Người mà cô yêu thầm suốt bao năm nay lại đi thích người con gái khác, ngoài việc vui vẻ chúc mừng cho mối tình của bọn họ thì chẳng thể làm gì khác.
Bởi vì người con gái ấy là người xuất sắc vừa có ngoại hình, nhan sắc ở ngưỡng mỹ nhân, còn là người tốt tính, mọi chuyện qua tay đều chu toàn.
Đặc biệt ở chỗ, người con gái ấy cô dành trọn sự kính trọng, gọi người ta một tiếng chị bây giờ không thể trơ tráo đến mức cầu xin một mối tình không khả thi.
Biết trước mối tình đầu rơi vào ngõ cục thì sớm đã không đâu khổ như thế này rồi, Trương Oanh Oanh bên ngoài làm ra như thể chẳng có chuyện gì, bộ mặt chỉ ngước lên trời mà đi.
Dường như muốn nói với tất cả vật thể tồn tại xung quanh, nói rằng cô rất ổn, vô cùng tốt.
Hoàn cảnh lớn lên không cho phép cô đem sự đau buồn dai dẳng, nhưng cô cứ để nó trong tim biến thành một hồi ức, sau này nhìn lại có thể tự tin nói rằng bản thân từng sống như cách con người bình thường vẫn hay sống, có tồn tại những cảm xúc mãnh liệt, không phải là thứ vô tâm vô cảm, dòng máu chảy trong người từng được đun nóng đến mắt biến thành dòng nước tuôn trào từ hốc mắt.
Đứa trẻ không cha không mẹ không đáng thương, bọn người nhặt chúng về tạo cho chúng một vết cắt sâu, khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy, thật đáng thương.
“LA” là tổ chức huấn luyện những đứa trẻ mồ côi trở thành cỗ máy giết người.
Một đất nước có nền kinh tế phát triển, nơi mà có tiền là có tiếng nói.
Luật pháp chẳng qua chỉ là công cụ trấn an lòng người, những thứ như giết người phải trả giá điều không tồn tại.
Nhất là đối với “LA” luật pháp chẳng là cái đinh trong mắt, đứa trẻ bước ra khỏi hang ổ của bọn họ cũng như giống loài của sói.
Không ngán một ai, cũng không sợ phải bỏ mạng.
Có tiền “LA” sẽ đáp ứng bất kể là chuyện gì, lên núi hay lặn sâu hàng giờ trong đại dương để tìm kiếm một vật vô tri, hoặc dùng chút sức lực để bóp nghẹt sinh mạng của ai đó.
Vài ngày trước một vị đại gia đã bỏ số tiền khổng lồ thuê bọn họ điều tra về một thứ, giá trị của món đồ đó chỉ có người đứng đầu và người bỏ tiền ra mới biết.
Những con tốt đi tìm sẽ mãi không bao giờ biết được.
Người được chọn đi tìm vật vô tri lần này đó là Trương Oanh Oanh!
Tại căn phòng nào đó trên đảo hoang.
Thiếu niên da trắng mắt xanh, trên tay cầm một con dao nghịch ngợm, chán nản nói: “Mày lại được đi chơi rồi!”
Trái ngược với tâm thế thư thả của cậu thiếu niên, Trương Oanh Oanh muộn phiền muốn chết, nhiệm vụ kia vừa xong nhiệm vụ khác lại kéo đến.
Cô vừa qua sinh nhật tuổi mười bảy, là một con tốt được tổ chức ưu ái.
Ưu ái đến nỗi còn tặng quà sinh nhật là một nhiệm vụ dễ như ăn bánh thế mà.
“Xong nhiệm vụ tao mua cho mày vài con thú nhồi bông.”
“Tao là con trai, miễn!”
Cậu kiên quyết chống đối, là một nam nhân lại suốt ngày chơi thú nhồi bông, cô cũng thật biết trêu đùa.
Một thiếu niên khác mở cửa nhà vệ sinh bước ra, trên tóc chảy xuống những giọt nước, lạnh lẽo nhìn về phía Trương Oanh Oanh.
Người này tên gọi là Hàm Nghiêm, ngày thường ít nói về năng lực cũng ngang ngửa hoặc có thể hơn, Trương Oanh Oanh đoán như vậy.
Quan Nghi phóng thẳng con dao về phía Hàm Nghiêm, mắng: “Nó sắp đi rồi mày còn mặt nặng mày nhẹ?”
Hàm Nghiêm nghiêng đầu liền tránh được, không nói không rằng phi thẳng đến chỗ Quan Nghi đang ngồi ra tay đánh người.
Bọn họ không phải là người bình thường, sức lực cũng tốt.
Đánh nhau chỉ tổn hại những vật dụng xung quanh, Trương Oanh Oanh phóng xuống giường tham gia vào cuộc chiến vô nghĩa.
“Con mẹ mày!” Quan Nghi gằn giọng.
Mặt không thay đổi sắc là Hàm Nghiêm, anh đáp: “Là mày khiêu chiến!”
Trương Oanh Oanh bất lực, nói về can ngăn thì không phải.
Chuyện này diễn ra như ăn cơm bữa, can được một lần không can được những lần sau.
Dứt khoát một chọi hai, Quan Nghi bị cô túm chặt cổ áo, Hàm Nghiêm bị đá văng cả chục mét.
Trương Oanh Oanh tức giận nói: “Bọn mày phiền quá, chị ấy sắp về rồi đừng gây chuyện nữa.”
“Thiên vị!” Hàm Nghiêm lồm cồm bò dậy, lạnh nhạt phun ra hai chữ.
Quan Nghi bị túm chặt vẫn cố vùng vẫy: “Thì sao?”
Hàm Nghiêm bị Quan Nghi chọc cho tức, anh luôn là kẻ bị xử thua trong mọi cuộc chiến.
Tình hình căng thẳng bị phá vỡ khi có người mở cửa phòng bước vào.
Một tiểu mỹ nhân tóc vàng dáng vẻ mảnh khảnh, sống mũi cao cao môi hình trái tim.
Là người có thể thu hút mọi ánh nhìn, bằng chứng là khi cô ấy bước vào cả ba điều đột ngột dừng động tác.
Bốn người được xếp trong một phòng, bằng tuổi nhau.
Bọn họ quyết định lấy tháng sinh mà tổ chức nói để phân lớn nhỏ, lần lượt là cô gái tóc vàng Tề Băng, Hàm Nghiêm, Trương Oanh Oanh đứng thứ ba, đứa cuối là Quan Nghi.
Tề Băng được tất cả công nhận gọi một tiếng “Chị”, còn lại xưng hô loạn xạ cả lên.
Hàm Nghiêm đi về giường của mình, không đối hoài gì đến cuộc chiến ban nãy.
“Oanh, chừng nào thì em đi!” Tề Băng đặt thức ăn xuống bàn.
Cô buông Quan Nghi ra, đi đến bàn phụ Tề Băng một tay: “Chưa rõ! Ngày mai đi gặp Bà La Sát mới biết được.”
“Xong sớm về sớm, cẩn thận cái mạng đấy.” Cô ấy thận trọng nhắc nhở.
Cả bốn người không có cha mẹ, không một mối quan hệ nào đáng tin cậy.
Ngay cả thành viên trong căn phòng này cũng không thể tin được, mục đích sống là những nhiệm vụ mà tổ chức giao cho.
Tổ chức quản lý nghiêm ngặt, không có kẽ hở để chạy trốn.
Kẻ bất tài bị đào thải ngay lập tức, kẻ phản bội bị đuổi cùng giết tận.
Xem những kẻ ngu dốt nung nấu ý tưởng chống đối, rồi bị giết hại tàn nhẫn.
Bốn người bọn họ chọn cách bình dị hơn, cứ sống tạm bợ qua ngày còn hơn là phải chết đi.
Trương Oanh Oanh ậm ờ qua loa, chuyện mạng sống ai mà biết được.
Nhiệm vụ lần này có vẻ dễ ăn, cô không để lời nhắc nhở này vào tai.
Một con tốt có năng lực thì làm sao có thể bị một nhiệm vụ kéo chân.
Chuyện quan trọng bây giờ là ăn rồi còn đi tập luyện, trận chiến vừa nãy đúng thật là Trương Oanh Oanh ra tay hơi nặng với Hàm Nghiêm, anh mà đánh lại thì không biết ai sẽ là người bại trận.
Cô hất cầm gọi: “Lại ăn!”
Hàm Nghiêm nằm xuống giường vờ như không nghe thấy.
“Tao mời rồi, mày còn muốn gì nữa?”
Không hồi đáp!
Cụp mi xuống, cô hít một hơi thật sâu.
Cầm lấy cái khăn trèo lên giường lau tóc cho Hàm Nghiêm, giọng điệu cũng hòa hoãn đi vài phần: “Anh ba, lại dùng bữa!”
Hàm Nghiêm ngồi im cho cô nghịch trên đầu mình, vẻ mặt vẫn lạnh tanh như ban nãy.
Quan Nghi từ lâu đã tự giác ngồi vào bàn, cậu ngoái đầu lại bĩu môi.
Những giọt nước điều được Trương Oanh Oanh lau đi, cô xoay gương mặt anh lại nói: “Ăn đi mà!”
Hàm Nghiêm rốt cuộc cũng bỏ qua, đi đến dùng bữa.
Quan Nghi lầm bầm: “Làm giá, con trai mà cứ tưởng con gái mới lớn.”
Tề Băng che miệng cười thầm.
Thời gian huấn luyện tốt nhất bắt đầu từ lúc năm tuổi, đến năm mười hai sẽ được đi thử vài nhiệm vụ.
Gương mặt non nớt của bọn trẻ ai mà biết được nó sẽ ra tay giết người.
Đến năm mười lăm tuổi những buổi huấn luyện nghiêm khắc sẽ kết thúc, thay vào đó sẽ chờ lệnh của bề trên.
Những con tốt đã bước qua tuổi mười lăm một ngày bình thường chỉ cần tập luận mà những kẻ điên rồ đã đề ra, không tuân thủ sẽ bị phạt.
“LA” rất có nguyên tắc, không gian trong căn phòng là giành cho con tốt, nhưng khi bước ra khỏi cánh cửa nhất cử nhất động điều bị giám sát.
Những ngày không có nhiệm vụ thì được thảnh thơi tập luyện ở đảo hoang, di chuyển đương nhiên là bằng thuyền.
Lộ trình của chuyến đi không có con tốt nào biết được.
Bốn người bọn họ đã được chuyển đảo một lần, may mắn bề trên đã không tách ra..