tác giả: Nhất Phong
tình trạng:đang tiến hành
thể loại:xuyên không, hành động.
Tần Trung:
-" hai con theo ta ".
Tần Trảm cùng Tiểu Vũ Đi phía sau Tần Trung bước vào lối đi bí mật ,mọi thứ ngột ngạt huyền bí ,bước tới ...bước tới Tần Trảm cứ bước tới được một lúc phía trước hiện ánh sáng dẫn Đến một hang động kì bí .
Tần Trảm :
-" nơi đây là... "
Tần Trung :
-" đúng vậy đây chính là nơi cất giữ Hoa Ngũ Sắc "
-" vật phía trước mặt của con chính là Hoa Ngũ Sắc "
-" Hoa Ngũ Sắc có năm màu tác dụng nâng cao thực lực và nhiều tác dụng rất đặc biệt nhưng thời cơ chưa tới phụ thân sẽ không nói cho các con biết , khi tu vi các con đủ cao ,đủ mạnh ,đủ nhận thức thì các con sẽ tự biết ".
Phía trước mắt Tần Trảm lúc này là một áp lực, áp lực có thể khống chế vạn vật, linh khí bao khắp hang động ,mặc dù tu vi Tần Trảm không cao nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự giao động của linh khí rất dày đặc.
Tần Trung :
-" bây giờ ta sẽ giao nó lại cho con Tiểu Vũ ".
Tiểu Vũ :
-" Giao lại cho con "
Tần Trung thu Hoa Ngũ Sắc vào Nhẫn Sơ Giang ( nhẫn Trữ vật thường có 3 loại sơ, trung, cao) đưa cho Tiểu Vũ.
Tần Trung :
-" con đeo vào tay đi "
Tiểu Vũ quay qua nhìn Tần Trảm
Tần Trảm :
-" muội đeo vào đi ... "
Tiểu Vũ đeo nhẫn sơ gian vào tay và chuẩn bị bước ra ngoài bỗng ngoài nhà có tiếng động
Gầm... Đùng đùng .... Rung chuyển cả lòng đất
Tần Trung :
-" Chuyện Gì vậy??? "
-" để phụ thân ra xem sao "
Tần Trung cùng Tiểu Vũ và Tần Trảm chạy ra ngoại, bỗng Tần Trảm quay lại nhìn về phía nơi Hoa Ngũ Sắc được đưa vào nhẫn sơ gian , thấy ánh sáng phát Lên từ phía dưới đó .
Tần Trảm đứng lại xem, quay lại kêu Tiểu Vũ và Phụ Thân xem xem có chuyện gì nhưng họ đã đi trước.
Tần Trảm quyết một mình lại xem nhìn xuống thì thấy...
Tần Trảm :
-" Thì ra là một phần rễ của hoa ngũ sắc còn sót lại ".
Tần Trảm bước tới dùng hết sức bình sinh của một linh sĩ sơ cấp nhổ lên
Tần Trảm :
-" 1..2...3...lên nào... "
Bịch ... Tần Trảm lăng đùng ra đất trên tay vẫn còn cầm phần rễ của Hoa Ngũ Sắc nhưng không chỉ có rễ ,phía dưới rễ còn có cả thiên hạch ( củ) của Hoa Ngũ Sắc
Tần Trảm (ngạc nhiên):
-" Không ngờ mình lại hên thế này, mình đọc sách thấy Hoa Ngũ Sắc muốn có rễ phải trãi qua mấy trăm năm còn muốn tiến hóa thành Thiên hạch thì cũng phải mấy ngàn năm "
-" bây giờ Rễ lẫn thiên hạch đều nằm trong tay mình ..."
-" Hahaha... Mình đúng là người may mắn nhất thế giới ( đúng là số đẹp trai may mắn cũng hơn người =_= ) "
Nhưng Tần Trảm bỗng nhớ tới lời phụ thân dặng .
-" mà phụ Thân bảo mình nên làm một người thường... Không nên bước vào con đường tu tiên làm gì "
-" mặc dù hơi tiếc, nhưng vẫn là nên đưa cho phụ thân thì tốt hơn( ai biểu mình là người con hiếu thảo chi) "
Tần Trảm do không có nhẫn trữ vật (tu vi từ linh sư trở lên mới có thể mở được nhẫn sơ gian, linh vương mới mở được nhẫn trung gian, linh hoàng mở có thể mở được nhẫn cao gian) nên trên tay cầm Tần Trảm Rễ của Hoa Ngũ Sắc bước ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi nơi bí mật đã nghe thấy tiếng tả xung hữu đột tiếng đánh nhau từ phía trang viên, Tần Trảm đứng trước phòng Tần Trung trứng kiến sự việc.
Một mình Tần Trung đang chống lại Năm tên sát thủ ai cũng bị thương đầm đìa Tần Trảm trứng kiến Phụ Thân đang bị người ta ám sát nhưng Không Làm được gì...
Tiểu Vũ thì đang đứng phía sau Tần Trung, Tần Trung thi triển Sư Cuồng Nộ đánh trọng thương một trong năm tên sát thủ
Không biết từ đâu có một tên lẻn ra đằng sau bắt Tiểu Vũ
Tiểu Vũ :
-" Á... Bỏ ta ra "
-" Phụ thân chạy đi mặc con "
Tên sát thủ :
-" buông tay chịu chối nếu Không ta giết nó ".
Tần Trung :
-" Bỉ ổi dám bắt cóc con gái ta "
Tần Trung bỗng lơ là một trong năm tên sát thủ từ phía sau
Soạt... Nhiễu giọt... Máu từ trên kiếm chảy xuống
Tên sát thủ thứ hai :
-" Chư Không chưởng... "
Tên tiếp theo :
-" Liệt kích... "
Đánh vào Tần Trung
Trước mặt Tần Trảm lúc này sự hỗn loạn Tần Trung đang bị xuyên bởi một thanh kiếm còn Tiểu Vũ đang ngất xỉu bên xác của Tần Trung
Năm tên sát thủ bịch mặt đã giết chết Tần Trung ai cũng bị thương đổ máu
Mặt dù bịch mặt nhưng Tần Trảm nhìn dóc dáng thì cũng có thể đoán được đó là 4 vị trưởng lão và Tên Trương Khanh chỉ có năm người đó là có hiềm khích với Tần Trung .
Tuy nhiên phía xa xa có một hình bóng màu đen khiến cậu Không thể nào nhìn thấy rõ được, sau khi cha cậu chết thì cái bóng đen cũng biến mất .
Đập vào mắt cậu lúc này chỉ có thù hận người cậu bừng bừng sát khí nhưng cậu cũng chỉ có thể nhìn trong bất lực.
Tần Trảm nước mắt động thành giọt rớt xuống đất ( trong suy nghĩ) :
-" Ta vô dụng phế thải... Là ta hại phụ thân và Tiểu Vũ rồi nếu ta... Ta mạnh hơn thì có phải Mọi việc đã không sảy ra ".
Tần Trảm nhìn về hướng thi hài của cha mình bị năm tên sát thủ hăm hại, còn Tiểu Vũ bị bắt đi, mà Tần Trảm Không làm được gì lúc đó trong lòng cậu ngập tràn thù hận.
Tần Trảm hét lớn :
-" ta phải trả thù ... "
-" ông trời cho ta mạng thứ hai để làm gì... "
Ào ào ( trời mưa) gầm gầm ( tiếng sét)
Tần Trảm :
-" Ta phải mạnh hơn mới có thể bảo vệ những người thân của ta ".
"Ngước mặt nhìn trời vô tội vạ
Nhà nay lạnh lẽo vắng bóng Cha
Con khóc vang vọng tiếng mưa xa
5 năm thù hận cốt tàn tro bay".
Tần Trảm thấy tay Tần Trung rớt ra thứ gì đó, Tần Trảm nhặt lên thì ra là Nhẫn trữ vật trên đó còn khắc Tên Tần Trảm nhưng chưa kịp đưa cho Tần Trảm thì đã bị sát hại ,Tần Trảm từ từ lấy nó đeo vào tay.
Tần Trảm quỳ trước thi Hài của Tần Trung :
-" phụ thân người yên nghỉ ... "
Tần Trảm:
-" Tiểu Vũ... "
Tần trảm chợt nhớ ra Tiểu Vũ lúc bị đưa đi là đi về phía nhà Trương Khanh, Tần Trảm đứng dậy.
Tần Trảm :
-" Tiểu Vũ... Muội nhất định phải Không được bị gì "
Tần Trảm tính chạy về phía nhà Trương khanh nhưng do bị kiệt sức nên bị ngất xỉu...
Lúc ngất xỉu trong tìm thức
-" Tiểu Vũ... Tiểu Vũ... Tiểu Vũ "
Ngất... Vv
Tần Trảm ngất đi.
CHƯƠNG 6 CONT