Sáng sớm, Vương Đông ngủ vẫn chưa dậy nên Dương Tinh cũng không muốn đách thức cậu, để lại mẩu giấy nhắn, Dương Tinh ra ngoài.
Dương Tinh rất thích ăn bánh bao ( có phải là bánh màn thầu không nhỉ), tất nhiên là ngon rồi nên cậu đã gọi luôn mấy chục cái bỏ vào một túi lớn, vừa đi vừa ăn. Mặc dù mới sáng sớm thế nhưng sự sinh hoạt lại rất tấp nập.
Ngày mai là lễ chiêu sinh nên nam, nữ thanh thiếu niên rất nhiều, tất cả đều đi mua những thứ cần thiết cho ngày mai. Cả Vương Đông và Dương Tinh đều đăng ký vào học viện Sử Lai Khắc vì học viện hoàng gia hầu như toàn là gia đình quý tộc, người thường không được học ở đây.
Đổ thạch phường là một toà nhà có ba tầng. Tầng thứ nhất là tiếp tân và là nơi bày bán một số bảo vật được tìm thấy trong những khối nguyên thạch. Thường thì nếu mở được đồ tốt thì sẽ bán tại chỗ nhưng nếu thấy giá cả chưa vừa ý mình nên sẽ đăng kí bày bán ( tất nhiên phải chia hoa hồng).
Tầng thứ 2 là tầng chứa những viên nguyên thạch được đánh giá sơ qua không có giá trị cao lắm ( đây chỉ là có giá trị khách quan mà thôi) nên tiến mua nguyên thạch ở đây không cao, hầu như những người không có nhiều tiền lắm thường xuất hiện ở đây.
Tầng thứ 3 là tầng chứa những viên nguyên thạch được đánh giá có thể cho ra đồ tốt vì thế nên giá cả mua đá thường đắt đỏ. Nơi đây chỉ dành cho người giàu và có địa vị.
Dương Tinh dạo quanh tầng một xem xem có đồ tốt gì không thì thấy hầu như là vũ khí, một ít đồ dùng làm bằng ngọc quý... Vì ở đây mỗi tầng đều rất rộng lớn nên nếu dạo từng tí sẽ mất hết thời gian nên Dương Tinh mở ra Thiên Ma thần nhãn tìm cho nhanh
‘’ Không nghĩ ở đây cũng có đồ tốt’’ Dương Tinh ngạc nhiên vì ở đây lại có một món đồ màu vàng và hai món đồ màu trắng. Hai cái màu trắng một cái là vũ khí thiên cấp bị hư hại và một cái lọ cổ được làm từ huyền băng thiếc quý hiếm, tuy nhiên theo thời gian trôi qua đã lâu nên công dụng cũng chẳng được lắm.
Dương Tinh đi về phía ánh sáng màu vàng thì cậu bất ngờ vì đó là một cuốn sách cũ kỳ nhưng tên tiêu đề lại là ‘Những triết lí nhân sinh’.’’ Chẳng lẽ trong này ghi lại những kinh nghiệm của các bậc tiền bối sao?’’ Dương Tinh tự hỏi nhưng liền lắc đầu phủ nhận vì nếu là như thế thì cuốn sách này của đã bán rồi, cần gì để ở đây.
Nhưng dù thế, Dương Tinh vẫn liên lạc với người quản lí mua nó, có gì về nghiên cứu sau. Cuốn sách này Dương Tinh mua với giá 1000 lượng vàng, dối với Dương Tinh chỉ là hạt cát trong sa mạc. Không có gì để xem nữa, cậu nhấc bước lên tầng hai.
Tầng hai là một nơi rất náo nhiệt vì hầu hết mọi người ở đây đều là thanh, thiếu niên và những dong binh đoàn, tán tu. Nguyên thạch ở đây số lượng rất nhiều nhưng chưa biết chất lượng như thế nào. Nguyên thạch ở đây đều được trưng bày trong hộp kính nên chỉ có thể quan sát chứ không có thể sờ vào, đến khi mua xong mới được lấy ra.
*Lồng kính có pháp trận ngăn cản không cho hồn lực xâm nhập. Nhưng Dương Tinh có kĩ năng tầm bảo nên pháp trận không làm được gì.
( Đôi khi người ta gõ vào nguyên thạch có thể cảm nhận được mặt trong là rỗng hay đặc, hoặc có một số người có thiên phú kĩ năng liên quan thì rất dễ phát hiện)
Cũng có nhiều tên thiếu niên chỉ vào đây tham quan, mở rộng tầm mắt mà thôi. Dương Tinh đi dạo xung quanh xem xét từng viên nguyên thạch, rất có nhiều hình dạng: to,nhỏ,dài, ngắn….Nguyên thạch cũng có rất nhiều màu: đen, xám, xanh rêu,….
Nghĩ tại đây vô số nguyên thạch, tìm đến chính mình hợp ý, thật đúng là khó khăn.
Hơn nữa, những cái này nguyên thạch, cũng không có đi qua nhân công tạo hình, là nguyên thủy khai thác ra. Đến từ bên ngoài nhìn vào, đích thực là chênh lệch chi không nhiều lắm. Căn bản nhìn không ra kia một khối bên trong là có đồ tốt gì.
Dương Tinh tại toàn bộ đổ thạch phường đi vào trong một vòng,chưa vội dùng Thiên Ma thần nhãn, vẫn là chỉ nhìn không mua.Dương Tinh lại là không nhanh không chậm, không chút nào bị đổ thạch phường bên trong cuồng nhiệt bầu không khí làm ảnh hưởng.
Nhà này đổ thạch phường bên trong bầu không khí, đích thực là rất cuồng nhiệt, rất hiển nhiên, tại vương đô này, đánh bạc khoáng thạch cải biến không ít người vận mệnh.
Dương Tinh có thể đoán được, đã từng có không ít Võ Giả, hồn sư, ma pháp sư, thông qua đánh bạc khoáng thạch đã một bước lên trời,
Nhưng đồng thời, cũng làm cho rất nhiều người táng gia bại sản.
Nói trắng ra là, chính là những cái này người đem hi vọng ký thác vào hư vô mờ mịt khoáng thạch, kỳ vọng lấy có thể đánh bạc xuất một đồ tốt,cải biến vận mệnh.
Nhưng trên thực tế, nguyên thạch trong hàm chứa thượng phẩm đồ vật tỷ lệ, thật sự quá nhỏ, khả năng liền một phần ngàn cũng chưa tới.
Dương Tinh thấy được loại này cuồng nhiệt bầu không khí, cũng là âm thầm lắc đầu, nội tâm cũng không tán thành loại này đánh bạc phương thức.
Mấu chốt nhất chính là, Dương Tinh hoài nghi, này nguyên thạch bên trong thật sự có hay không đồ vật, chẳng lẽ chủ quán liền giám định không đi ra? Kiểu gì cũng có một số thiên phú kĩ năng có thể biết được có bảo vật hay không a.
Bởi vậy, những cái này cái gọi là nguyên thạch, có thể xuất thứ tốt tỷ lệ, còn thừa lại ít nhiều, sẽ rất khó nói.
Dương Tinh thấy không ai chú ý tới mình, âm thầm lặng lẽ mở ra Thiên Ma thần nhãn, tầm mắt phóng ra toàn bộ nguyên thạch.
Trong nháy mắt, từ những nguyên thạch xuất ra những dòng khí lơ lửng trên không. Dương Tinh kinh hỷ, thực ra cậu cũng không chắc chắn Thiên Ma thần nhãn có thể xem được không vì mỗi lồng kính này đều có pháp trận ngăn trở.
Những dòng khí này cũng rất nhiều vì nguyên thạch này bên trong cũng có khoảng 500 khối. Cụ thể là có 5 dòng khí trắng ba động, 2 dòng khí vàng ba động và 1 dòng khí xanh dương ba động. Còn lại có thể còn có đồ tốt nhưng công dụng không tốt lắm nên Thiên Ma thẫn nhãn cũng không xuất hiện.
Thực ra Dương Tinh cũng không sợ bị tranh mất nhưng nếu nó quan trọng với cậu thì hơi tiếc nên cậu tiến lại gần dòng khí màu xanh dương trước. Không ngờ viên đá này nằm trong góc phòng, viên nguyên thạch bao quanh không lớn lắm, bao phủ một lớp màu đen sì.
Dương Tinh đứng tại nguyên thạch trước bục
‘’ Tiểu nhị khối nguyên thạch này ta muốn’’
‘’ Ta muốn khối nguyên thạch ấy’’
Vừa mới nói xong Dương Tinh cũng có một cái giọng nói vang lên sau lưng.
p/s Không biết viết sao nữa.