Diêu Thái đi theo Tần Liệt đi thẳng đến phòng tu luyện của Tần Liệt, liếc mắt một cái thấy được một lò luyện rất tốt, cùng phần lớn linh tài chồng chất như núi.
Khi Tần Liệt rời khỏi mới chỉ ở luyện chế Tịch Diệt Huyền Lôi, cho nên những tài liệu này đều không thể thu nạp được.
“Cái này lò luyện, thật sự là tinh mỹ, vừa thấy đã biết là đồ cao cấp.” Sau khi Diêu Thái tiến vào, ánh mắt sang lên, nhịn không được tán thưởng vài câu: “Cũng giống như linh tài và luyện khí sư, lò luyện cũng phân bậc, lò luyện phàm cấp, huyền cấp, địa cấp, thiên cấp, thần cấp, mỗi một loại lò luyện cũng không giống nhau. Lò luyện đẳng cấp cao, công luyện chế linh khí ít, lò luyện đẳng cấp cao mới có thể luyện chế linh khí đẳng cấp cao, mà lò luyện cấp thấp hơn, muốn luyện chế linh khí đẳng cấp cao, hầu như là không có khả năng…”
Diêu Thái si mê luyện khí nhiều năm, vừa tiến đến, liền phát biểu suy nghĩ của mình về luyện khí.
Nói một lúc hắn thấy Tần Liệt không lến tiếng, chỉ nhìn hắn cười, sắc mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói; “Người có thể kiềm giữ như vậy cao cấp lò luyện, nhất định là tìm được lão sư tốt rồi, ta nói cái này, sư phó của người khẳng định đã nói rồi, ha ha, cho ngươi chê cười".
Dừng một chút, Diêu Thái vẻ mặt chấn động, cười nói: " Năm đó ở Tinh Vân Các, ta đã nhìn ra ngươi có thiên phú luyện khí, ta sớm biết rằng có một ngày ngươi nhất định có thể tìm được một sư phụ tốt!"
Hắn cho rằng Tần Liệt được một sư phụ luyện khí đẳng cấp cao thu nạp thành đệ tử thân truyền, cho nên một bước lên trời, thân phận tăng lên rất nhiều.
Tần Liệt có chút kinh ngạc, trầm ngâm một chút, hỏi: “Diêu đại sư, nếu ngài si mê luyện khí như vậy, vì sao không đến Khí Cụ tông tim ta?”
“Tìm ngươi?” Diêu Thái sờ sờ đầu, có chút khó hiểu,”Tim ngươi làm cái gì?”
Tần Liệt kinh ngạc, bật cười nói: “Người không biết ta?”
“A? Ngươi, ngươi ở Khí Cụ tông có tiếng lắm sao?” Diêu Thái có chút xấu hổ, “Ta. Ta rất ít chú ý chuyện bên ngoài, từ sau khi đi theo Hứa Lương vào nơi này liền càng mặc kệ chuyện bên ngoài, cho nên, cho nên không rõ lắm bên ngoài xảy ra chuyện gì…”
Hắn vừa nói như vậy, Tần Liệt liền hiểu rõ, cười cười, cũng không nói thêm gì.
Xác thực lúc ở Tinh Vân Các, Diêu Thái chỉ luôn say mê luyện khí, ngoài ra không hề chú ý đến chuyện bên ngoài.
Không dự đoán được sau khi đi vào Huyền Thiên Minh cùng “Hứa Lương” gì đó hắn vẫn không thay đổi.
“Tần Liệt, làm thế nào mà ngươi lại trở thành khách khanh tinh cấp của Tống gia? Là vì người biết luyện khí sao?” Diêu Thái chau mày, có chút lo lắng nói: “Hứa Lương là cường giả Thông U cảnh trung kỳ, trong số phần đông khách khanh tinh cấp Tống gia, hắn thuộc loại có máu mặt, hơn nữa ta biết Hứa Lương, lòng dạ hắn cũng rất hẹp hòi, ta lo lắng hắn…”
“Diêu đại sư. Ta vừa mới trở thành khách khanh tinh cấp Tống gia, bên người ta cũng không có người, ta thấy ngươi ở bên cạnh Hứa Lương kia cũng không hài lòng, ngươi có hứng thú ở tạm nơi này của ta hay không?” Tần Liệt trầm ngâm một chút. Thần sắc rất nghiêm túc, “Hứa Lương không thể cho người cái gì thì ta có thể cho”.
Diêu Thái ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt có vẻ vô cùng kích động. Ngữ khí run run nới: “Tần Liệt, ngươi. Ý ngươi là?”
“Cao giai linh trận đồ.” Tần Liệt cười gật đầu.
“Ngươi, ngươi có? Ngươi thực sự có?" Diêu Thái mừng rỡ như điên.
Tần Liệt nhếch môi, tâm niệm vừa động, từ trong không gian giới lấy ra một quyển kinh thư màu vàng mỏng manh, tùy tay đưa cho Diêu Thái, nói: “Diêu đại sư, ngài xem cái này trước đi”.
“Trung giai linh trận đồ tường giải!” Diêu Thái chỉ nhìn liếc mắt một cái thư quyển danh, liền ầm ầm chấn động hô: “Cái này, cái bản “Trung giai linh trận đồ tường giải” này ta nghe người ta nói qua rối, đấy là sách của Khí Cụ tông, chỉ dành cho các đệ tử của tông đọc! Trong này ghi lại sáu loại trung giai linh trận đồ, cực kỳ trân quý! Ngoại trừ nội tông đệ tử và trưởng lão đọc, người ngoài căn bản không thể tiếp xúc, càng không có khả năng được phép mang ra khỏi Khí Cụ tông! Tần Liệt, ngươi, ngươi làm thế nào lại có được quyển sách này?”
Diêu Thái đang cầm kinh thư mỏng manh, hai tay không ngừng run run, trong mắt bắn ra hào quang khiến cho Tần Liệt có chút kinh ngạc.
Tần Liệt bỗng nhiên có chút cảm khái.
“Trung giai linh trận đồ tường giải” quyển sách này là sau khi hắn trở thành đệ từ nội tông, Đường Tư Kỳ đưa cho hắn, bảo hắn nghiên cứu.
Cái này không phải tam đại cung phụng, cả các đại trưởng lão giao cho hắn, càng không phải hắn lĩnh ngộ mười hai loại linh trận đồ hiếm lạ trong linh văn trụ, mà là điển tịch ma các nội tông đệ tử Khí Cụ tông đều có thể xem.
Nhưng chính loại điển tích này trong mắt Diêu Thái lại là một loại trân bảo mà hắn nằm mơ cũng muốn có.
“Tần Liệt, ta, ta có thể xem sao?” Diêu Thái vẻ đầy trông mong nhìn về phía hắn.
“Quyển này tặng cho ngài.” Tần Liệt gật đầu.
Diêu Thái ngồi xuống, hai tay đang cầm kinh thư, vẻ mặt có chút dại ra, “Tặng, tặng cho ta, tặng ta…”
Hắn tiếp xúc luyện khí mấy chục năm, vẫn đều mượn dùng vài cái trụ cột linh trận đồ luyện khí, rất nhiều năm qua, hắn hỏi rất nhiều người, thử qua đủ loại biện pháp, muốn đạt được giai linh trận độ cao nhất, muốn qua đó làm tăng cảnh giới luyện khí của mình.
Nhưng hắn chưa bao giờ thành công
Hắn vẫn không thể tìm được điểm cao nhất của linh trận đồ, cho nên việc luyện khí vẫn chậm chạp không thể đột phá.
Cũng vì như thế, hắn bị Lưu Đình vô tinh đuổi ra khỏi Tinh Vân các, ngay cả sau khi nương tựa vào Hứa Lương, hắn cũng không được trọng dụng, không được coi trọng, bị người ta lấy đoản kiếm chém trên mặt, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Tất cả cái này đều là bởi hắn là luyện khí sư cấp thấp, vì thân phận hắn không đủ cao.
Nhưng mà nay Tần Liệt cho hắn bản “Trung giai linh trận đồ tường giải” này, chỉ cần hắn có thế nghiền ngẫm khắc sâu, hắn có thế ở trụ cột, mạnh mẽ tăng lên một cấp bậc!
Hắn có thể không mừng rỡ như điên sao?
“Tần Liệt, ta, ta nghĩ trước tiên cứ xem quyển sách này, chuyện khác... Về sau bàn tiếp nhé?" Diêu Thái nhanh chóng nhìn vào quyển sách, ánh mắt cực nóng, một khắc cũng không muốn rời khỏi văn bản.
“Được.” Tần Liệt cười, nói: "Ngài xuống phòng khách dưới lầu mà xem”.
Dieu Thái lập tức đứng dậy, cầm sách, một khắc cũng không muốn chậm trễ.
Tần Liệt lắc đầu bật cười, sau khi Diêu Thái đi ra, hắn lại tiếp tục công việc đang làm dở, tiếp tục luyện chế Tịch Diệt Huyền Lôi.
Nháy mắt, sáu ngày trôi qua.
Trong thời gian sáu ngày này, Tần Liệt đem toàn bộ linh tài mà Tống Đinh Ngọc giao cho luyện chế thành Tịch Diệt Huyền Lôi, hơn nữa ngay cả linh đồ trận đều tịnh khắc thành công.
Bây giờ trên nền phòng tu luyện có ba mươi sáu Tịch Diệt Huyền Lôi mới tinh, trên mỗi cái kim chúc cầu đều lập lòe ảnh điện quang.
Bất luận làm chuyện gì, một khi thuần thục, tốc độ sẽ trở lên nhanh chóng, luyện khí cũng như thế.
Trước kia, hắn luyện chế một cái Tịch Diệt Huyền Lôi, đều cần ban ngày, thậm chí lâu hơn.
Nhưng hiện tại hiệu suất của hắn tăng lên mấy chục lần.
Hơn nữa, không biết nguyên nhân gì, lúc luyện khí, hắn đặc biệt dễ dàng tĩnh tâm, nhất là thời điểm chuyên chú cho khắc linh trận đồ, hắn tâm thần an tường, mơ hồ có thể cảm giác được tâm cảnh đều được rèn luyện thăng hoa.
Loại cảm giảc này vô cùng kỳ diệu.
Điều này làm cho hắn ý thức được ở thời điếm luyện khí, khắc linh trận đồ, tâm cảnh hắn bị rửa, linh đài làm sáng tỏ, giống như những bực bội trong lòng, và những ý niệm tối tăm, táo bạo trong đầu, cũng bị tinh lọc .
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Huyết Lệ: “Người phong ấn cho ngươi dụng tâm lương khố tứ phúc Trấn hồn châu linh trận đồ, là vì tịnh hoa long người, vì muốn rửa sạch bạo loạn trong lòng ngươi, cho ngươi thanh tịnh rõ ràng.
Lúc đó hắn cảm thấy lời Huyết Lệ nói có chút mơ hồ, còn chưa tin tưởng lắm.
Nhưng hiện tại hắn tin
Khắc linh trận đồ có tác dụng lớn cho việc tinh lọc tâm cảnh hắn, hắn đã cảm nhận được rất rõ ràng.
“Tại hạ Hứa Lương, xin hỏi Tần Liệt có nhà không?” Đột nhiện, một thanh âm âm trầm từ bên ngoài truyền đến.
Tần Liệt không thay đổi thần sắc, tùy tay cấtt Tịch Diệt Huyền Lôi vào không gian giới, đứng dậy đi xuống lầu, ngữ khí lạnh nhạt đáp: “Có ta.”
“Tần Liệt, Hứa Lương, là Hứa Lương đến đây! Nguy rồi!” Dưới lầu Diêu Thái cũng không biết mấy ngày mấy đêm không ngủ , trong mắt đều là tơ máu, bộ dáng tiều tụy, khí thần đều như bị vắt cạn.
Hắn trầm mê “Trung giai linh trận đồ tường giải”, hầu như đã quên còn có phiến toái trong người, đợi cho tiếng của Hứa Lương vang lên, hắn mới phản ứng lại, lập tức kinh hoảng hẳn lên.
“Không có việc gì, ta đi gặp hắn.” Tần Liệt cười cười, tiếp tục đi xuống dưới lầu.
Diêu Thái vội vàng đuổi kịp, nhỏ giọng giải thích: “Tần Liệt, Hứa Lương ở trong khách khanh tinh cấp, có chút thanh danh, cảnh giới... Cũng rất cao siêu. Ngươi, ngươi muốn thông báo cho người của Tống gia một tiếng hay không, miễn cho hắn làm xằng bậy?”
“Không cần.” Tần Liệt lắc đầu.
“Ta sợ ngươi chịu thiệt.” Dieu Thái lo lắng.
“Từ khi rời khỏi Tinh Vân các, vài năm lại đây, ta chưa bao giờ phải chịu thiệt.” Tần Liệt nhếch miệng, nụ cười có chút dữ tợn, “Đừng nói chỉ là khách khanh tinh cấp, hắc, cho dù là khách khanh nguyệt cấp, khách khanh nhật cấp, ta cũng không bị thiệt!”
“Ngươi, ngươi.” Diêu Thái không hiểu hắn lấy đâu ra khí thế.
Mặc dù cảnh giới vũ đạo của hắn không cao, nhưng vẫn có mắt nhìn, hắn có thể nhin ra cảnh giới thật của Tần Liệt, cũng chính là Vạn Tượng cảnh.
Mà Hứa Lương, còn lại là Thống U cảnh trung kỳ, Tần Liệt dựa vào đâu mà đấu cùng Hứa Lương?
Diêu Thái thấp thỏm bất an, vẻ mặt cầu xin, trong lòng không ngừng cân nhắc, cân nhắc nên giải thích như thế nào với Hứa Lương, Hứa Lương mới bỏ qua cho Tần Liệt, không tìm Tần Liệt gây phiền toái.
Cứ như vậy, Diêu Thái thở dài đi theo Tần Liệt ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Diêu Thái vừa nhìn trước cửa, sắc mặt lại biến đổi, nhịn không được kêu lên: “Đà Sơn đại nhân! Phùng Nam đại nhân! Vạn Giả đại nhân!”
Ở bên cạnh Hứa Lương còn có ba gã khác bên hông cũng đeo lệnh bài khách khanh tinh cấp.
“Lần này chết chắc rồi.” Diêu Thái bỗng nhiên có chút sợ hãi hẳn lên.
Lần này, Hứa Lương chẳng những tự mình đến đây, còn mang theo ba bạn tốt của hắn cùng nhau tới, cái tư thế này, hiển nhiên là muốn làm Tần Liệt bẽ mặt .
Đi theo Hứa Lương lâu như vậy, hắn hiểu rất rõ ba người bạn tốt này của Hứa Lương, Đà Sơn Thông U cảnh sơ ki, Phùng Nam Thông U cảnh trung kỳ, mà Vạn Già lại là Thông U cảnh hậu kỳ!
Hứa Lương, Đà Sơn, Phùng Nam, Vạn Già bốn người thường xuyên cùng nhau nhận nhiệm vụ của Tống gia, kề vai chiến đấu ở bên ngoài, bốn người này vào sinh ra tử nhiều năm, có thể nói là tính mạng giao tình.
Nay Hứa Lương dẫn theo ba người bạn tốt này đến đây chắc chắn không phải việc tốt gì. Điều này làm cho Diêu Thái vừa nghĩ vừa sợ, sợ là sợ hành động của Hứa Lương, nghi là…. chi có hắn cùng Tần Liệt rời khỏi mà thôi, đáng để hắn làm như vậy sao?
Từ lúc nào mà hắn được Hứa Lương coi trọng như vậy?
Diêu Thái vừa đi vừa thấp thỏm, cùng Tần Liệt đi ra ngoài. Cho đến khi hắn phát hiện ngoài Hứa Lương ra còn có Đà Sơn, Phùng Nam, Vạn Già, hắn lập tức hoảng sợ hẳn lên.
Vì sao Hứa Lương lại kích động đến như vậy. Rút cuộc hắn muốn Tần Liệt và hắn phải làm thế nào?
Trong lòng Diêu Thái vạn phần bất an.
“Ngươi là Tần Liệt? Tần Liệt của Khí Cụ tông?” Hứa Lương một thân thanh sam, sắc mạt như sáp, tóc có chút lơ lỏng, bộ dáng có vẻ có chút lão thái, chỉ có ánh mắt sáng ngời rất có thần.
Tần Liệt vẻ mặt ngạo nghễ, lãnh đạm nói: “Là ta”.
Hứa Lương bỗng nhiên chắp tay, nhe răng nở nụ cười nói: “Hân hạnh, hân hạnh”.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Diêu Thái, Hứạ Lương vung tay lên, đột nhiên nghiêm mặt quát: “Nghiệp chướng! Còn không lại đây xin lỗi Diêu thúc?!”
Sau đó chi thấy Hứa Mộc, con trai Hứa Lương, cúi đầu ủ rủ từ phía sau hắn đi ra. Sau khi đến trước mặt Diêu Thái, hai đầu gối Hứa Mộc mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mắt Diêu Thái, bất đắc dĩ nói: “Diêu thúc, ta sai rồi, xin người niệm tỉnh ta trẻ người non dạ, không so đo với ta.”
Diêu Thái vẻ mặt dại ra.
Vì bốn người Hứa Lương, Đà Sơn, Phùng Nam, Vạn Già đều đứng tại đó, hơn nữa bốn người này khi thế bất phàm, hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt Diêu Thái, cho nên hắn căn bản không có nhìn thấy phía sau bốn người này còn có bon Hứa Mộc đi theo.
Nay, Hứa Mộc dưới sự răn dạy của Hứa Lương, liền đã đi ra quỳ xuống nhận sai. Việc này như một tiếng sét không ngừng vang lên trong đầu Diêu Thái.
Hắn ngơ ngác nhìn Hứa Lương, lại vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Hứa Mộc đang quỳ trến mặt đất, sinh ra một loại cảm giác không thật.
Hắn đi theo Hứa Lương đã hơn một năm, biết rõ Hứa Lương tâm tính hẹp hòi, có thù tất báo, Hứa Mộc là con của hắn, tính cách giống hắn như đúc, hắn lại vô cùng yêu quý con mình
Suốt một năm qua, Hứa Lương không có một chút kính trọng hắn, làm hắn trở thành nhân vật có cũng được, không có cũng không sao.
Cũng bởi vì Hứa Lương khinh thị, làm cho con của hắn, Hứa Mộc, cũng không để Diêu Thái vào mắt, thường xuyên kêu la , sai khiến Diêu Thái làm cái này cái kia.
Trong một thời gian dài như vậy, Hứa Mộc không tìm hắn gây phiền toái, cũng đã xem như chuyện tốt, từ khi nào lại gọi hắn một tiếng: “Diêu thúc”?
“Diêu huynh, mấy ngày hôm trước… Là chúng ta sai trước. Mong rằng Diêu huynh đừng để ở trong lòng.” Người trung niên lần trước nói sự việc xảy ra phải đợi Hứa Lương trở về sẽ tìm Tần Liệt tính số, cũng từ phía sau Hứa Lương đi ra, ôm quyền khom người, thần thái khiêm tốn.
Diêu Thái càng phát kinh ngạc không rõ.
“Lão Diêu, khuyển tử thừa dịp ta không ở nhà, xác thực không hề là. Nếu lòng người có bất mãn, cứ đánh hắn một trận giải hết giận! Ta tuyệt không hai lời!” Hứa Lương tỏ thái độ.
Lão Diêu?
Diêu Thái thân mình run lên, vội hỏi: “Đại nhân, ngài đây là?”
“Được rồi được rồi.” Tần Liệt đã nhìn ra manh mối, phất tay không kiên nhẫn nói: “Làm như vậy có ý nghĩa gì sao?”
Bốn người bọn Hứa Lương xấu hổ hẳn lên.