Linh Vực

Chương 1052 - Mất Khống Chế!

Chương 1051 → 1100

Chương 1051: Mất Khống Chế!

“Giết!”.

Trong dãy núi, trong các tòa cung điện, toàn bộ tộc nhân Tu La tộc đều chen chúc mà ra.

Các lão giả Tu La tộc kia phía sau Kha Đế Tư, trong mắt cũng hiện ra ánh sáng kỳ lạ, lập tức điên cuồng xông về phía đám người Đằng Viên.

Bọn người Đằng Viễn nhịn không được hét lên.

Bọn họ hoàn toàn không hiểu, các tộc nhân Tu La tộc vừa rồi còn bàn bạc tốt đẹp, vì sao lại bùng nổ làm khó dễ.

Trên trời, ven đại lục lơ lửng, Trấn Hồn châu ở mi tâm Tần Liệt trở nên nóng cháy.

Từ trong đó hiện lên bóng tối u ảnh, kịch liệt cựa quậy giãy giụa, ý đồ từ trong hạt châu chạy thoát ra.

Tần Liệt hoảng sơ thất sắc, đốt nhiên thất thanh thét chói tai: “Thì ra là thế!”.

“Tần Liệt! Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”. Trong dãy núi bên dưới truyền đến tiếng hò hét chấn thiên động địa của Đằng Viên.

Vũ Lũy, tộc nhân Viên gia, còn có Hoa Vũ Trì cũng đều kinh sợ vô cùng, không biết đã xảy ra cái gì.

“Bọn họ không phải tộc nhân Tu La tộc thật sự, ít nhất, những lão gia hỏa đó tuyệt không phải tộc nhân Tu La tộc!”. Tần Liệt hít sâu một hơi, quát: “Mấy người bọn họ, trăm phần trăm là các lão gia hỏa Tu La tộc năm đó bị phân hồn Ám Hồn thú điều khiển!”.

Tần Liệt hoàn toàn hiểu ra.

Rất nhiều năm trước, Ám Hồn thú thiếu chút nữa tiêu diệt toàn bộ Tu La tộc, từng đem rất nhiều cường giả Tu La tộc nuốt hết linh hồn, làm họ biến thành các phân thân của nó.

Sau khi Thần tộc đến, phái cường giả đuổi giết Ám Hồn thú khắp thiên hạ, cuối cùng đem con Ám Hồn thú đó chém giết.

Một con Ám Hồn thú cấp mười đó, đầu bị cắt xuống, trải qua cường giả Thần tộc rèn luyện một phen, giao đến trong tay Tạp Luân gia tộc đầu hàng trước hết.

Sọ con Ám Hồn thú đó, một mặt dùng để chấn Nhiếp gia tộc thế lực khác của Tu La tộc, một mặt khác, cũng là vì tăng lên thực lực của Tạp Luân gia tộc.

Tạp Luân gia tộc cũng dựa vào đó quật khởi.

Nhưng, năm đó rất nhiều tộc nhân Tu La tộc bị Ám Hồn thú nắm giữ linh hồn, tất nhiên có một bộ phận đã chạy thoát.

Tộc nhân một chi Tu La tộc ở dãy núi bên dưới, hẳn chính là một bộ phận kẻ chạy thoát, mấy lão giả Tu La tộc kia, linh hồn trong não hải, trăm phần trăm chính là phân hồn của Ám Hồn thú!

Nếu không phải như thế, tàn hồn Hồn tổ trong Trấn Hồn châu sẽ tuyệt không phản ứng kịch liệt như thế.

đọc truyện ở http://truyEncuatui.net/ “Ngươi nói cái gì? Những tộc nhân Tu La tộc đó, đều là con rối bị Ám Hồn thú đoạt xá?”. Vũ Lũy kinh hãi thất sắc.

“Có lẽ không phải toàn bộ. Chẳng qua, mấy lão giả Tu La tộc kia, linh hồn tuyệt đối là phân hồn của Ám Hồn thú!”. Tần Liệt khẳng định nói.

“Ngươi sao khẳng định như thế?”. Hoa Vũ Trì kinh ngạc hô lên.

“Không lâu, ta vừa mới làm vỡ đầu lâu Ám Hồn thú Tạp Luân gia tộc bảo quản, ta có thể cảm giác được khí tức phân hồn của Ám Hồn thú!”. Tần Liệt nói.

“Kha Đế Tư! Các ngươi làm cái quỷ gì?”. Tiếng gầm gừ của Đằng Viễn từ dãy núi phía dưới truyền đến.

“Giết!”. Kha Đế Tư phất tay.

Rất nhiều tộc nhân Tu La tộc từ các tòa cung điện tràn ra, hung hãn không sợ chết lao về phía đám người Đằng Viễn.

“Grao!”.

Đằng Viễn đột nhiên ngửa mặt lên trời rống giận.

Trong quầng sáng rạng rỡ màu vàng tươi, thân thể Đằng Viễn nhanh chóng bành trướng, trong khoảng thời gian ngắn, đã hóa thân làm một con vượn khổng lồ nổi giận.

Quanh thân con vượn khổng lồ tràn đầy thần quang màu vàng tươi, giậm chân một cái, mặt đất phạm vi trăm dặm truyền đến dao động khủng bố vô cùng.

Từng cái khe rãnh sâu thẳm mạnh mẽ xé rách ra. Từng ngọn núi lay động, như lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Sâu trong con ngươi con vượn khổng lồ như có lửa khói màu vàng bốc lên, lấy thanh âm đinh tai nhức óc hét giận dữ: “Kha Đế Tư! Ngươi tốt nhất lập tức ngăn cản những tộc nhân đó của ngươi!”.

Hầu như cùng lúc, Ngân Tuyến Thiên Xà Ni Duy Đặc cũng lấy bản thể chân thân hiển hiện ra.

Thân thể Ni Duy Đặc như dãy núi uốn lượn, đột nhiên thò đầu ngay tại nơi Tu La tộc sinh sống.

Cùng thời gian, Ba Lôi Đặc, Tạp Nhĩ Phất Đặc cũng đều hóa thân thành rồng.

Chỗ xa hơn, Hoàng Kim cự nhân Ban Đức Lạp Tư cũng sải bước mà đến.

Giờ khắc này, dãy núi bên dưới phát ra vụ nổ kinh thiên động địa, theo những quái vật lớn đó lấy chân thân hiện ra, đám người Tần Liệt đứng ở trên đại lục lơ lửng của Vũ gia, có thể phi thường trực quan nhìn thấy tình trạng phía dưới.

Đằng Viễn, Ni Duy Đặc, Thái Lặc, còn có Ba Lôi Đặc và Tạp Nhĩ Phất Đặc, cộng thêm Hoàng Kim cự nhân Ban Đức Lạp Tư, các tồn tại đỉnh phong nhất này của Bạc La giới, có năng lực san bằng bất cứ chủng tộc thế lực nào của vực giới này.

Kha Đế Tư ở lúc đối mặt bọn họ, thế mà to gan lớn mật lựa chọn chiến tranh, ở trong mắt đám người Viên Văn Trì quả thực chính là phát điên.

Bọn Đằng Viễn cũng cho rằng Kha Đế Tư điên rồi.

Một chi Tu La tộc này cho dù mạnh nữa, cũng nhiều lắm chiến lực tương đương với Cổ Thú tộc, nhưng hôm nay đứng ở nơi đây, còn có Hắc Ngục tộc Thái Lặc, Cự Nhân tộc Ban Điịc Lạp Tư, còn có Ba Lôi Đặc và Tạp Nhĩ Phất Đặc.

Kha Đế Tư phải có bao nhiêu ngu xuẩn, mới sẽ bệnh tâm thần, liều lĩnh động thủ như thế?

Cái này quả thực chính là tự tìm đường chết!

“Hô hô hô!”.

Các ngọn lửa màu đen như khói báo động từ nơi tộc nhân Tu La tộc tụ tập bay lên trời, ở trong những ngọn lửa màu đen đó bỗng nhiên hiện ra tám tòa hồn đàn như hắc ngọc.

Trên trời, sắc mặt Vũ Lũy chợt trở nên cực kỳ phấn khích.

Đám người Tần Liệt cũng kinh ngạc há hốc mồm.

Từ trong những ngọn lửa màu đen kia dâng lên tám tòa hồn đàn, có hai tòa là sáu tầng, ba tòa năm tầng, còn lại ba tòa là bốn tầng!

Đây là tám cường giả Tu La tộc Hư Không cảnh!

Đằng Viễn huyết mạch cấp chín, thực lực tương đương với cường giả sáu tầng hồn đàn, sau đó Hoàng Kim cự nhân Ban Đức Lạp Tư, cũng không kém nhiều lắm chính là chiến lực sáu tầng hồn đàn.

Còn lại Thái Lặc, Ni Duy Đặc, Ba Lôi Đặc, còn có Tạp Nhĩ Phất Đặc, thực lực cũng chính là cấp bậc năm tầng hồn đàn.

Lực lượng một chi Tu La tộc này bày ra, loáng thoáng, thế mà vượt qua đám người Đằng Viễn liên thủ.

Ai cũng không đoán trước được, Tu La tộc luôn rúc ở đây, chưa bao giờ hướng ra phía ngoài mở rộng, mới là chủng tộc thực lực cường đại nhất Bạc La giới!

“Trời ạ, tộc nhân chi Tu La tộc này, sao có thể có được thực lực khủng bố như thế?”. Viên Văn Trì cùng kinh sợ hẳn lên.

“Cái này, cái này...”. Vũ Lũy lắp bắp, đã nói không ra lời.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới một chi Tu La tộc Bạc La giới này, thực lực thật sự, thế mà có thể quét ngang Bạc La giới!

Thái Âm điện, Thái Dương cung, những thế lực cấp Hoàng Kim thứ cấp này ở trung ương thế giới của linh vực cũng có một chỗ ngồi, toàn bộ thực lực cộng lại, có lẽ cũng chưa chắc có thể chống lại một chi Tu La tộc Bạc La giới này.

“Không thể tưởng tượng, căn bản không thể tưởng tượng...”. Hoa Vũ Trì lắc đầu, không biết nên khóc hay cười nói: “Lấy sức chiến đấu của bọn họ, nếu sáu thế lực lớn không ra tay, Thái Âm điện và Thái Dương cung liên hợp lại, thực chưa chắc có thể cắn được”.

Khi mọi người nói chuyện, lại nhìn thấy càng nhiều hồn đàn, từ trong lửa khói màu đen dâng lên.

Những hồn đàn về sau hiện lên, đều là bốn tầng trở xuống, chẳng qua thế mà có nhiều tới hai mươi mấy tòa.

Nhìn hồn đàn như hắc ngọc, từng tòa hiện lên, ở trên trời quan sát, đám người Tần Liệt cũng cảm thấy môi có chút khô.

Bọn họ ngay cả cười cũng cười không nổi.

Một chi Tu La tộc này sinh sống ở Bạc La giới, căn bản chính là thực lực mạnh nhất của giới này!

Nếu bọn họ muốn, bọn họ đủ để ở trong vòng mười năm ngắn ngủi, tiêu diệt mọi thế lực của Bạc La giới!

Có lẽ, chỉ có toàn bộ chủng tộc khác hợp sức, mới đủ tư cách liều chết chiến một trận với bọn họ.

Tu La tộc Kha Đế Tư, từ trong một ngọn lửa màu đen ngập trời bay ra, ánh mắt hắn kỳ quỷ tập trung thẳng tắp Tần Liệt.

“Kha Đế Tư đại nhân! Là ta! Mọi người có thể tồn tại một ít hiểu lầm, đừng xúc động!”. Vũ Lũy vội vàng kêu lên.

Đáng tiếc, Kha Đế Tư căn bản không nhìn Vũ Lũy nhiều một cái, mà là như một cơn lốc màu đen cuốn về phía Tần Liệt.

“Mở ra phòng hộ kết giới!”. Vũ Lũy hét to.

Từng tầng ánh sáng cầu vồng năm màu, từ chung quanh đại lục lơ lửng ngưng hiện ra, rất nhanh hình thành khiên ánh sáng năng lượng diễm lệ.

Khiên ánh sáng đem toàn bộ lục địa lơ lửng bao ở trong đó.

Ngay tại lúc Kha Đế Tư bay ra, Trấn Hồn châu ở mi tâm Tần Liệt cứng rắn đem hồn ảnh hiện lên bên trong chế trụ.

Trấn Hồn châu cũng một lần nữa giấu ở mi tâm hắn.

Trong con ngươi Kha Đế Tư, từng đám bóng tối dâng trào, làm vẻ mặt hắn tỏ ra càng thêm quỷ dị.

Hắn bỗng nhiên bay tới bên cạnh đại lục lơ lửng, không nói một lời, đưa tay ấn mạnh về phía khiên ánh sáng năng lượng năm màu.

Lòng bàn tay hắn, vô số u ảnh lóe lên, như hình thành hồn hải phù chú.

Lòng bàn tay đặt ở trên khiên ánh sáng năng lượng, ngàn vạn tơ hồn màu đen bật ra, một cỗ lực đạo khổng lồ âm trầm kỳ quỷ đột nhiên bùng nổ.

“Thịch!”.

Khiên ánh sáng Vũ gia ngưng kết, như bóng cao su bị lực lượng khổng lồ va chạm, rõ ràng lòm xuống một khối lớn.

Các tòa cung điện của Vũ gia, tựa như là điểm chống đỡ của khiên ánh sáng năng lượng, theo lực lượng khổng lồ kia điên cuồng tuôn trào, chợt nổ tung.

Rất nhiều tiểu bối Vũ gia đều thất kinh lao ra.

Vừa ra, bọn họ đã nhìn thấy Kha Đế Tư âm trầm như nước, đang tấn công đối với khiên ánh sáng năng lượng của Vũ gia.

Các tiểu bối đó của Vũ gia đều không rõ nguyên do hét rầm lên.

Vũ gia, luôn duy trì quan hệ huyết thống với Tu La tộc Bạc La giới, những tiểu bối đó đều mang huyết mạch Tu La tộc.

Điều này làm bọn họ trời sinh thân cận Tu La tộc.

Đột nhiên nhìn thấy Kha Đế Tư đang công kích kết giới Vũ gia, bọn họ lập tức mê muội, có loại cảm giác như lọt vào trong sương mù.

“Kha Đế Tư đại nhân! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”. Vũ Lũy cả giận hỏi.

“Ngươi đem hắn từ trong kết giới đưa ra cho ta!”. Kha Đế Tư chỉ về phía Tần Liệt, nói: “Ta cần chỉ là hắn!”.

“Vì sao?”. Vũ Lũy quát.

“Không vì cái gì”. Trong mắt Kha Đế Tư hiện lên một tia khinh bỉ rất rõ ràng: “Nếu không, ta sẽ san bằng nơi đây. Đem toàn bộ tộc nhân Vũ gia tàn sát sạch sẽ!”.

“A!”. Tiểu bối Vũ gia sợ hãi la hoảng lên.

“Đại bá! Đem gia hỏa đó giao ra, chúng ta không quen hắn!”. Có tiểu bối Vũ gia sốt ruột bắt đầu thúc giục.

“Đường ca! Đừng chọc giận Kha Đế Tư đại nhân!”. Có trưởng giả khác của Vũ gia cũng hét lên.

Lúc này, bọn họ đã chú ý tới dãy núi bên dưới khác thường, thấy được các tòa hồn đàn chỉ Tu La tộc có.

Những hồn đàn sáu tầng, năm tầng, bốn tầng kia, ý nghĩa các tên cường giả Hư Không cảnh.

Vượn khổng lồ, Ngân Tuyến Thiên Xà, Hoàng Kim cự nhân, Thái Lặc, Hắc Long... Các tồn tại cường đại nhất Bạc La giới, giờ phút này bị rất nhiều chiến sĩ Tu La tộc cường đại làm cho cực kỳ chật vật.

Trưởng giả Vũ gia cùng lúc khiếp sợ vì thực lực thật sự của Tu La tộc, cũng hầu như lập tức sợ hãi hẳn lên bọn họ không muốn ép Kha Đế Tư nóng nảy.

Vì thế bọn họ thúc giục tập thể Vũ Lũy giao ra Tần Liệt.

“Vũ huynh! Đến lúc này rồi, ngươi hẳn là cũng có thể thấy rõ sự thật”. Sắc mặt Viên Văn Trì ngưng trọng đến cực điểm, nói: “Tần Liệt khẳng định không tính sai, những kẻ gọi là cường giả Tu La tộc, sớm đã không còn linh hồn của mình! Từ đầu tới cuối, bọn họ đều là con rối máu thịt của Ám Hồn thú, trong đầu đều là phân hồn của Ám Hồn thú!”.

“Ta, ta...”. Trong mắt Vũ Lũy tràn đầy sự giãy giụa.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, Kha Đế Tư căn bản không phải tộc nhân Tu La tộc đích thực, hắn cũng tin phán đoán của Tần Liệt.

Chỉ là, lực lượng bọn người Kha Đế Tư bày ra, thật sự là quá mức nghe rợn cả người.

Nhìn từ thế cục trước mắt, sức chiến đấu thực tế của một chi Tu La tộc này, có thể sẽ thắng bọn cường giả Đằng Viễn liên thủ.

Nói cách khác, phòng ngự khiên ánh sáng năng lượng của Vũ gia, sớm hay muộn cũng sẽ bị công phá.

Hắn do dự là nếu lúc này giao ra Tần Liệt, Vũ gia có thể tiếp tục tường an vô sự với đám người Kha Đế Tư hay không?

“Ta đếm tới ba, đến lúc đó ngươi nếu còn không chịu giao người, ta sẽ giết sạch toàn bộ tộc nhân Vũ gia”. Kha Đế Tư lạnh lùng nói.

“Một”. Hắn trực tiếp bắt đầu đếm số.

“Đại bá!”.

“Thúc thúc!”.

“Đường ca!”.

Toàn bộ tộc nhân Vũ gia đều trợn mắt muốn nứt gắt gao trừng mắt nhìn Vũ Lũy.

Thậm chí có kẻ, thế mà lại chủ động lao về phía Tần Liệt, muốn đem Tần Liệt bức ra khỏi khiên ánh sáng năng lượng này.

“Bảo vệ Tần thiếu gia!”. Viên Văn Trì kêu to.

Huynh đệ Viên gia, còn có Hoa Vũ Trì, tự nhiên mà vậy vây quanh ở bên cạnh Tần Liệt.

“Hai!”. Kha Đế Tư lại nói.

Tiếng này vừa ra, trường hợp hoàn toàn không khống chế được, rất đông tộc nhân Vũ gia đã điên cuồng loạn lên.

Đến lúc này, Kha Đế Tư ngược lại không vội đếm tiếp, mà là lấy ánh mắt trào phúng nhìn về phía huyết chiến sắp bùng nổ trên đại lục lơ lửng.

Nhìn các tộc nhân Vũ gia lao tới, sắc mặt Tần Liệt thâm trầm, đột nhiên nói: “Ta tự mình đi ra ngoài”.

“Đừng!”.

Viên Văn Trì và Hoa Vũ Trì cùng lên tiếng sốt ruột hô.

Trên mặt Vũ Lũy tràn lên biểu cảm phức tạp, hắn há mồm, tựa như muốn ngăn cản, cuối cùng lại chưa phát ra âm thanh.

Hắn biết hắn đã không thể khống chế các tộc nhân kia của Vũ gia.

Tần Liệt nếu muốn kiên trì ở lại khối đại lục lơ lửng này, Vũ gia và Tần Liệt, Viên gia, Bổ Thiên cung lập tức sẽ bùng nổ huyết chiến, ở dưới tử vong uy hiếp, hắn bất lực ngăn cản tộc nhân Vũ gia lao lên.

Mặt khác, ở sâu trong lòng hắn, cũng mơ hồ ôm một tia ảo tưởng đối với cái cớ của Kha Đế Tư chỉ cần chịu giao người, Kha Đế Tư sẽ không động thủ với Vũ gia.

Bình Luận (0)
Comment