Ầm ầm!
Giờ phút này, ba ngàn đại thế giới rung chuyển, ba ngàn đại thế giới đại địa nổ vang, lôi đình trận trận, thiên địa dị tượng, hàng tỉ sinh linh phủ phục, vạn vật rung động.
- Ha ha ha ha, bị nhốt lâu như vậy, rốt cục đi ra.
- Khặc khặc, đi ra, rốt cục có thể đi ra.
- Nơi này rốt cuộc vẫn không giam được chúng ta, đi ra rồi!
Trong lối vào mộ địa chúng thần không ngừng có thân ảnh lao ra ngoài, khí tức vô cùng khủng bố.
- Là lão tổ, lão tổ còn sống.
- Lão tổ quả nhiên còn sống, đó là lão tổ hiện thân.
...
Từng thân ảnh mang theo khí tức chấn động mênh mông, không hề nghi ngờ đều là cường giả viễn cổ khủng bố, rất nhiều thân ảnh già nua ở chung quanh nhìn thấy những người này, lập tức đám người bắt đầu sôi trào, từng người tiến lên hành lễ.
Ầm ầm!
Đột ngột hư không nổ vang, mộ địa chúng thần khổng lồ tan vỡ, không gian nứt vỡ rất nhanh, tiếng nổ như sấm sét.
Rầm rầm...
Trong không gian xuất hiện dấu rạn nứt như mạng nhện.
- Nơi phong ấn sắp nghiền nát, cả thương khung bí cảnh sẽ sụp đổ hủy hoại trong chốc lát, nhanh rời khỏi nơi đây.
Bát Hoang Thánh Tôn Đế Phách Thiên nhìn qua hư không, sau đó phất tay xé rách hư không, lúc này nói với đám người Hậu Khánh Lâm, Hư Thiên Thánh cô, lão ảnh:
- Tất cả ngươi rời khỏi đây.
- Ta không đi, sư phụ chết rồi, ta không đi.
- Ca ca vẫn lạc, ta cũng không đi, ta muốn tính sổ với hỗn đản kia...
Hồng Vũ, Lục Tâm Đồng, Thái A đều vô cùng đau khổ.
- Đi, đi mau.
Hậu Khánh Lâm nói với người sau lưng, sau đó nhìn Bát Hoang Thánh Tôn Đế Phách Thiên nói:
- Sư phụ, Cửu sư đệ hắn...
- Việc này sẽ nói sau, thực lực các ngươi và bọn họ không thể làm được gì, thương khung bí cảnh sẽ không tồn tại nữa.
Đế Phách Thiên nói.
- Tất cả mọi người nhanh rời khỏi.
...
Từng thân ảnh già nua rời khỏi mộ dịa chúng thần, lúc này đều xé rách không gian rời khỏi thương khung bí cảnh.
- Đi ra ngoài nói tiếp, việc này đã không phải chúng ta có thể nhúng tay vào.
Hồng Vũ, Lục Tâm Đồng, Thái A cũng bị đám người lão Ảnh cưỡng ép mang ra ngoài.
Ầm ầm!
Sau một lát mộ địa chúng thần tan vỡ toàn bộ, không gian loạn lưu rậm rạp, lỗ đen vũ trụ xuất hiện thôn phệ vạn vật.
Ầm ầm!
Sơn mạch, đại địa, biển cả, núi cao vực sâu trong thương khung bí cảnh đều bị lỗ đen thôn phệ, tất cả hóa thành hư vô.
Trong thương khung bí cảnh có không ít Hóa Hồng Cảnh hoảng hốt chạy ra ngoài, kinh hãi chạy trốn, nhưng cuối cùng đều không thoát khỏi một kiếp, lập tức bị lỗ đen thôn phệ sạch sẽ.
Trời xanh rung chuyển, cửu thiên rung động kịch, thiên địa sụp đổ, hủy diệt không ngừng xuất hiện, Thánh Hồng Cảnh bị lan tới gần cũng tan thành mây khói!
Cả thương khung bí cảnh bị hủy diệt giống như đại thế giới bị hủy diệt trong hư không, từ nay về sau, trong thiên địa đã không còn thương khung bí cảnh.
- Đế Phách Thiên, Đông Hoàng Thái Huyền không còn tồn tại, không có Đông Hoàng Thái Huyền, các ngươi chuẩn bị hậu chiêu cũng vô dụng, cũng không thể vận dụng Hỗn Độn Thiên Thế Giới. Mà ta luân hồi thức tỉnh, trải qua các kiếp, đã bắt đầu đụng chạm Tử Mông, ngươi không thể làm gì được ta, trăm năm sau, Hỗn Độn Thiên Thế Giới sẽ thuộc về ta.
Thần Linh Thánh Vương quát lớn, thân ảnh của hắn được bao vây trong hào quang bay đi, khí tức viễn cổ trên người hắn rung chuyển trời cao.
Bát Hoang Thánh Tôn Đế Phách Thiên đạp không đứng chắp tay sau lưng, tay phải cầm Thiên Trụ giới, ánh mắt càng ngày càng ngưng trọng.
- Không nghĩ tới Thần Linh Thánh Vương lại bố trí hậu chiêu này, một đạo thần niệm luân hồi chuyển thế, chuyện này rất khó thành công, huống chi nếu thất bại thực lực đại tổn không tính, đạo hạnh khó mà tiến thêm, nếu thành công sẽ có chỗ tốt cực lớn.
Phong gia lão tổ đến bên cạnh Đế Phách Thiên, khí tức cổ xưa lan tỏa, nói:
- Thời gian trăm năm, chúng ta chỉ có thời gian trăm năm, lúc này không có Đông Hoàng Thái Huyền, chúng ta an bài cũng đã thất bại.
Trường bào phần phật, nghe vậy, Đế Phách Thiên nhìn Thiên Trụ giới, tay áo run lên, thu Thiên Trụ giới vào trong ngực, nói với Phong gia lão tổ.
- Thần Linh Thánh Vương luân hồi chuyển thế thức tỉnh, cả hai hợp hai làm một, tăng thêm thời gian khôi phục cũng chỉ trăm năm. Một trăm năm này chúng ta cần khôi phục, toàn lực khôi phục, Thần Linh Thánh Vương một lòng muốn đạt được Hỗn Độn Thiên Thế Giới, hiện tại thần niệm luân hồi xuất hiện, càng chiếm được thiên thời địa lợi, lần hạo kiếp này cũng chỉ có chúng ta mới có thể ngăn cản.
- Thánh tôn, cũng chỉ có ngươi ngăn cản Thần Linh Thánh Vương mà thôi, chúng ta cuối cùng vẫn kém một bậc.
Không ít thân ảnh già nua đến trước mặt Bát Hoang Thánh Tôn Đế Phách Thiên, bất luận thân ảnh nào cũng rất mạnh.
..................
Dưới năng lượng hủy diệt, Lục Thiếu Du cảm giác thân thể chính mình đã nứt vỡ từng khúc, hóa thành hư vô, linh hồn tách ra khỏi thân thể, khí tức tử vong lan tràn, vào thời khắc cuối cùng có một tiếng nói quen thuộc, nghe được tiếng nói này, Lục Thiếu Du nghĩ đến sư phụ Bát Hoang Thánh Tôn Đế Phách Thiên.
Lục Thiếu Du cảm giác linh hồn đau đớn, linh hồn bắt đầu bị phá hủy nghiền nát, lúc này đã không có Đao thúc phòng ngự, linh hồn của mình khó chống cự, cuối cùng bị đau đớn làm mất đi tri giác.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc Lục Thiếu Du khôi phục một đám ý thức, ý thức của hắn xuất hiện trong sơn mạch khôn cùng, hình ảnh huyết tinh diễn ra, một bóng lưng hùng vĩ cầm đại đao màu vàng đứng trên núi thây biển máu.
Trên trời phong vân biến sắc, quỷ khóc thần gào, huyết tinh tràn ngập, sát khí trùng thiên, máu chảy thành sông....
Khí tức cổ xưa lan tỏa, man hoang thương cổ, làm cho Lục Thiếu Du cảm giác mình như con kiến nhỏ bé, sát khí huyết tinh làm hắn rung động.
Lục Thiếu Du nhìn thấy hình ảnh càng rõ ràng, bóng lưng hùng vĩ kia từ từ xoay lại.
Bóng dáng hùng vĩ như thiên thần, khí thế như thái cổ cự thú, khí tức chấn động rất mạnh, đều tác động đến thiên địa và thời gian, uy áp thẩm thấu thiên địa, đại đao màu vàng trong tay tỏa ra uy thế ngập trời, đao mang xuất ra có thể chém vỡ trời cao.
- Đao thúc, người này chính là chủ nhân của Đao thúc sao?
Lục Thiếu Du cẩn thận nhìn nhìn, đại đao kia chính là linh hồn thổ phỉ Đao thúc.
Ngao ngao!
Rống rống.
Chung quanh thân ảnh to lớn kia, long ngâm hổ gầm tước kêu quy minh, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ bốn thú đang vờn quanh, bốn thú ảnh xoay quanh núi cao, năng lượng chấn động khủng khiếp, ẩn chứa hủy diệt, phụ trợ khí thế ngập trời của thân ảnh cao lớn kia.
Chung quanh sơn mạch là thây chất cao như núi, vô số sinh linh hùng vĩ chồng chất lên, vô số Minh Linh chân thân đứng vững, ánh mắt âm hàn và sợ hãi.
- Thần Linh Thánh Vương, ngươi muốn nghịch thiên?
Thân ảnh hùng vĩ nhìn qua Thần Linh chân thân đứng trước đám người, trong mắt bắn ra hào quang sáng ngời, khí thế không kém gì Thần Linh chân thân bên kia, trên người còn mang theo khí thế đường hoàng và bá đạo.
- Đông Hoàng Thái Huyền, ta chỉ nghịch ngươi, ngươi có tư cách gì đứng trên đầu chúng ta.
Thần Linh chân thân khổng lồ quát lớn, thần sắc ung dung tự đắc như không có gì.