Chương 389: Trừu Hồn
Huyết Lệ nhìn thi thể thần không đầu kia, vẻ mặt cổ quái, nói: “Xem ra, đây là thi thể thần thứ tám. Khối thi thể thần này còn chưa bị khống chế lại, hẳn là vừa mới phát hiện không bao lâu”.
Tần Liệt sau khi nghe xong, vẻ mặt kinh ngạc, lẩm bẩm: “Có liên quan với bí cảnh phát hiện?”.
Nghe ý tứ Huyết Lệ, là tên môn nhân Thiên Khí tông kia ở lúc phát hiện bí cảnh, bởi vì đụng vào cái gì, lúc này mới dẫn tới thi thể thần chìm ở sâu trong đáy biển, một cái tiếp theo một cái nổi lên.
Thi thể thần, tựa như còn có bản năng còn sót lại, đang tìm bí cảnh, muốn tìm về cái đầu bị chém xuống.
Chín đại thế lực cấp Bạch Ngân, hắn là đã phát hiện cái gì, cho nên tổ chức hội thí luyện, tính phái đệ tử có thể đi vào bí cảnh tên là “Thần Táng tràng”, đi tra xét huyền diệu trong đó.
“Ta còn nghe nói, các thế lực phát hiện thi thể thần, sau khi đem bí mật thi thể thần nắm giữ lại, đều ở trên thi thể thần tìm thứ gì đó”. Trong mắt Huyết Lệ huyết quang lập lòe, hắn trầm ngâm một chút, hỏi: “Khối thi thể thần này cách một lần cuồng bạo trước thời gian dài bao lâu?”.
“Không đến nửa canh giờ”. Tần Liệt đáp.
Huyết Lệ bỗng nhiên có hứng thú, nói: “Khoảng cách thời gian thi thể thần cuồng bạo ít nhất một hai ngày thời gian, hắn lần sau cuồng bạo còn rất lâu. Ngươi đã ngay tại bên cạnh, bất luận như thế nào cũng không thể từ bỏ cơ hội, mau đi qua nhìn xem tình trạng, nhìn xem có thể có thu hoạch hay không!”.
“Chín thế lực lớn, đều ở trên thi thể thần tìm món đồ?”. Tần Liệt kinh ngạc: “Bọn họ tìm cái gì?”.
“Ta không biết, cũng không rõ bọn họ có tìm được hay không, nhưng có thể khẳng định, ở trên thi thể thần, hẳn là sẽ có một số thứ thần bí”. Huyết Lệ thúc giục hắn hành động nhanh chút.
“Được!”. Tần Liệt không do dự nữa, vừa lấy linh lực bảo vệ quanh thân, vừa thật cẩn thận hướng khối thi thể thần khổng lồ này áp sát.
Mười phút đồng hồ sau, hắn cách thi thể thần chỉ khoảng mười thước, một cỗ khí tức huyết nhục khổng lồ làm khí huyết hắn hỗn loạn, từ bên ngoài khối thi thể thần không đầu này tự nhiên mà vậy phóng ra.
Máu tươi Tần Liệt không chịu khống chế cuồn cuộn chảy, gân mạch đang khẽ rung động, cả người cũng đang run rẩy.
“Khí huyết lực thật cường đại! So với trong cơ thể Mãng Vọng còn đáng sợ hơn!”. Tần Liệt kinh hãi.
“Thi thể thần này, bị chém đầu rồi, hẳn là xem như tử vong, thân thể thế mà còn ẩn chứa khí huyết lực đáng sợ như thế, nếu còn sống... Phải khủng bố bao nhiêu?”. Ngay cả Huyết Lệ cũng bị rung động.
“Ta trước vòng quanh hắn một vòng, xem trên người hắn có cái gì không”. Tần Liệt không dám trực tiếp hạ xuống trên da thi thể thần.
Hắn cách thi thể thần mười thước, chậm rãi hoạt động, mắt nhìn chằm chằm mỗi một khối cơ bắp của thi thể, từ đầu đến chân cẩn thận đánh giá.
Hắn từ trên thi thể thần lượn một vòng, lại đến dưới thi thể thần, tỉ mỉ nhìn một lần, cũng chưa phát hiện trên cơ thể này có bất cứ vật phẩm trang sức nào, có bất cứ vật vụn vặt gì trên người.
“Đi chỗ cổ xem chút”, Huyết Lệ cổ vũ.
Tần Liệt vì thế hướng tới chậm rãi trôi nổi qua.
Thời điểm cách cổ thi thể thần khoảng mười thước, một cỗ lực hút kéo linh hồn cường đại, chợt từ trong vòng xoáy nọ chỗ cổ phóng ra!
Ở trong lốc xoáy đó, như có một đôi tay khổng lồ không nhìn thấy, dẫn dắt linh hồn Tần Liệt, muốn đem hắn kéo vào lốc xoáy, muốn đem hắn nuốt sống.
“Không tốt!”. Huyết Lệ hét lên một tiếng, hóa thành một chùm huyết quang, lập tức chạy trối chết.
Hắn nháy mắt bay vào Trấn Hồn châu, ở trong hạt châu quát: “Rời khỏi nhanh lên!”.
Tần Liệt còn muốn chạy, nhưng linh hồn lại trở nên nặng tựa vạn quân, như bị vô số dây thừng trói chặt, hắn nhìn thấy hồn ảnh mơ hồ hắn ở trong hồn hồ ngưng tụ ra, đang bị từng chút một hút ra.
Lực hút kéo linh hồn của vòng xoáy đó đã tập trung hồn ảnh của hắn, lực lượng kéo cường đại từ trong xoáy bắn xuyên ra.
Hồn ảnh của hắn bị chậm rãi kéo khỏi hồn hồ, chậm rãi, hướng bên ngoài não hải bay đi.
Cái cổ trống rỗng của thi thể thần, nước biển điên cuồng xoay chuyển, từ trong vòng xoáy thâm thúy kia truyền ra lực hấp thụ linh hồn mãnh liệt.
“Hô hô hô!”.
Loáng thoáng, Tần Liệt giống như nghe được tiếng linh hồn rít, ở sâu trong vòng xoáy kia, dường như có rất nhiều linh hồn đang bay múa, đang thấp giọng khóc.
Hắn bỗng có một loại cảm giác rất không ổn...
Hắn cảm thấy, nếu hồn ảnh của hắn cũng bị kéo vào vòng xoáy nuốt hết linh hồn kia, linh hồn hắn sẽ biến thành một cái linh hồn khóc sâu trong vòng xoáy.
Cả đời hắn cũng sẽ không chạy thoát.
Ý niệm này sau khi bùng lên trong đầu hắn, vẻ mặt Tần Liệt kịch biến, rốt cuộc không thể bình tĩnh trấn định.
“Tịch Diệt Huyền Lôi! Ném một viên Tịch Diệt Huyền Lôi đánh giết!”. Huyết Lệ ở trong Trấn Hồn châu thét chói tai nhắc nhở.
Tần Liệt bỗng nhiên tỉnh táo lại!
Tập trung toàn bộ tinh thần ý thức, hắn vừa gắt gao cố định hồn ảnh của mình, để tốc độ hồn ảnh lao ra chậm đi.
Về phương diện khác, một luồng tinh thần ý niệm của hắn, như dòng điện đâm vào Không Gian giới chỉ.
Một góc của Không Gian giới chỉ, ba viên Tịch Diệt Huyền Lôi cuối cùng, đặt ở cùng nơi với tượng gỗ duy nhất ông nội hắn để lại.
Ý niệm bao lấy một viên Tịch Diệt Huyền Lôi, tinh thần run lên, liền thấy một đạo điện quang lóa mắt lóe lên.
Một quả cầu kim loại màu bạc sáng, từ trong giới chỉ của hắn đột nhiên bay ra, cùng với tiếng sấm rền trầm thấp, xen lẫn các tia chớp, như một tảng đá hướng về vòng xoáy thâm thúy.
“Oành!”.
Tịch Diệt Huyền Lôi nổ tung, lôi điện ánh sáng mạnh lóa mắt, lôi đình dao động mãnh liệt nháy mắt chém giết các khi tức linh hồn quỷ dị.
Lực hút kéo linh hồn mạnh mẽ từ chỗ cổ thi thể thần kia truyền đến cũng là phút chốc biến mất, thừa dịp nháy mắt dẫn lực đó mất đi hiệu lực, hồn ảnh Tần Liệt nháy mắt vào lại hồn hồ.
Đan điền linh hải, toàn bộ linh lực như nước sông vỡ đê, điên cuồng rót vào gân mạch toàn thân.
Thân như một tia chớp, Tần Liệt lấy tốc độ nhanh nhất hắn có thể đạt tới, lập tức rời xa chỗ cổ thi thể thần!
Sau khi hắn cách cổ thi thể thần xa trăm mét, thân thể hắn lơ lửng ở trên rốn của người khổng lồ, ở nơi này, hắn rốt cuộc không cảm giác được chút nào lực lượng nuốt hết linh hồn nơi cổ thi thể thần.
Một màn hào quang long lanh đem thân thể hắn hoàn toàn bao lấy, ở trong màn hào quang linh lực băng hàn, Tần Liệt không ngừng thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch. Hắn sinh ra một loại cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.
“Vòng xoáy ở cổ thi thể thần này, lúc trước nuốt sống rất nhiều võ giả Lam Tinh hội, còn cò rất nhiều võ giả trên thuyền kia của ta. Hiện tại, nó đột nhiên biến đổi, ở lúc yên lặng, thế mà lại bắt đầu cắn nuốt linh hồn...”. Tần Liệt hít một ngụm khí lanh, quát khẽ: “Đây là cái quỷ gì?”.
Huyết Lệ ngưng tụ thành hồn ảnh màu máu, lại từ trong Trấn Hồn châu tràn ra, hắn cũng bị dọa giật mình, ngưng trọng nói: “Đối với các thi thể thần từ sâu trong đáy biển bỗng nhiên toát ra này, ta cũng không quá rõ ràng, các khối thi thể thần này, đều có liên quan với bí cảnh tên là ‘Thần Táng tràng’, chín đại thế lực cấp Bạch Ngân đã đem bảy cái thi thể thần không đầu nổi lên đều bí mật nắm giữ lại, một khối này vừa mới phát hiện, không cần bao lâu hẳn là cũng sẽ bị thế lực cấp Bạch Ngân phái cường giả khống chế, miễn cho nó khi cuồng bạo làm ác”.