Chương 468: Phong Ấn!
Mặc cho nàng cường thế như thế nào, ở dưới tác dụng của Vu độc, ở trong Bát Dực Ngô Công Vương kêu to, nàng vẫn không thể tránh thoát Vu độc ăn mòn.
Nhất là ở dưới khoảng cách gần như vậy.
Vu độc, so với tàn hồn các tộc nhân Mộc tộc thẩm thấu não hải nàng, còn đáng sợ hơn rất nhiều!
“Tần Liệt! Cho nàng một giọt máu tươi Vu trùng giải độc!”. Sở Ly truyền tin.
Tinh thần Tần Liệt chấn động.
Một đòn của Tạ Tĩnh Tuyền lúc trước, nháy mắt phá tan vách tường Mộc Linh ngưng kết, làm Dạ Ức Hạo cùng Mộc Linh bị thương nặng.
Đây là công kích bọn người Sở Ly không có cách nào đạt thành.
Mặc kệ Tạ Tĩnh Tuyền có phải bị tàn hồn tộc nhân Mộc tộc ăn mòn hay không, ít nhất, mục tiêu của nàng cũng là Dạ Ức Hạo cùng Mộc Linh, ít nhất, nàng có thể thật sự tổn thương đến Dạ Ức Hạo cùng Mộc Linh!
Duy nhất hạn chế Tạ Tĩnh Tuyền, làm nàng không có cách nào tiếp tục hạ sát thủ, chỉ là Vu độc thẩm thấu chân hồn nàng!
Chỉ cần Vu độc tiêu trừ, Tạ Tĩnh Tuyền có thể mang đến phiền toái thật lớn cho Dạ Ức Hạo, cho Mộc Linh!
Tần Liệt rất nhanh đã hiểu ý tưởng của Sở Ly lấy Tạ Tĩnh Tuyền đối phó Dạ Ức Hạo.
Phương pháp này hiển nhiên có thể làm!
“Phập!”.
Một cái cành nhỏ nhìn như non mềm, như một thanh kiếm sắc màu xanh biếc, từ cành cây thân nhánh đâm tới, đâm vào ngực Trương Thần Đống.
Trương Thần Đống cùng Lạc Trần kề vai chiến đấu, bị cành nhỏ đâm xuyên ngực, tinh hoa máu tươi trong tạng phủ, như bị bơm hút ra, mãnh liệt chảy vào cây thần.
Một chiến hữu cuối cùng bên người Lạc Trần, đến đây, cũng bị vô tình chém giết.
“Phương hướng các ngươi bỏ chạy không có vấn đề, nếu chưa tiến vào thôn này, chỉ cần các ngươi không ngừng bỏ chạy, nói không chừng các ngươi có thể ra khỏi Mộc chi cấm địa”. Dạ Ức Hạo cười lạnh, lắc lắc đầu: “Đáng tiếc, đáng tiếc các ngươi không chống lại được lòng hiếu kỳ của mình, các ngươi lại bước vào nơi đây”.
“Giảo sát (xay giết)!”.
Toàn bộ cây cối từ chung quanh di chuyển đến, từng cái cành khô to nhỏ khác nhau, như là hóa thành rắn quái dị đầy trời, từ bốn phương tám hướng hướng tới sinh linh trong thôn xóm quấn quanh giảo sát đến.
Những cành cây kia tựa như có trí tuệ đơn giản, đều rất thông minh né tránh người của ba đại gia tộc cùng Hắc Vu giáo, đều chỉ là nhìn chằm chằm những người Huyễn Ma tông, Tịch Diệt tông công kích.
“Tần Liệt!”. Sở Ly đột nhiên quát khẽ.
Tần Liệt thủ phía sau giếng đá, rốt cuộc nghe tin mà động, thân như một dòng điện bắn về phía Tạ Tĩnh Tuyền.
Bình sứ ngọc đựng một giọt máu tươi Vu trùng, ở sau khi Không Gian giới chỉ chợt lóe ánh sáng, hiển hiện ra ở lòng bàn tay hắn.
“Hô!”.
Bình sứ ngọc lăn lộn giữa không trung, quay tròn hướng về phía Tạ Tĩnh Tuyền, như một ngôi sao rơi xuống.
“Đó là một giọt máu tươi Vu trùng!”. Tần Liệt kêu nhỏ một tiếng.
Cùng lúc đó, ba giọt máu tươi như Kê Huyết thạch, từ lòng bàn tay hắn bay vọt ra, biến hóa thành ba quầng Kỳ Lân Hỏa thiêu đốt.
Ba quầng Kỳ Lân Hỏa rít gào, thiêu đốt ngọn lửa mãnh liệt, hình thành kết giới lửa nóng, phòng ngự chung quanh Tạ Tĩnh Tuyền.
“Nhỏ máu tươi vào mi tâm!”. Tống Đình Ngọc ở bên cạnh lớn tiếng nhắc nhở.
“Máu tươi có thể giải Vu độc!”. Hà Vi cũng quát to lên.
Tạ Tĩnh Tuyền dùng uống nước suối Sinh Mệnh chi tuyền, lấy năng lượng sinh mệnh duy trì sinh cơ, lại bị tàn hồn ý chí bất khuất của tộc nhân Mộc tộc trong Sinh Mệnh chi tuyền ăn mòn, ở trạng thái không tỉnh táo.
Các nàng lo lắng Tạ Tĩnh Tuyền không thể tự hỏi, không biết nên mượn dùng một giọt máu tươi Vu trùng kia của như thế nào, cho nên liên tiếp nói rõ huyền diệu.
“Oành đùng đùng!”.
Trên người Tần Liệt lôi điện dâng trào, điều khiển Lôi Cương chùy, vung ra tia chớp nóng bỏng đầy trời, vỡ nát từng cái cành cây kéo dài lại đây.
Hắn cũng đang tận lực che chở Tạ Tĩnh Tuyền.
Chỗ sâu trong con ngươi Tạ Tĩnh Tuyền, từng đốm đen trắng nhỏ vụn bỗng lóe ra hào quang quỷ dị.
Trên khuôn mặt đờ đẫn của nàng, như bỗng nhiên hiện ra sinh cơ nồng đậm, vẻ mặt tử khí trầm trầm của nàng cũng đột nhiên biến đổi.
Nàng cầm một cái tượng điêu khắc gỗ, chuẩn xác đánh ở trên bình sứ ngọc rơi về phía đầu, bình sứ ngọc theo tiếng mà vỡ, một giọt máu tươi bỗng thoáng hiện ở trong không khí.
Tạ Tĩnh Tuyền đưa tay kéo một cái.
Một chùm sáng màu xanh lá mạ, từ trong tay nàng ngưng hiện ra, như dải tơ xanh lục mềm mại đem máu tươi bọc lấy.
Một giọt máu tươi Vu trùng kia thuận thế rơi vào mi tâm nàng, như một nốt ruồi son nho nhỏ.
Từng tia, từng luồng sương khói màu nâu đen mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng từ chỗ sâu trong con ngươi nàng trôi nổi ra, như bị nam châm hấp dẫn, nhất nhất dính ở trên giọt máu tươi Vu trùng kia.
Máu tươi trạng thái dịch, ở sau khi hấp thụ độc tố Vu độc, biến thành khối cứng đen sì sì, tràn ra mùi tà ác làm người ta tim đập nhanh.
“Cạch!”.
Một khối cứng giọt máu tươi kia bỗng nhiên từ mi tâm Tạ Tĩnh Tuyền bong ra, tiếng kêu đau “ô ô” của nàng lúc trước đã sớm ngừng lại.
Một đôi con ngươi che kín đốm đen trắng kia tái hiện tà quang làm người ta kinh sợ, một vầng sáng màu xanh lục mực, như biển sâu nhộn nhạo gợn sóng, từ toàn thân nàng lưu động ra.
“Hô hô hô!”.
Tạ Tĩnh Tuyền bỗng há mồm hướng về phía giếng đá hút một cái.
Sương nhạt màu xanh lục tràn ngập ở miệng giếng đá, xen lẫn dao động hỗn loạn mãnh liệt, hỗn hợp tàn hồn toái niệm của tộc nhân Mộc tộc, toàn bộ đều tràn vào trong miệng Tạ Tĩnh Tuyền.
Hai mắt Tạ Tĩnh Tuyền nở ra hào quang màu xanh lục không bình thường.
Một tay cầm một cái tượng gỗ, giống như một cái u linh màu xanh lục, nàng nổi lơ lửng trên không, như quỷ mị xuyên qua khe hở cành cây dày đặc, nháy mắt đến bên cạnh Dạ Ức Hạo.
Hai cái tượng gỗ phóng ra hào quang sắc bén, như biến thành hai thanh thần kiếm không đâu không phá, sắc bén vô cùng.
“Rắc! Rắc!”.
Tạ Tĩnh Tuyền như cầm hai thanh kiếm, không ngừng chém về phía cành cây bọc thân thể Dạ Ức Hạo, từng cái cành ngô xanh tươi như ngọc ùn ùn đứt gãy.
“Cắn chết ả! Cắn chết ả cho ta!”. Dạ Ức Hạo thét chói tai.
Con Bát Dực Ngô Công Vương kia lại một lần nữa từ ngực hắn, chen rách làn da hắn vỗ cánh bay ra.
Vu trùng rít lên cắn hướng Tạ Tĩnh Tuyền, tám cái cánh như tám thanh đao sắc, lóng lánh ra hào quang đen sì lạnh lẽo.
“Đốt! Dùng lửa đốt!”. Tuyết Mạch Viêm quát yêu kiều.
Tần Liệt cùng Đỗ Hướng Dương đồng loạt động thủ.
Hỏa viêm chi kiếm trong tay Đỗ Hướng Dương thế lửa đột nhiên tăng vọt, thanh kiếm đó lột xác thành một con giao long lửa, lập tức lao về phía Vu trùng.
Tần Liệt thì là câu thông ba giọt bản mạng tinh huyết.
Ba giọt máu tươi, diễn biến thành Hỏa Kỳ Lân cao mấy thước, phóng ra ngọn lửa ngập trời, cũng lao về phía Vu trùng.
Tạ Tĩnh Tuyền một thân áo trắng đính đầy bùn đất tro bụi, da thịt trắng nõn cũng che kín dơ bẩn, nửa tháng chưa tắm rửa, không còn sự thanh lịch thanh lệ của trước kia, thêm vài phần tàn nhẫn cùng bất cận nhân tình.
Nhưng chiến lực của nàng, lại ước chừng kéo lên vài cấp bậc!
Nhất là nàng cầm hai tượng gỗ, ở trong tay nàng, càng là hiện ra uy lực đáng sợ.
Thần quang xanh kỳ diệu, như lưỡi đao của thiên thần, từ một mặt của hai cái tượng gỗ bắn vọt ra.
Thần quang cắt ra, vậy mà lại chứa một loại lực lượng không gian, quả thực có thể chặt đứt tất cả vật cứng của thế gian.
Cành Mộc Linh bọc chặt lấy Dạ Ức Hạo, bị thần quang thanh diệu kia chém một cái, như dây thừng bị lưỡi đao chặt xuống, theo tiếng mà đứt.
Thời gian ngắn ngủi, toàn bộ cành cây Mộc Linh nối liền với Dạ Ức Hạo, đều bị Tạ Tĩnh Tuyền chặt đứt.
“Linh hồn hai người nối tiếp phân ra! Tần Liệt, tế ra Phong Ma Bi!”. Sở Ly rống to lên: “Linh hồn Mộc Linh, không ngưng cùng một chỗ với Dạ Ức Hạo, thì không có cách nào chống lại lực phong ấn của Phong Ma Bi!”.
“Ào ào ào!”.
Toàn bộ cành khô trên người thần thụ, giờ phút này đều đang điên cuồng vặn vẹo, như ngàn vạn con rắn quái dị, đều muốn một lần nữa quấn quanh đến trên người Dạ Ức Hạo.
Muốn cùng Dạ Ức Hạo một lần nữa thành lập kết nối linh hồn.
Ngay lúc này, Tần Liệt theo lời đem bia mộ không chữ một lần nữa gọi ra.
Bia mộ không chữ vừa ra, chủ động lơ lửng trên trời, trên mặt bia bảy đạo thần quang trở nên vô cùng lóa mắt, như bảy sợi xích có trật tự, từ trên mặt bia một lần nữa kéo dài ra.
Bảy đạo thần quang, như sợi xích nối liền trời đất, dài như thiên hà, nhất nhất buộc ở trên thân thể khổng lồ của Mộc Linh.
Mộc Linh cao gần trăm mét, diện tích mấy chục mẫu, che trời rợp đất.
Nhưng bảy đạo thần quang kia, lại như là thiên hà chỗ sâu trong bầu trời, bảy sợi kéo dài trói buộc đến, cứng rắn đem thân thể khổng lồ của Mộc Linh này bao lấy.
“Ào ào!”.
Thần quang rạng rỡ lóa mắt, từ trên bảy sợi xiềng xích thật dài bắn nhanh ra, một cỗ lực lượng khủng bố tuyệt luân, làm mọi người vì vậy chấn động.
“Không!”. Dạ Ức Hạo kêu thảm thiết liên tục.
Chỉ thấy, rễ cây Mộc Linh chôn sâu ở lòng đất, như một cây yêu quái vạn năm, bị bảy đạo thần quang xiềng xích trói buộc, cứng rắn từ dưới lòng đất lôi kéo ra.
Từng chút một bị kéo về phía bia mộ không chữ!
Bia mộ kia cũng không lớn, lơ lửng ở trên cái cây to, thậm chí tỏ ra có chút nhỏ bé, như một đám mây trên bầu trời mà thôi.
Nhưng ở một khắc này, thần uy từ trên người nó phóng ra, loại lực lượng mênh mông không thể địch nổi đó, lại khiến tâm thần bất luận kẻ nào cũng kính sợ.
Như hấp thụ thân thể Hỏa Kỳ Lân, trong Phong Ma Bi bắn ra bảy đạo thần quang, quấn quanh Mộc Linh, đem nó từng chút một chậm rãi hút vào mặt bia.
Mọi người ngẩng đầu nhìn trời, đều trố mắt nhìn, nhìn Mộc Linh chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở Phong Ma Bi.
Mộc Linh của Mộc chi cấm địa, cùng Hỏa Linh của Viêm Hỏa chi địa giống nhau, cũng bị Phong Ma Bi nhốt lại.
Toàn bộ cây cối từ bốn phương dịch chuyển đến, ở sau khi Mộc Linh bị phong ấn, bỗng đều ngừng dao động.
Như là đột nhiên biến thành cây cối thật sự.
“Đi theo ta!”. Thanh âm âm lạnh của Dạ Ức Hạo vang lên.
Chỗ hắn đột nhiên bốc ra mây khói Vu độc nồng đậm, những mây độc kia hướng tới chung quanh nhanh chóng khuếch tán ra.
Đám người Lạc Trần, Sở Ly, còn có Tuyết Mạch Viêm tụ tập tại một khu đó ùn ùn hoảng sợ né tránh.
Ngược lại là đám người Lâm Đông Hành, Tô Nghiên, Hạ Hầu Uyên, vội vàng tiến vào khu Vu độc bao trùm kia, e sợ ở lại bên ngoài thành bia ngắm của mọi người.
“Ta sẽ ở nơi táng thần chờ các ngươi!”. Thanh âm Dạ Ức Hạo, từ trung ương Vu độc bao trùm truyền đến.
Khói đen Vu độc bọc bọn họ, ở dưới mí mắt mọi người dịch chuyển, hướng tới bên ngoài thôn xóm nhanh chóng bỏ đi.
Sở Ly, Tuyết Mạch Viêm, Lạc Trần chỉ có thể trố mắt nhìn bọn Dạ Ức Hạo chạy thoát.
Mọi người đều biết rõ Vu độc đáng sợ, không ai dám bước vào trung ương Vu độc, ở nơi Vu độc lượn lờ khai chiến với Dạ Ức Hạo.
Tần Liệt tuy không sợ Vu độc, nhưng chưa tự đại đến mức lấy một mình chống lại Dạ Ức Hạo cùng toàn bộ cường giả của ba đại gia tộc, cho nên cũng chỉ có thể trố mắt nhìn theo bọn họ rời khỏi.
Bia mộ không chữ lơ lửng ở đỉnh đầu Tần Liệt, bảy đạo thần quang, liên tiếp trở về bia mộ yên lặng hẳn đi, bia mộ như một lần nữa khôi phục an bình.
Con ngươi che kín đốm đen trắng của Tạ Tĩnh Tuyền, nhìn lên bia mộ, nhìn bia mộ đem Mộc Linh một lần nữa phong ấn, tựa như tàn hồn có thể ngủ yên.
Từng tia khói mỏng xanh lá mạ, từ trong đôi mắt, mũi, lỗ tai Tạ Tĩnh Tuyền bay tản ra, dần dần tiêu tán ở giữa trời đất.
Linh hồn bị lạc đã lâu kia của nàng, như đẩy ra mây mù, như lại thấy ánh mặt trời.
Đốm đen trắng trong mắt nàng dần dần biến mất, đôi mắt u ám của nàng, chậm rãi tái hiện hào quang.
“Tĩnh Tuyền!”. Tống Đình Ngọc hô khẽ từng tiếng, hy vọng có thể đánh thức nàng, hy vọng nàng của ban đầu có thể thật sự trở về.
“Đình Ngọc tỷ!”. Hồi lâu sau, Tạ Tĩnh Tuyền bỗng kinh hô một tiếng, như từ trong một cơn ác mộng tầng sâu tỉnh lại.
Tạ Tĩnh Tuyền thức tỉnh, đối với Tần Liệt mà nói, có thể nói là một cái tin tức tốt nhất.
“Tượng gỗ của ngươi đến từ nơi nào?”. Đi tới, Tần Liệt lập tức không đợi được dò hỏi, trong mắt lóng lánh hào quang dọa người.
Hắn sở dĩ đáp ứng Lý Mục, sở dĩ bước vào Thần Táng tràng, một bộ phận nguyên nhân rất lớn vì tượng gỗ.
Hắn muốn thông qua tượng gỗ nơi này, tìm kiếm tin tức của gia gia hắn, muốn làm rõ quá khứ của mình.
“Tượng gỗ...”.
Tạ Tĩnh Tuyền nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, sau đó chỉ hướng một thi thể tộc nhân Mộc tộc khô quắt bên giếng đá.
“Hắn?”. Mắt Tần Liệt hiện ra ánh sáng lạ.
Đám người Sở Ly cũng nhìn về phía thi thể tộc nhân Mộc tộc kia.
Đó là một tộc nhân Mộc tộc dáng người gầy yếu, làn da màu nâu xám như thân cây gỗ mục, không có một tia hào quang, cũng không có một tia sinh mệnh dao động.
Hiển nhiên, tộc nhân Mộc tộc này, bị Mộc Linh hút ra máu tươi cùng năng lượng sinh mệnh, tinh hoa bị luyện hóa đến trong Sinh Mệnh chi tuyền.
Hắn không biết đã chết bao nhiêu năm.
Tượng gỗ, chính là Tạ Tĩnh Tuyền ở sau khi uống Sinh Mệnh chi tuyền chưa tinh lọc, bị linh hồn ý chí bất khuất của tộc nhân Mộc tộc nô dịch, từ bên cạnh hắn lấy được.
“Ngươi nhớ được những gì?” Vẻ mặt Tần Liệt vội vàng.
“Để ta nghĩ một chút”. Tạ Tĩnh Tuyền sờ đầu, dụng tâm minh tưởng, rất thống khổ nhớ lại.
“Cho nàng chút thời gian đi”. Tống Đình Ngọc nhẹ giọng trấn an.
Tần Liệt gật gật đầu, nhìn Tạ Tĩnh Tuyền một cái thật sâu, chưa tiếp tục sốt ruột truy hỏi.
Lúc này, tầm mắt mọi người đều tập trung đến một cái giếng đá kia, nhìn phía Sinh Mệnh chi tuyền trong giếng.
Sinh Mệnh tuyền thủy dần dần ngừng sôi trào, không toát ra bọt nước thật lớn nữa, cũng không có khói mỏng màu xanh lá mạ lượn lờ sinh ra.
Ở sau khi Mộc Linh bị Phong Ma Bi phong ấn, tàn hồn ý chí của toàn bộ tộc nhân Mộc tộc, giống như được ngủ yên, dần dần tiêu tán hết.
Sinh Mệnh chi tuyền trong giếng đá cũng không có đốm đen trắng nữa, như được thật sự tinh lọc sạch sẽ.
Tần Liệt cúi đầu đi nhìn.
Chỉ thấy cái giếng đá kia, ở sau khi trải qua tinh lọc triệt để, Sinh Mệnh chi tuyền trong giếng ít đi hơn phân nửa.