Linh Sát

Chương 29



Ở trong bóng đêm, người mặc áo đen vẫn như cũ đội chiếc mặt nạ kia, che dấu dung mạo của nàng.
Nhưng là vào lúc này đây, Sở Hiên đứng cách đó không xa lại nhìn thấy rõ ràng, đôi mắt linh hoạt màu hổ phách kia tuy không hề mang theo bất kì cảm xúc gì nhưng lại vô cùng quen thuộc! Lúc này, nghi vấn trong lòng Sở Hiên càng nồng đậm.
“Ha ha… Thế tử, thật sự cảm ơn sự phối hợp vừa rồi của ngươi…” Lãnh Tiêu Nhiên cười nói, trên gương mặt tà mị lộ ra thần sắc đắc ý, tuy rằng lời của hắn là nói với Sở Hiên nhưng cặp mắt màu bạc lạnh như băng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm người mặc áo đen.
Đây là có ý gì?!

Nghe câu nói đó, trong lòng Sở Hiên vô cùng ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không khỏi cứng người. Theo ý tứ của Lãnh Tiêu Nhiên, sở dĩ người mặc áo đen này đến phủ thành chủ là vì hắn? Mà Lãnh Tiêu Nhiên bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ ban đầu, đưa ra khảo nghiệm, ở ngoài mặt nhìn như hạ độc thủ với hắn nhưng thực ra bên trong vẫn lưu tình, thì ra mục đích thực sự của hắn là vì dẫn dụ người mặc áo đen trở lại!
Thật sự là đáng giận! Sở Lạc Lạc hung hăng mắng thầm trong lòng. Dã tâm của Lãnh Tiêu Nhiên quả nhiên đủ ác độc, lời nói vừa rồi của hắn rõ ràng là có ý khác, nếu không phải nàng hiểu rõ cách làm người của Sở Hiên thwucj sự là sẽ hiểu lầm hai người này hợp tác với nhau để dụ nàng tới. Tài trí của Lãnh Tiêu Nhiên xác thực là không thể khinh thường. Nhưng mà hắn có thể xác định được mình và Sở Hiên có liên hệ nhanh như vậy thì sao, đáng tiếc, hắn ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ ra nàng chính là Sở Lạc Lạc! Vì thế, gương mặt Sở Lạc Lạc ẩn sau mặt nạ lộ ta một nụ cười lạnh, chỉ là hai tròng mắt vẫn như thường, không mang theo bất kì chút cảm xúc nào. Cho dù là Lãnh Tiêu Nhiên cùng không thể đoán được suy nghĩ của nàng.
“Ngươi dã trở lại vậy cùng đừng nghĩ có thể toàn thây thoát ra, bởi vì chưa có người nào có thể từ trong tay ta thoát ra hai lần!”
Lãnh Tiêu Nhiên vừa nói xong, mấy mũi tên băng liền bay nhanh về phía Sở Lạc Lạc.
Chỉ thấy người mặc áo đen dịch chuyển vài lần, thoải mái tránh thoát, nàng cười lạnh nói: “Ha ha ha… Tiểu bối, ngươi không biết đó là do ngươi thiếu khiến thức, ta đi hay ở, đều do bản thân ta quyết định! Nếu như ta đã có thể từ trong tay ngươi rời đi một lần liền có thể rời đi lần thứ hai, hơn nữa, lúc này đây, ta còn muốn mang đi một người!”
Lúc này, Lãnh Tiêu Nhiên tay đã cầm băng nhận, phi thân đến, Sở Lạc Lạc không dám lơ là cũng vội vàng biến hóa ra một thanh băng nhận đón đánh. Nhưng mà, kiếm thuật của Lãnh Tiêu Nhiên vô cùng inh, hơn nữa tốc độ và ma lực đều hơn xa Sở Lạc Lạc cho nên Sở Lạc Lạc hoàn toàn mất đi ưu thế, rơi vào thế hạ phong.
Trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên đã sớm có tính toán, người mặc áo đen vận dụng ma pháp vô cùng thuần tục, ngoài dự kiến của hắn, hơn nữa, cái mặt nạ nàng đội quả thực quá mức quỷ dị. Hắn vừa rồi đã bị ám toán một lần, cho nên, lúc này đây, hắn tay cầm băng nhận, từng chiêu phát ra đều là công kích nhằm vào mặt nạ của người mặc áo đen, hôm nay, hắn nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của người này!
Đối mặt với thế công như vũ bão, Sở Lạc Lạc căn bản không có cơ hội đánh trả, thậm chí ngay cả thời gian để thở cũng không có, càng không nói đến khỏi động ma pháp. Hơn nữa, ma lực của Lãnh Tiêu Nhiên so với nàng không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, năng lực cảm giác cũng mạnh hơn nàng, cho dù là dịch chuyển, điểm rơi xuống cũng không thể dấu được Lãnh Tiêu Nhiên. Bỗng nhiên, băng nhận đâm tới, thân hình Sở Lạc Lạc nhanh chóng lui về phía sau, vừa vặn tránh thoát.
Đáng tiếc, nàng không có chú ý tới ý cười trên khóe miệng Lãnh Tiêu Nhiên. Lúc này, băng nhận vốn đã bị Sở Lạc Lạc tránh được bỗng nhiên dài ra. Sở Lạc Lạc bị động, đành phải nghiêng người tránh né, chỉ thấy cổ tay Lãnh Tiêu Nhiên khẽ động, băng nhận lại chuẩn xác ở ngay phía dưới mặt nạ, hai mắt hắn nhíu lại, đang định đưa một đường lên trên.

Thế nhưng, một thanh kiếm sắc bén xé gió bay đến, kịp thời áp chế băng nhận. Trên thân kiếm ngưng kết đấu khí màu vàng nồng đậm. Lãnh Tiêu Nhiên hiển nhiên không hề phòng bị, băng nhận trong tay nhất thời bị chém thành hai nửa.
Đáng giận! Lãnh Tiêu Nhiên nhìn Sở Hiên đột nhiên ra tay cản trở, nhất thời dấy lên lửa giận, con ngươi tà mị lạnh lùng đảo qua Sở Hiên, trong tay đã tích tụ nên một quả cầu ma pháp, khinh thân tấn công Sở Hiên.
Đúng vậy, người ra tay ngăn cản Lãnh Tiêu Nhiên chính là Sở Hiên vốn dĩ ở một bên quan sát. Khi thấy cặp mắt màu hổ phách quen thuộc kia, Sở Hiên không nhịn được chú ý tình hình chiến đấu giữa Lãnh Tiêu Nhiên và người mặc áo đen. Thời điểm phát hiện người mặc áo đen bị thua, hắn nhịn không được liền rat ay, từ đáy lòng có một thanh âm nói cho hắn rằng không thể để người mặc áo đen bị thương.
Nhìn công kích của Lãnh Tiêu Nhiên, Sở Hiên muốn tránh nhưng đã không kịp nữa, đột nhiên, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh vươn ra, một quả cầu màu xám bạc xuất hiện, vô cùng quỷ dị. Quả cầu mang theo vô số ánh sao lấp lánh bao vây lấy quả cầu ma pháp của Lãnh Tiêu Nhiên. Hai quả câu dung hợp lại thành một, cuối cùng cùng nhau tiêu tán trong không khí.
Lại một lần nữa thấy được quả cầu màu xám bạc kia, cả người Lãnh Tiêu Nhiên cứng đờ, ngây ngẩn cả người.
Từ khi người mặc áo đen ngưng tụ ra quả cầu màu xám bạc, Lãnh Tiêu Nhiên liền ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn quả cầu màu xám bạc kia bao vây lấy quả cầu ma pháp của mình, sau đó lại hóa thành từng đạo, từng đạo ánh sáng tiêu tán trong không khí. Hai tròng mắt màu bạc chớp động một loại cảm xúc khó hiểu.
Sở Lạc Lạc thấy vậy vội vàng lôi kéo Sở Hiên bỏ chạy. Lúc này không chạy còn đợi tới khi nào.
Lãnh Nghị ở một bên nhìn thấy rõ ràng, mắt thấy Sở Hiên và người mặc áo đen muốn chạy mà chủ tử của mình vẫn còn mang vẻ mặt không biết làm sao đứng ở đó ngẩn người, hắn không khỏi sốt ruột gọi: “Chủ tử…”
Tiếng gọi của Lãnh Nghị làm Lãnh Tiêu Nhiên bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn bóng dáng của người mặc áo đen, hai tròng mắt màu bạc tràn ngập kích động và khó có thể tin, trong lúc nhất thời giống như xuất hiện rất nhiều cảm xúc. Thân thể nam nhân tà mị nhưng lạnh lùng này thế nhưng còn run nhè nhẹ.
Ở dưới mật thất, vì khoảng cách quá xa, Lãnh Tiêu Nhiên cũng không thấy rõ ràng quả cầu màu xám bạc của người mặc áo đen, hắn chỉ nghĩ đó là một loại ma pháp quang hệ nào đó thôi. Nhưng mà hiện tại, ở khoảng cánh gần như vậy, người mặc áo đen ở ngay trước mắt mình phát ra quả cầu màu xám bạc. Màu xám bạc! Đặc thù rõ rệt như vậy, thủ pháp quen thuộc như vậy, hơn nữa, trình dộ chuển hóa ma pháp tuần thục lúc trước, Lãnh Tiêu Nhiên hắn nếu như còn không nhận ra thì chính là đứa ngốc.

Đôi mắt màu bạc của Lãnh Tiêu Nhiên dường như hóa thành một hồ nước sâu không thấy đáy, đôi môi mỏng manh run nhẹ, rốt cục nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Cổ Vân Lạc.”
Cổ Vân Lạc!
Ba chữ này nói ra rất nhẹ, rất nhẹ, giống như là sợ bị kinh hãi vậy, nhưng là ở trong ban đêm yên tĩnh, ba chữ này vẫn truyền vào tai Sở Hiên và Sở Lạc Lạc.
Sở Hiên cảm giác được thân thể người mặc áo đen đang lôi kéo mình bỏ chạy bỗng dưng cứng đờ, bước chân cũng dừng lại, hắn không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
Người mặc áo đen đội mặt nạ nhìn không rõ biểu tình nhưng cặp mắt hổ phách kia rõ ràng hiện lên khiếp sợ.
Cổ Vân Lạc? Sở Hiên nghi hoặc mặc niệm lại câu này trong lòng một lần, ba chữ này rốt cuộc là có ý tứ gì, vì sao người mặc áo đen và Lãnh Tiêu Nhiên đều kì lạ như vậy. Ba chữ này giống như một lời chú ngữ đem Lãnh Tiêu Nhiên và người mặc áo đen cố định tại nơi đó.
Thấy phản ứng của người mặc áo đen, trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên lại càng khẳng định, trên mặt của hắn xuất hiện sự kích động trước nay chưa từng có, đôi mắt lóe ra tình cảm mừng như điên không thể ức chế được. Thanh âm hắn run run, cẩn thận hỏi: “Cổ Vân Lạc? Là ngươi sao? Thực sự là ngươi sao?”


Bình Luận (0)
Comment