Chương 666: Âm Sát Cốc
“Về phần Trầm Mai Lan kia... Cũng là cô ta tự tìm đường chết! Cô ta nếu không bức bách Lăng Ngữ Thi lấy thân phận tiểu thiếp gả cho Lý Trung Chính, không muốn đem Lăng gia diệt môn, không phải cô ta về sau liều mạng đuổi giết, ta lại há sẽ đem cô ta cũng giết chết?”.
“Bất luận là Cưu Lưu Du hay Trầm Mai Lan, họ sở dĩ chết, đều là bởi vì bản thân họ quyết định sai lầm!”.
Dừng một chút Tần Liệt nhìn về phía Bùi Tương, chuyển đề tài: “Thôi, quá khứ cũng qua rồi, xem ở trên mặt Ngữ Thi, cũng xem ở trên phần Lục Ly đã cứu Lăng gia, đối đãi Ngữ Thi luôn không tệ, ta đi Thất Sát cốc một chuyến giúp Lục Ly giải thoát, cũng giúp Âm Sát cốc các ngươi giải thoát”.
“Ngươi?”. Bùi Tương hừ một tiếng: “Ta từng nghe nói ngươi! Bát Cực thánh điện và Huyền Thiên Minh, từng đuổi giết ngươi khắp thế giới, ngươi dám thò đầu, không lo lắng bị đuổi giết đến chết? Hơn nữa, chỉ bằng một mình ngươi, còn dám ở Thất Sát cốc giải cứu Lục Ly sư tỷ? Ngươi có thể thắng được Sử trưởng lão sao? Không, hiện tại Sử trưởng lão đã là tổng cốc chủ rồi! Cho dù là ngươi thắng được Sử cốc chủ, người của Huyền Thiên Minh cũng sẽ không buông tha ngươi!”.
“Ngươi đi đi, ngươi vẫn là đừng tìm phiền toái cho Âm Sát cốc, cũng đừng để ta gánh ác danh phản bội Thất Sát cốc!”.
Tần Liệt lắc lắc đầu, nói: “Ngươi lo lắng quá nhiều rồi”.
Nói xong như vậy, hắn không cho phân trần tóm bả vai Bùi Tương, cứng rắn xách nàng tới trên Thủy Tinh chiến xa, chợt phát động chiến xa.
Thủy Tinh chiến xa gào thét lên trời hướng tới phương hướng Thất Sát cốc, nhanh chóng lao đi.
“Hắc Ngục động ở nơi nào? Còn có Thất Sát cốc hiện nay, ai nắm quyền?”. Tần Liệt không kiên nhẫn nói.
Hôm nay Thất Sát cốc đã không lớn bằng trước.
Năm đó, năm thế lực lớn vây công Khí Cụ tông, cuối cùng Âu Dương Thắng, Cưu Lưu Du lần lượt chết thảm, Sử Cảnh Vân cũng bị bắt, bị chặt ngón tay.
Sau đó không bao lâu, Trầm Mai Lan, Cổ Tùng Lâm, Cố Thông lại bị Tần Liệt tiêu diệt, điều này khiến cao thủ đứng đầu của Thất Sát cốc hầu như bị dọn dẹp sạch sẽ.
Nếu không phải Sâm La điện, Vân Tiêu sơn, Tử Vụ hải tổn thất thảm trọng tương tự, Thất Sát cốc chỉ sợ không thể tiếp tục thống trị địa giới trước kia.
Sau khi những người mạnh chết, cường giả Thất Sát cốc tổn thất nghiêm trọng, các cốc chủ mới đảm nhiệm ai cũng không đủ phân lượng, trái lại để Sử Cảnh Vân ở Khí Cụ tông bị chặt ngón tay bởi họa được phúc, biến hóa nhanh chóng, trở thành người quyết sách đích thực của Thất Sát cốc tổng cốc chủ.
“Gần đây Sâm La điện Hàn Phác cùng Đồ Thế Hùng nội đấu kịch liệt, chúng ta cần lưu ý nhiều hơn, xem có cơ hội nào không”. Sử Cảnh Vân triệu tập sáu đại cốc chủ, đang thương nghị chuyện quan trọng: “Hàn Phác đã âm thầm liên hệ ta, hy vọng ta có thể ủng hộ hắn, sau chuyện... Hắn tất có đáp tạ sâu!”.
“Sau khi Nguyên Thiên Nhai chết, Hàn Phác tam điện chủ này biến thành Sâm La điện đại điện chủ, sau khi Tào Hiên Thụy chết, đại thống lĩnh Đồ Thế Hùng dưới trướng hắn biến thành nhị điện chủ”. Cốc chủ mới đảm nhiệm của Hỏa Sát cốc Cố Dương nói: “Phó Trác Huy sau khi thuận lợi bước vào Huyền Thiên Minh, vị trí tổng điện chủ Sâm La điện để trống ra, Hàn Phác và Đồ Thế Hùng vì tranh đoạt vị trí này, khẳng định sẽ nhấc lên một phen sóng gió. Nhưng ta lại cho rằng, chúng ta nên ủng hộ Đồ Thế Hùng, mà không phải Hàn Phác”.
“Vì sao?”. Sử Cảnh Vân hừ một tiếng.
“Đồ Thế Hùng người này càng thêm nham hiểm, có hùng tài đại lược, ta cảm thấy phần thắng của hắn lớn hơn chút”. Cố Dương nói.
“Bên trên thích Hàn Phác hơn!”. Sử Cảnh Vân nhíu mày, nói: “Đồ Thế Hùng trước kia có câu kết với Lăng gia, quan hệ không rõ với dư nghiệt Huyết Mâu, điều này làm rất nhiều người của Huyền Thiên Minh không vui! Lần này, Đồ Thế Hùng phải thua không thể nghi ngờ, chúng ta không nên lãng phí thời gian ở trên người hắn!”.
“Tất nhiên là nghe tổng cốc chủ!”. Cố Dương cúi đầu.
Vài vị cốc chủ còn lại cũng lên tiếng phụ họa.
Lúc những người này thương nghị chuyện quan trọng, một chiếc Thủy Tinh chiến xa từ xa xa bay nhanh đến, lập tức hướng tới phương hướng Âm Sát cốc Hắc Ngục động mà đi.
Rất nhiều võ giả Thất Sát cốc, nhìn thấy chiếc Thủy Tinh chiến xa đó dưới ánh mặt trời lóe sáng trong suốt, đều lớn tiếng hét lên.
“Chuyện gì vậy?”. Sử Cảnh Vân hừ lạnh một tiếng.
“Môn nhân nhìn thấy một chiếc Thủy Tinh chiến xa, hướng tới phương hướng Âm Sát cốc phóng đi, rất nhiều người dưới sự tò mò, đều đi qua theo rồi!”. Bên ngoài có người đáp.
“Thủy Tinh chiến xa? Đi Âm Sát cốc?”. Sử Cảnh Vân nhíu mày.
“Những năm gần đây Âm Sát cốc luôn rất bình tĩnh, đệ tử đều phi thường an phận, sao đột nhiên có Thủy Tinh chiến xa đi qua?”. Cố Dương nghi hoặc nói.
“Đi qua xem một chút đi”. Sử Cảnh Vân đứng dậy.
Một đám nhân vật cao tầng hiện nay của Thất Sát cốc cũng đều lần lượt xuất phát, hướng tới Âm Sát cốc cách đó không xa bước đi.
Dưới ánh mặt trời Thủy Tinh chiến xa chói mắt, hoa lệ lao vào Âm Sát cốc, ở chính giữa khe núi hạ xuống đất, chấn rất nhiều lầu các bên trong khe núi đều lay động vài cái.
Toàn bộ nữ đệ tử Âm Sát cốc, từ các phương hướng tụ tập lại, đều kinh ngạc nhìn về phía bên này.
“Bùi Tương!”.
“Bùi Tương, ngươi, ngươi sao có thể ngồi loại phi hành linh khí đẳng cấp cao này trở về? Nam nhân bên người là ai?”.
“Bùi Tương ngươi là phát rồi phải không, đặt quan hệ với nhân vật tôn quý? Bùi Tương, cũng không nên quên chúng ta nha, các tỷ muội hiện tại rất khó sống”.
“Bùi Tương hắn là ai vậy?”.
Sau khi hạ xuống, bên cạnh những oanh oanh yến yến kia liền mồm năm miệng mười ồn ào hẳn lên, như một đàn chim tước không an phận.
Trong đó, có một mỹ phụ khoảng bốn mươi nhìn thật sâu về phía Tần Liệt, vẻ mặt hoang mang, giống như đang dùng sức nhớ lại cái gì.
Nàng tên Hàn Uyển, nhiều năm trước, nàng và Cưu Lưu Du từng cùng nhau đến Lăng gia trấn, từng gặp Tần Liệt một lần.
Năm đó Tần Liệt so với hiện tại nhỏ gầy hơn rất nhiều, tỏ ra rất không bắt mắt, cũng không có khí thế dọa người như vậy, không giống hiện tại khi giơ tay nhấc chân, cũng có sức quyến rũ kinh người tác động lòng người.
Khi đó Tần Liệt quá mức ngây ngô.
“Dì Uyển, ngươi sao lại có vẻ mặt này? Ngươi quen người kia?”. Một cô gái bên cạnh nàng phát hiện nàng khác thường, nhịn không được thấp giọng dò hỏi.
“Giống, rất giống người kia”. Hàn Uyển nhẹ nhàng gật đầu: “Chẳng qua hẳn không phải người kia, người kia... Phi thường hận Âm Sát cốc, hẳn là sẽ không xuất hiện ở đây”.
“Người ngươi nói là ai vậy?”. Cô gái mặt đầy kinh ngạc.
Sau khi từ Thủy Tinh chiến xa đi xuống, Tần Liệt nhìn quanh, nhìn rất nhiều nữ tử Âm Sát cốc, lúc hắn tầm mắt rơi xuống trên người Hàn Uyển dừng lại một chút, trong mắt có vài phần kinh ngạc.
Mười mấy năm trôi qua hắn biến hóa rất lớn, trở nên khiến Hàn Uyển không nhận ra.
Nhưng Hàn Uyển lại chưa có biến hóa quá mức rõ ràng.
Tần Liệt liếc một cái nhận ra, nữ nhân này cũng từng đi Lăng gia trấn, ngay tại cạnh xe ngựa của Cưu Lưu Du, nàng từng xa xa đánh giá mình.
Sửng sốt một chút, Tần Liệt hướng Hàn Uyển gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Hàn Uyển ngơợc lại giật mình, do dự một chút, nàng không xác định hỏi: “Ngươi là?”.
“Tần Liệt!”.
“A?!”.
Hàn Uyển che miệng kinh hô, trên mặt tràn đầy không thể tưởng tượng, trong con ngươi phun ra nét kinh hoảng bất an.
- Nàng cho rằng Tần Liệt đến Âm Sát cốc là vì trả thù!
“Đừng khẩn trương”. Từ trên mặt Hàn Uyển, Tần Liệt nhìn ra nàng sợ hãi, giương giọng nói: “Nhiều năm như vậy qua đi, Cưu Lưu Du, Trầm Mai Lan cũng đều chết ở trên tay ta, ta đối với Âm Sát cốc đã sớm không còn oán hận. Ta lần này tới đây, là tới giúp Lục Ly giải thoát...”.
Dừng một chút, hắn còn nói một câu: “Cũng giúp Âm Sát cốc các ngươi giải thoát!”.
Hàn Uyển ngẩn ngơ.
“Hắn, hắn là ai vậy?”.
“Tiểu tử thật cuồng vọng! Hắn nói Cưu bà bà và Trầm cốc chủ, đều chết ở trên tay hắn? Sao có thể?”.
“Là hắn! Hắn là Tần Liệt, hắn giống như từng có hôn ước với Lăng sư tỷ!”.
“Hắn cũng không nói sai! Cưu bà bà và Trầm cốc chủ đều bởi hắn mà chết!”.
Trong lúc nhất thời, Âm Sát cốc một đám oanh oanh yến yến, đột nhiên ồn ào hẳn lên.
“Hắc Ngục động ở nơi nào?”. Tần Liệt cau mày, hướng Bùi Tương phía sau hỏi: “Ta không muốn lãng phí thời gian!”.
“Bên kia là được!”. Bùi Tương chỉ hướng một dãy núi màu xám.
Ở sườn nhỏ của dãy núi đó, một cái huyệt động u ám há to mồm, như là Minh thú muốn nuốt hết sinh linh.
“Lục Ly là bị Âm Sát cốc các ngươi nhốt?”. Tần Liệt ngạc nhiên.
“Sử cốc chủ hạ đạt mệnh lệnh, chúng ta... Không dám không tuân thủ”. Hàn Uyển dần dần trấn định xuống, hướng hắn giải thích: “Sau khi Trầm cốc chủ chết, Âm Sát cốc đã không có cốc chủ mới xuất hiện, chỉ có thể nghe lệnh Sử cốc chủ. Ngón tay Sử cốc chủ, bị ngươi... Chặt đứt, hắn luôn ghi hận ngươi, cũng thù hận trong lòng đối với Lăng gia, Lục Ly bởi vì từng bang trợ Ngữ Thi với Lăng gia, cho nên...”.
“Thì ra là thế”.
Gật gật đầu, Tần Liệt không nhìn các nữ đệ tử Âm Sát cốc kia nữa, lập tức hướng về hang núi tối đen kia.
Hắn rất nhanh tới cửa hang.
Trong hang núi u ám, có mười mấy đệ tử Âm Sát cốc quản lý, những người này đều ở bên trên làm rõ thân phận của Tần Liệt, bởi vì biết Cưu Lưu Du, Trầm Mai Lan đều là bị Tần Liệt giết chết, các nàng căn bản không dám tiến hành bất cứ ngăn trở gì với Tần Liệt, để Tần Liệt tiến quân thần tốc, đến thẳng sâu bên trong hang núi.
“Lục Ly giam ở nơi nào?”. Nhìn trong hang núi xây thành từng gian phòng đá độc lập, Tần Liệt lười tìm kiếm từng cái, giương giọng quát.
“Một gian tận cùng bên trong phía nam!”. Có người thấp giọng nhắc nhở.
Tần Liệt nhanh chóng hướng tới.
Mấy chục giây sau, ở hàng rào một gian phòng đá tối tăm, Tần Liệt đã nhìn thấy Lục Ly.
Lục Ly mặc một bộ đồ xám tràn đầy vết bẩn, cổ tay, cổ chân đều bị gông xiềng khóa, nàng dựa lưng vào tường đá lạnh như băng, sắc mặt u ám, đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo sáng ngời của trước kia biến thành ảm đạm không ánh sáng.
“Tần, Tần Liệt?”. Thanh âm Lục Ly nhất quán lạnh như băng.
Đôi mắt u ám của nàng lóe ra một tia sáng, tựa như thoáng khôi phục một ít tinh thần, dụng tâm chăm chú nhìn Tần Liệt, vẻ mặt dần dần trở nên không dám tin: “Tần Liệt? Ngươi thật sự là Tần Liệt?”. Thanh âm Lục Ly rõ ràng dao động hẳn lên.
“Đã lâu không gặp”. Tần Liệt thở dài.
Ngay sau đó, linh lực quanh thân hắn dâng trào, một lực đánh cuồng bạo mãnh liệt, trực tiếp đem cửa phòng đá đánh vỡ.
Lục Ly đột nhiên cả kinh.
“Ta thả ngươi ra ngoài”. Tần Liệt thuận miệng giải thích một câu, liền đến bên cạnh Lục Ly, đem gông xiềng buộc ở trên tay chân Lục Ly mạnh mẽ vặn gãy, nói: “Theo ta ra ngoài đi”.
“Ta vì sao phải theo ngươi?”. Lục Ly buồn bã nói.
Thân thể nàng vẫn không nhúc nhích.
“Ngươi đã giết sư phụ của ta, hại Âm Sát cốc lưu lạc đến mức như thế, ngươi cho rằng ta sẽ cảm kích ngươi? Cảm kích ngươi hôm nay cứu ta ra ngoài?”. Trong mắt nàng tràn đầy châm chọc.
“Không cần ngươi cảm kích”. Sắc mặt Tần Liệt bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Ngươi từng giúp Lăng gia chạy thoát Thất Sát cốc đuổi giết, từng giúp Lăng gia tỷ muội, chỉ bằng một điểm này, ta nhất định phải cứu ngươi một lần”.
“Cứu ta ra ngoài lại có tác dụng gì?”. Lục Ly trầm mặc một phen, nhìn Tần Liệt thật sâu, bỗng nói: “Ngữ Thi và Huyên Huyên, từng đều là đệ tử Âm Sát cốc, bất luận ngươi thừa nhận hay không. Nếu ngươi thật có lòng, ngươi không cần để ý tới ta, ngươi thay Ngữ Thi cùng Huyên Huyên giúp Âm Sát cốc một chút đi”.
“Ngươi và Âm Sát cốc, ta giúp các ngươi cùng giải thoát là được”. Tần Liệt thản nhiên nói.
Đôi mắt u ám của Lục Ly rốt cuộc hơi sáng lên: “Ngươi là nói thực?”.
“Thực”.
“Vậy ngươi giúp ta giết Sử Cảnh Vân!”.
Tần Liệt sạch sẽ lưu loát đáp ứng, trái lại khiến Lục Ly sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Ngươi thực dám đi giết Sử Cảnh Vân?”.
“Có gì không dám?”. Tần Liệt hỏi lại.
Trầm ngâm một chút, Lục Ly nói: “Sử Cảnh Vân hiện tại là tổng cốc chủ Thất Sát cốc”.
“Vậy lại thế nào?”.
“Ngươi có thể giết được hắn?”.
“Có thể”.
“Ngươi không sợ Huyền Thiên Minh truy cứu xuống?”.
“Không sợ”.
Hai người đối thoại, ở đây đột nhiên tạm dừng, Lục Ly không tiếp tục truy hỏi cái gì, Tần Liệt cũng chưa trả lời tiếp.
Bọn họ trầm mặc với nhau.
Lại một lát sau, trên mặt Lục Ly toát ra biểu cảm rất kỳ quái, buồn bã nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày, ta sẽ đi cầu ngươi...”.
Sắc mặt Tần Liệt lạnh nhạt: “Trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối. Năm đó, lúc ngươi bước vào Lăng gia trấn, đem một viên Tề Nguyên đan đưa cho ta, ta chỉ muốn có một ngày có thể mở mày mở mặt, có thể quang minh chính đại tiến vào Âm Sát cốc, đem Ngữ Thi từ Âm Sát cốc đón đi. Ta cũng không ngờ đến, ta sau khi thật sự đến Âm Sát cốc, lại là giúp Âm Sát cốc giải thoát”.
“Tần Liệt, ta thừa nhận năm đó là ta đã nhìn lầm”. Trong mắt Lục Ly hiện ra nét không biết nên khóc hay cười: “Ta không đoán được một thiếu niên ngay cả Khai Nguyên cảnh cũng chưa đột phá, sẽ ở vài năm sau, đem hai đời cốc chủ Âm Sát cốc đánh giết tới chết, dẫn tới Âm Sát cốc không gượng dậy nổi. Càng thêm chưa từng nghĩ, tiểu võ giả đó có thể ở Xích Lan đại lục nhấc lên sóng triều tận trời lớn như vậy, làm Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện Hợp Hoan tông liên thủ cũng không thể làm gì được”.
Nhớ lại quá khứ, Lục Ly cảm khái ngàn vạn, sinh ra một loại cảm giác suy sụp thế sự khó liệu, cũng không thể đoán trước.
“Vì sao hận Sử Cảnh Vân như vậy? Bởi vì hắn hại ngươi bị nhốt đến nay?”. Tần Liệt thuận miệng hỏi.