Chương 513: Suy Yếu
Lúc này, Bạch Di cùng Xích Di, có lẽ đã đang chạy tới Táng Thần chi địa, thậm chí có thể đã tới, Sâm Dã lĩnh quân Hắc Di, cũng có thể đã ở trên đường.
Đối mặt ba đại bộ lạc người Đông Di, mấy trăm võ giả cùng cảnh giới, vẻn vẹn mấy người bọn họ, cho dù là biết vị trí Táng Thần chi địa, thật muốn tiến vào hay không?
“Chúng ta bước vào Táng Thần chi địa, có thể ngay cả hồn tinh từ Lôi chi cấm địa đạt được, cũng bị cướp lấy hay không? Mà chúng ta, thì là bị người Đông Di giết chết hết?”. Phan Thiên Thiên lên tiếng lần nữa.
Đoàn người trầm ngâm không nói.
Đám người Tần Liệt tiếp tục hướng chỗ sâu trong Băng chi cấm địa tiến lên!Ven đường, võ giả Xích Di, Bạch Di bị đông chết hiện ra càng ngày càng nhiều, trên thi thể những người đó đều không có vết thương, không có dấu hiệu từng chiến đấu.
- Đều là một loại cảnh giới tu vi không đủ, lại không quá cẩn thận, ở lúc linh lực chưa khôi phục tràn đầy mạnh mẽ chạy đi.
Rất nhiều cái xác, ở trong lòng đám người Tần Liệt bịt kín một tang bóng ma, làm tâm tình bọn họ càng thêm ngưng trọng.
“Phập!”.
Một cước hạ xuống, băng tuyết thật dày đến trên đầu gối, làm tốc độ tiến lên của mọi người càng lúc càng chậm chạp.
Đây là chân một ngọn núi tuyết.
Đám người Tần Liệt quyết định bước lên đỉnh núi tuyết, từ đỉnh núi nhìn ra xa xa, xem xem có thể phân rõ ra một cái phương hướng, phát hiện phương vị đại khái của Táng Thần chi địa hay không.
Nơi đây đã là chỗ sâu trong Băng chi cấm địa.
Ở chỗ này, gió lạnh đến xương, tuyết lớn bay tán loạn, thỉnh thoảng, còn có gió rít cực độ băng hàn thổi đến.
Lúc những cơn gió dữ đó tàn sát bừa bãi, trong trời đất truyền đến tiếng “răng rắc” phi thường rõ ràng, đó là thanh âm đáng sợ sự vật bị nhanh chóng đóng băng.
“Xích Di cùng Bạch Di bị đông chết, một bộ phận là linh lực không đủ, không thể che chở toàn thân, còn có một bộ phận... Thì là bị dòng lạnh càn quét qua, vô ý trúng”.
Tần Liệt hít sâu một hơi, ánh mắt rạng rỡ nhìn về phía phương xa, nói: “Gió lạnh khắc nghiệt đóng băng thiên địa này, so với Băng chi cấm địa này còn băng hàn hơn mấy chục lần. Ta có thể cảm nhận được loại cực hàn khủng bố đó, đừng nói là Xích Di cùng Bạch Di cảnh giới thấp kém, cho dù là chúng ta, chỉ sợ cũng không chống đỡ được thời gian quá dài!”.
Mọi người nghe Tần Liệt nói như vậy, đều hoảng sợ thất sắc, càng thêm không dám khinh thường.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng đều đã nhìn ra, ở trong Băng chi cấm địa, có từng cơn gió đáng sợ, bày ra các dòng chảy lạnh càn quét không có trật tự, không ngừng xoay chuyển khắp nơi.
Những cơn gió lạnh đó, cũng không biết từ đâu mà đến, lúc từ bên cạnh bọn họ xẹt qua, trong đó truyền đến cơn lạnh thấu xương, làm bọn họ chưa bị lan đến cũng kinh hãi vỡ mật.
Bọn họ sở dĩ có thể nhiều lần né tránh gió lạnh thấu xương thổi tới đều là bởi vì Tần Liệt cảm giác lực kinh người, có thể trước thời gian một chút đoán được quỹ tích của gió lạnh, bảo bọn họ nhanh chóng né tránh.
“Ô...”.
Còn muốn nói chuyện, Tần Liệt đột nhiên cúi đầu rên rỉ một tiếng, chợt vẻ mặt thống khổ khoanh chân ngồi xuống.
Từng đợt khí huyết dao động rõ ràng, linh hồn phiêu đãng, từ trên người Tần Liệt hiển hiện ra.
Mọi người chợt liếc một cái, đều thầm than một tiếng, biết đã xảy ra cái gì.
- Tần Liệt lại bị hút ra máu tươi cùng linh hồn lực.
Một khắc đồng hồ sau.
Sắc mặt Tần Liệt tái nhợt, ánh mắt u ám mồ hôi đầm đìa, như mắc một cơn bệnh nặng, tinh thần uể oải chậm rãi đứng dậy, nói: “Đi thôi, chúng ta cần nhanh chóng trèo lên đỉnh núi”.
“Tần Liệt, nếu không... Đợi ngươi một chút? Chờ ngươi khôi phục trước, sau đó lại đi hướng lên trên?”. Đỗ Hướng Dương thành khẩn nói.
Lắc lắc đầu, Tần Liệt nói: “Không cần. Một khu này ở đầu gió, những cơn gió dữ lạnh vô cùng kia sẽ không ngừng thăm chúng ta, tuyệt đối không thể ở lâu, còn có các ngươi, các ngươi vừa mới bổ sung linh lực, thừa dịp linh lực dư thừa phải nhanh một chút chạy đi, bằng không chờ tiêu hao hơn phân nửa, lại phải dừng lại nghỉ ngơi”.
“Nhưng ngươi...”. Tống Đình Ngọc nhíu mày.
“Ta không sao, ít nhất ta không cần lấy linh lực ngoài định mức chống lại lạnh lẽo nơi đây, còn có... Cho dù là ta khôi phục linh hồn lực cùng máu tươi, cũng sẽ bị một lần hút ra nữa”. Tần Liệt bất đắc dĩ cười khổ.
“Vậy được rồi”. Đỗ Hướng Dương gật đầu.
“Chúng ta sóng vai đi thôi”. Tống Đình Ngọc đi lên trước, ôm cánh tay Tần Liệt, đỡ hắn, dịu dàng nói: “Vừa bị hút ra máu tươi, lúc này ngươi suy yếu nhất, đừng cậy mạnh...”.
Tần Liệt cười cười: “Được”.
Mọi người thấy quái mà không quái.
Một canh giờ sau, mọi người đi lên đỉnh núi tuyết, trèo cao trông về phía xa.
Xa xa, ở dưới ngọn núi tuyết trắng xóa, các dãy núi băng tuyết liên miên phập phồng, lọt vào trong tầm mắt chứng kiến là một mảng thiên địa trắng phau phau, như không có điểm cuối.
Nơi đây, ngay cả linh hồn cảm giác lực của Tần Liệt, cũng bị giảm trên diện rộng, không có cách nào tra xét sinh mệnh dao động chung quanh.
Cho nên mọi người cũng chỉ có thể lấy ánh mắt để quan sát động tĩnh nhỏ bé, để xác định phụ cận có sinh linh tồn tại hay không, đi tìm phương vị đại khái của Táng Thần chi địa.
“Bên kia! Bên kia có bóng người!”.
Trên một ngọn núi băng tuyết khác, Tô Nghiên đem thân thể co ở sau một khối đá băng thật lớn, cẩn thận ẩn nấp tỉ mỉ xem xét bốn phương, lập tức chú ý tới Tần Liệt trên ngọn núi tuyết cách đó không xa.
Ở sau nàng, trong các hang núi đào bới ra, đám người Thiên Khí tông Phùng Nhất Vưu, Vạn Thú sơn Úc Môn, Hắc Vu giáo Hoàng Xu Lệ, Dạ Ức Hạo rõ ràng đều có mặt.
Những người đó, đều tay cầm linh thạch, thông qua hấp thụ năng lượng trong linh thạch để khôi phục linh lực.
“Người Đông Di lại đuổi theo rồi?”. Dạ Ức Hạo âm lệ nói.
Từ Lôi chi cấm địa bước vào Băng chi cấm địa không bao lâu, bọn họ đã bị Sâm Dã lĩnh quân Hắc Di nhìn chằm chằm, lúc một đường hướng tới chỗ sâu trong Băng chi cấm địa rảo bước tiến lên, Sâm Dã dẫn võ giả Hắc Di luân phiên tập kích bọn họ.
Chờ thật không dễ dàng gì tới khu này, bọn họ vốn tưởng rằng đem bọn Hắc Di kia cắt đuôi rồi, lại không ngờ được liên tiếp đụng phải Bạch Di cùng Xích Di, bọn họ lại không thể không nghênh chiến.
Lúc này, thủ hạ bên người bọn họ, đã không còn lại nhiều nữa.
Ở cuộc chiến truy đuổi dài lâu, trong từng lần chiến đấu đánh giết, võ giả Hắc Vu giáo, ba đại gia tộc, Thiên Khí tông cùng Vạn Thú sơn, một bộ phận bị giết, một bộ phận bị đông chết, nay nhân số đã giảm mạnh đến một con số cực kỳ nguy hiểm.
Đám người này hiện tại như chim sợ cành cong, ngay cả ở trong quá trình khôi phục linh lực, cũng phải để lại một người canh gác, phòng ngừa bị người Đông Di đánh lén.
Cho nên, bọn họ mỗi một lần đặt chân, đều ở chỗ đỉnh núi cao thuận tiện cho bọn họ quan sát thế cục!
“Không phải người Đông Di”. Tô Nghiên co người, nhìn chốc lát, nói: “Tựa như, như là Tần Liệt, Đỗ Hướng Dương những người đó!”.
“Tần Liệt!”.
“Tần Liệt!”.
Vẻ mặt bọn người Hoàng Xu Lệ, Dạ Ức Hạo đều chấn động.
“Lúc ở Lôi chi cấm địa, Tần Liệt thằng cha này ở trong đầm vực lôi điện, nhất định có thu hoạch!”. Phùng Nhất Vưu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sáu cái Vô Cấu Hồn Tuyền!”. Mắt Úc Môn hiện ra hào quang nóng bỏng.
“Lúc ở Lôi chi cấm địa, tu luyện lôi điện linh quyết, Tần Liệt như có thần giúp, sức chiến đấu kéo lên đến mức tận cùng, làm chúng ta cũng vô kế khả thi”. Khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Xu Lệ âm trầm: “Nơi này đã là Băng chi cấm địa, ở nơi này, Tần Liệt hắn tất nhiên khó đối kháng chúng ta nữa!”.
Vừa nghe tới Vô Cấu Hồn Tuyền, đoàn người này bị người Đông Di quấy choáng váng đầu óc, vậy mà lại lập tức trở nên tinh thần hơn gấp trăm lần.
“Đi! Đi qua tìm!”.
Mấy phe thống nhất ý kiến, từng người từ trong hang núi đi ra, sau khi phân rõ phương hướng liền lặng lẽ hướng tới vị trí đám người Tần Liệt.
Trên ngọn núi chỗ đám người Tần Liệt.
Đám người Đỗ Hướng Dương, Lạc Trần nhìn ra xa một phen, đem các ngọn núi chung quanh nhìn kỹ một vòng, cũng chưa phát hiện dị thường.
- Bọn họ chưa nhìn thấy Tô Nghiên ẩn nấp ở sau đá băng.
“Mọi người đã tiêu hao không ít linh lực, vẫn là mau khôi phục một chút đi”. Tống Đình Ngọc nhắc nhở.
Mọi người đều gật đầu.
Tần Liệt cũng gọi ra Phong Ma Bi, muốn hấp thu huyết sát khí tức bên trong, để tạo lại máu tươi.
Nhưng, lần này Phong Ma Bi vừa ra, trên mặt bia kia đột nhiên lóe ra bảy ánh cầu vồng, nở rộ ra thần thái sáng lạn.
Mọi người lập tức ngưng thần nhìn về phía Phong Ma Bi.
Chỉ thấy một khối bia mộ này lơ lửng ra, thần quang long lanh muốn hướng tới một phương hướng bay đi.
Tần Liệt giật mình, vội vàng nâng tay đem Phong Ma Bi đè lại, đem nó kéo đến trên đất băng trước người nói: “Ta nghĩ chúng ta ít nhất có thể biết phương vị Băng Linh!”.
Mắt mọi người sáng lên.
“Ta hiện tại đã hiểu ra rồi”. Tần Liệt đè lại Phong Ma Bi, phòng ngừa nó bay vọt ra ngoài, hướng mọi người giải thích: “Lúc trước ở Viêm Hỏa chi địa, Phong Ma Bi đã chủ động bay ra, mang theo chúng ta tìm được Hỏa Linh, cái này nói rõ Phong Ma Bi đối với bảy linh thể cũng có cảm giác...”.
Mọi người gật đầu tỏ vẻ hiểu.
“Lúc trước ở Băng chi cấm địa, lúc ta mượn dùng Phong Ma Bi để khôi phục khí huyết, nó không có phản ứng, hẳn là cùng Băng Linh cách nhau quá xa cho nên không cảm ứng được”. Suy nghĩ một chút, Tần Liệt tiếp tục nói: “Cái này cùng lệnh bài của chúng ta, truyền tin cảm giác lẫn nhau có hạn chế phạm vi trăm dặm giống nhau. Phong Ma Bi, cũng cần lúc cách bảy linh thể khá gần, mới có thể cảm giác được khí tức của bảy linh thể!”.
“Nói như vậy chúng ta hiện tại cách Băng Linh hẳn là không phải quá xa nữa?”. Đỗ Hướng Dương hưng phấn hẳn lên.
“Hẳn là như vậy!”. Tần Liệt cũng như có tinh thần: “Chỉ cần ta buông tay, ta nghĩ Phong Ma Bi này sẽ tiếp tục di động, sẽ dẫn dắt ta hướng tới vị trí Băng Linh!”.
“Trước đó, chúng ta cần khôi phục sức chiến đấu trước mới được!”. Lạc Trần quát.
“Vậy mau lấy linh thạch để bổ sung linh lực!”. Đỗ Hướng Dương ủng hộ nói.
“Được!”.
Tần Liệt vừa đè Phong Ma Bi, làm nó không thể giãy thoát bay đi, vừa từ trong đó hấp thu huyết sát khí.
Lấy Huyết Linh quyết đến ngưng luyện máu tươi, khôi phục khí huyết lực trong cơ thể.
Một bàn tay khác của hắn thì là nắm một khối hồn tinh, lại hút ra năng lượng linh hồn trong đó.
Mấy ngày nay, bị Trấn Hồn châu lặp lại hút ra năng lượng linh hồn cùng máu tươi, hắn ở từng lần bổ sung, dần dần có thể nhất tâm nhị dụng, vừa hấp thu huyết sát khí trong Phong Ma Bi, vừa rút lấy năng lượng trong hồn tinh.
Có khi, hắn thậm chí còn rảnh rỗi, lấy linh hồn cảm giác một chút động tĩnh trong Trấn Hồn châu, đi xem Hàn Băng Ý Cảnh đồ trong không gian mờ mịt vô ngần kia.
Lần này, lúc hắn bổ sung khôi phục năng lượng, linh hồn ý thức mơ hồ, lại một lần tiến vào thiên địa kỳ dị trong Trấn Hồn châu.
Hắn nhìn về phía Hàn Băng Ý Cảnh đồ trong đó.
Giống như Linh Trận đồ, Hàn Băng Ý Cảnh đồ do từng sợi băng tơ bạc đan xen ngang dọc mà thành, mơ hồ phác họa ra một cái đồ quyển cực hàn kỳ diệu băng tinh bao trùm, lấy tinh thần ý thức cảm giác, như lập tức đặt mình ở thiên địa cực hàn.
Một đạo tinh thần ý thức xâm nhập Hàn Băng Ý Cảnh đồ, ở trên từng sợi băng nhỏ bé lượn lờ, thể ngộ hàn băng khí tức.
Tần Liệt thông qua Hàn Băng Ý Cảnh đồ để tìm hiểu hàn băng lực tầng sâu hơn.
“Thật lạnh!”.
“Đột nhiên lạnh hơn rất nhiều!”.
“Giống như khí lạnh của Băng chi cấm địa, lặng lẽ hướng tới khu này lao tới, cho nên làm nhiệt độ bên này nhanh chóng giảm”.
Đám người Lạc Trần, Đỗ Hướng Dương, Tạ Tĩnh Tuyền, ở lúc mượn dùng linh thạch khôi phục linh lực, đều bỗng nhiên rùng mình.
Bọn họ còn ở trong màn hào quang linh lực.
Mọi người từ trong khôi phục mở mắt, cau mày, đánh giá chung quanh.
Từng tia sương mù lạnh trắng, đến từ tám phương, chậm rãi trôi nổi về phía Tần Liệt, như mây mỏng trắng xóa vấn vít ở bên cạnh Tần Liệt.
Cái này làm khí lạnh quanh thân Tần Liệt nháy mắt tăng vọt mấy lần.
Mọi người cảm giác được sự lạnh lẽo, hiển nhiên, cũng là đến từ quanh Tần Liệt.
“Thằng cha này thật sự là một tên quái thai”. Đỗ Hướng Dương ngạc nhiên, chợt quát: “Ta nghĩ, mọi người nên tận lực cách hắn xa một chút, miễn cho gặp tai bay vạ gió”.
Lạc Trần đã đi hướng chỗ xa đầu tiên.
“Đinh linh linh! Ong ong ong...!”.
Từng đợt tiếng ngân thấp dồn dập, từ lệnh bài bên hông Lạc Trần, Đỗ Hướng Dương, Tống Đình Ngọc những người này truyền đến, điều này làm mọi người tĩnh tâm lấy linh thạch khôi phục đột nhiên khẩn trương hẳn lên.
“Có người đang nhanh chóng tiếp cận!”. Đỗ Hướng Dương mặt trầm như nước, sờ một khối lệnh bài bên hông, quát: “Cũng không biết đối phương là ai?”.
“Có lẽ là người Đông Di, hoặc là bọn Dạ Ức Hạo, còn có thể có ai?”. Lạc Trần lạnh giọng nói.
Lúc này, mọi người đều đã rời xa Tần Liệt vài trăm thước, không dám quá mức tới gần với hắn.
Chỗ Tần Liệt, khí lạnh lượn lờ không tiêu tan, sương lạnh trắng xóa nồng đậm.
Bản thân Tần Liệt, thì là bị tuyết lớn bao phủ, thân thể bị đá băng thật dày bao trùm.
Chợt thấy, hắn giống như những Bạch Di, Xích Di bị đông chết kia, trong cơ thể cũng không có động hướng sinh mệnh quá rõ ràng.
“Hy vọng không phải người Đông Di”, sắc mặt Tuyết Mạch Viêm trầm trọng.
“Ta đi điều tra một chút”. Tống Đình Ngọc đứng lên, lại đến ven đỉnh núi, từ trên cao hướng bên dưới quan sát bốn phương.
Lệnh bài chín đại thế lực cấp Bạch Ngân, có phạm vi cảm giác nhất định, nay, lệnh bài bên hông bọn họ đều có phản ứng, ý nghĩa đối phương ngay tại trong vòng trăm dặm.
Vốn, ở chỗ cao nhìn ra xa chỗ thấp, là rất dễ nhìn thấy động tĩnh nhỏ bé, nhưng bởi đám người Dạ Ức Hạo cố ý ẩn nấp tung tích, ở trong rừng bao trùm tuyết đọng thật dày đi lại, làm Tống Đình Ngọc không có cách nào tập trung vị trí bọn họ.
“Ta không nhìn thấy ai”. Một lát sau, Tống Đình Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu.
“Không cần nhìn nữa, là bọn người Hắc Vu giáo!”. Ngữ khí Tạ Tĩnh Tuyền khẳng định.
“Sao ngươi biết?”. Lạc Trần ngạc nhiên.