.
 
- Hạ Ngôn. Hạ Ngôn. Ta yêu ngươi.
 
Quảng trường xung quanh, mấy nữ tử trẻ tuổi điên cuồng hô to đồng thời trong tay còn giơ lên lá cờ hai mặt viết tên Hạ Ngôn và nói lời yêu.
 
Ánh mắt Hạ Ngôn đảo qua lập tức có chút xấu hổ.
 
- Hạ Ngôn. cẩn thận.
 
Đúng lúc này dị biến nổi lên.
 
Tịch Thu Thủy vốn nằm trên mặt đất giống như chó chết không ngờ lại nhảy dựng lên điên cuồng xông tới Hạ Ngôn. Khoảng cách vừa rồi của hắn với Hạ Ngôn không quá bảy, tám thước. Một cú xông tới này trong nháy mắt đi tới bên cạnh Hạ Ngôn. Mà Hạ Ngôn lúc này lại đang đưa lưng về phía Tịch Thu Thủy.
 
Trong thanh âm kinh hoảng quát lớn của Hạ Tử Hân, Hạ Ngôn đã cảm giác được sau lưng truyền đến sát khí ác liệt. Tịch Thu Thủy tóc tai bù xù, trong mắt đã trở nên đục ngầu tuy nhiên kiếm kỹ vẫn rất tinh xảo.
 
Một kiếm này đã cách lưng Hạ Ngôn không đủ mười phân (cm).
 
Cặp mắt Hạ Ngôn mở lớn, kiếm khí ác liệt khiến toàn thân lông tóc hắn đều dựng đứng, trường kiếm tay phải trực tiếp đâm về sau.
 
- Ngươi muốn chết.
 
Giọng nói trầm trọng của Hạ Ngôn vang vọng toàn trường.
 
Toàn quảng trường lúc này thật sự là một mảnh yên lặng.
 
Quảng trường hơn vạn người một mảnh tĩnh mịch, không có bất cứ thanh âm gì.
 
Hạ Tử Hân ôm cái miệng nhỏ nhắn, đỏ thẫm, đôi mắt tràn ngập hoảng sợ. Bởi vì trường kiếm của Tịch Thu Thủy đã đâm vào sau lưng Hạ Ngôn, khóe miệng Tịch Thu Thủy lộ ra cười lạnh đắc ý. Nụ cười này làm cho người ta căm hận như thế.
 
Hạ Phi Long, trưởng lão của Hạ gia; Vương Nhạc, trưởng lão của Vương gia; Tịch Phá Thiên, trưởng lão Tịch gia; còn có Chấp sự Thánh đường toàn bộ đều từ chỗ ngồi bật dậy.
 
Chuyện như vậy bất cứ người nào cũng không đoán trước được.
 
- Ta xxoo gia gia ngươi. Tịch Phá Thiên, Tịch gia, các ngươi chờ xem!
 
Hạ Phi Long đột nhiên hét lớn một tiếng, khí thế chợt bùng nổ. Uy năng của Linh sư trong lúc nhất thời tràn ngập toàn quảng trường.
 
Tịch Phá Thiên cũng hết sức chấn động. Hắn cũng tuyệt đối không dự đoán được Tịch Thu Thủy không ngờ lại đánh lén giết chết Hạ Ngôn. Nếu Hạ Ngôn thật sự đã chết phỏng chừng tên khốn Hạ Phi Long kia thật sự muốn liều mạng với Tịch gia!
 
Vương Ngữ Yên trợn tròn đôi mắt đẹp, đôi vai rung động dữ dội, má trắng bệch ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Ngôn cùng Tịch Thu Thủy. Có thể thấy được nàng cũng hết sức khẩn trương, thất thố.
 
- Phốc!
 
Tiếng trường kiếm đâm vào da thịt, lúc này Hạ Ngôn đã không thể xoay người kịp, tay phải cầm trường kiếm mạnh mẽ cuốn ra sau. Linh La kiếm trong lúc này hoàn toàn bộc phát ra uy lực. Tốc độ đó nhanh đến mức không nhìn rõ. Đúng vậy, ở đây trừ Linh sư căn bản không ai nhìn rõ một kiếm này.
 
Giờ này khắc này, Hạ Ngôn làm sao còn bận tâm có bị Nhã Phân phát hiện ra thân phận thật của mình hay không. Khoảnh khắc sống còn đương nhiên là sử dụng võ kỹ mạnh nhất.
 
- Xích!
 
Kiếm quang kinh người chợt lóe, yết hầu Tịch Thu Thủy một vòi máu bắn thẳng ra xa mấy thước. Từng giọt máu đỏ thẫm rơi trên mặt đất bằng đá xanh. Mà sau lưng Hạ Ngôn cũng cắm thanh kiếm Thanh Phong của Tịch Thu Thủy.
 
Thoạt nhìn hai người là đồng quy vu tận.
 
Vương Nhạc sau khi trong lòng chấn động thì lại ngầm vui vẻ.
 
Hai thiên tài của Tịch gia và Hạ gia đồng thời ngã xuống, hiện tại xem ra con gái Vương Ngữ Yên của hắn là thiên tài ưu tú nhất thành Ngọc Thủy. Đương nhiên vẻ mặt của hắn là hết sức ngưng trọng, lúc này đương nhiên hắn không thể lộ ra vẻ mặt cao hứng.
 
- Thu Thủy.
 
Một tiếng gầm điên cuồng vang lên từ trong miệng Tịch Phá Thiên, toàn thân chấn động.
 
Tịch Thu Thủy đã không còn nghe được tiếng gầm của hắn, thân hình mềm oặt nằm trên mặt đất, không còn bất kỳ tiếng động nào. Mà Hạ Ngôn lại vẫn đứng vững, khóe miệng treo một tia cười lạnh trông lóa mắt, rõ ràng như vậy. Thanh kiếm Thanh Phong vẫn cắm sau lưng hắn, mũi kiếm từ trước ngực trồi ra, máu đỏ từng giọt "tí tách" rơi xuống đất.
 
Cảnh tượng làm người sợ hãi!
 
- Vù!
 
Linh lực Tịch Phá Thiên điên cuồng vận chuyển, dường như một con mãnh hổ bị thương vậy. Hắn từ trên chỗ ngồi toàn lực xông ra ngoài, tốc độ cực nhanh để lại trong không khí một đạo bóng mờ.
 
Linh lực toàn thân vận chuyển, Tịch Phá Thiên đã hoàn toàn điên cuồng. Con của hắn. đã chết! Đứa con của hắn Tịch Thu Thủy đã bị một kiếm cắt đứt yết hầu, máu tươi của Tịch Thu Thủy phun ra mấy thước, mặt đất đá xanh ở quảng trường trung ương, đầy máu của con hắn.
 
Hắn thậm chí nhìn thấy ánh mắt Tịch Thu Thủy khi ngã xuống đất còn trừng thật lớn, chết không nhắm mắt.
 
- Chết tiệt!
 
Hạ Phi Long trong khi thân ảnh Tịch Phá Thiên lóe lên cũng đồng thời từ chỗ ngồi xông ra ngoài, khí thế cường giả Linh sư sau khi bùng nổ uy thế áp bách toàn bộ quảng trường, khí thế khó thể ngăn cản khiến người không thể hô hấp.
 
Khoảng cách vài trăm thước giây lát liền qua.
 
- Khốn nạn, nạp mạng cho ta.
 
Tịch Phá Thiên vọt tới trung ương, một quyền oanh hướng Hạ Ngôn vẫn đứng thẳng trong trường, ánh mắt tàn nhẫn đồng thời miệng rít gào hung ác!
 
Bình Luận (0)
Comment