Nhuệ Luân đợi đến khi người thứ ba tránh mặt đi mới lên tiếng: “Mày sống chung với người đó?”
Mắt vẫn chăm chú vào quyển sách, cô đáp: “Ừm.”
“Là quan hệ gì vậy?”
Dừng một chút, cô đáp: “Không chung huyết thống.”
Mặt của Nhuệ Luân thoáng buồn, giọng tỏ ra bình thường nhưng bên trong chứa đầy sự kích động: “Mày, không phải yêu sớm như vậy chứ?”
Trương Oanh Oanh cười nhạt nói: “Yêu từ lúc bảy tuổi, ý kiến gì?”
Nói câu này là thật lòng, năm tuổi được đưa vào tổ chức người luôn chăm sóc tận tình cho cô là Tề Băng hai năm sau cô lại đem lòng trao cho Hàm Nghiêm.
Trương Oanh Oanh một mực cho rằng đó là sự yêu thích nhất thời.
Nhất thời của cô là ngần ấy năm!
Sau khi biết bản thân sẽ tách biệt vài tuần thậm chí có thể tính bằng năm.
Trương Oanh Oanh cẩn thận nói cho cấp trên biết cô yêu thầm một người.
Lời nói ra lúc đấy có tức giận có gấp gáp, nói thành tiếng lại bình thản như việc đương nhiên, bí mật đó chỉ có mỗi số 0 biết.
Cô lại nói tiếp: “Mà người ta thích người khác rồi, không phải tao.”
Nhuệ Luân như được vớt khỏi vực thẳm vô gian: “Mày thất tình?”
“Yêu đơn phương có tính là thất tình không?” Câu hỏi cho thấy độ ngây thơ về tình yêu của Trương Oanh Oanh.
Cậu ta định hỏi về chuyện của Du Minh là loại quan hệ gì, có lẽ người mà Trương Oanh Oanh nói chẳng phải người mà Nhuệ Luân đề phòng.
“Vậy mày xem người vừa nãy là gì?”
“Gì cũng được, không thể yêu.”
Lời nói ra thờ ơ vô cùng, Nhuệ Luân đã nhận ra được phần nào.
Câu trả lời một mạch chạy thẳng đến đáp án mà cậu ta muốn nghe, vỏn vẹn vài giây đã lấy lại được tin thần.
Trương Oanh Oanh ngẩng đầu, híp mắt nhìn phía đối diện: “Nói chuyện chính, tao nợ mày cái gì mà phải đích thân đến đây?”
“Áo khoác của tao, mày chưa trả.”
Cái cớ để Nhuệ Luân tìm đến gặp, cậu ta không phải dạng người chỉ vì một cái áo khoác mà bôn ba khắp nơi hỏi người khác địa chỉ nhà Trương Oanh Oanh.
Người chỉ điểm cho Nhuệ Luân là Thanh Anh, bởi vì chỉ có Thanh Anh đã đưa cô về tận nhà.
Trương Oanh Oanh kinh ngạc: “Hả?”
Rõ ràng mấy ngày trước đã giặt sạch sẽ cho vào túi giấy đặt trên bàn của Nhuệ Luân, cô hỏi lại: “Mày ngồi ở vị trí trước tao, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Thế thì đặt ở vị trí sai lệch là không có khả năng, Trương Oanh Oanh chưa từng rơi vào trường hợp này bao giờ.
Bào chữa cho bàn thân thì có vẻ không nên: “Mày nói một con số đi.”
Nhuệ Luân nén nụ cười thỏa mãn: “Tao không thiếu tiền, quán mẹ tao lại đang thiếu người nếu không có vấn đề gì…”
Trương Oanh Oanh chen ngang: “Rất có vấn đề, tao không có thời gian.”
“Mày đang làm ở chỗ khác?” Nhuệ Luân thăm dò.
Ngoài việc nhốt mình trong phòng như mấy ngày hôm nay, Trương Oanh Oanh chỉ muốn đi dạo cùng Du Minh hít thở không khí trong lành, ở vùng đất này tìm một công ty cũng đỏ cả mắt tìm việc chỉ có thể là lao động tay chân.
Không có thời gian chẳng qua chỉ là lá chắn của việc lười biếng, Trương Oanh Oanh không dám tự mình quyết định.
Muốn giết người thì không cần suy nghĩ, còn việc đối nhân xử thế phải suy luận cả trăm nghìn điều lệ mà không có trong bảng quy định.
Thở ra một hơi, hạ quyết tâm: “Du Minh, được không?”
Nghĩ tới nghĩ lui quyết định đẩy việc cho người khác thì hơn, nếu là Du Minh sẽ vui vẻ chấp nhận công việc này.
Trương Oanh Oanh quan sát thấy mấy ngày nay Du Minh ngoài việc nấu ăn, dọn nhà, đi chợ thì không làm gì khác.
Việc này có thể kiếm tiền nếu còn từ chối là thiệt cho bản thân.
Nhuệ Luân cau mày hỏi lại: “Người ở cùng mày tên là Du Minh?”
“Không sai.”
Nhuệ Luân chẳng mấy quan tâm, cậu ta nói: “Là mày làm mất, đẩy việc cho người khác thì không hay đâu.”
Trương Oanh Oanh cười nhẹ: “Mày muốn làm khó tao?”
Nhuệ Luân nhún vai, Trương Oanh Oanh tạo ra sóng gió cho cái trường bao nhiêu cậu ta không biết, lên lớp toàn ngủ nên chuyện Thanh Anh bị cô đánh hoàn toàn mù tịt, có nghe kể loáng thoáng nhưng không để tâm đ ến việc đó.
“Khi nào?” Cô hỏi.
“Mày muốn nói đến việc gì?”
“Còn việc gì nữa?” Trương Oanh Oanh nhướng mày “Khi nào đến làm việc, tao nghĩ đây là chủ kiến mày đưa ra thì phải, đến lúc mẹ đánh đòn thì đừng có khóc lóc năn nỉ tao nghỉ việc.”
Nhuệ Luân không bị đe dọa trái ngược còn nhởn nhở: “Mày đích thân hỏi thì sẽ biết! Mai đến làm là được rồi, đến quán mẹ tao sẽ nói rõ hơn.”
Nói xong chuyện thì ra về, đến lúc đi được nửa đường mới chợt nhớ ra vẫn còn có chuyện chưa hỏi.
Lý do mà cậu ta đến tìm tận nhà là vì cô đã nghỉ học ba ngày liền.
Từ một việc làm mất đền tiền, chuyển biến sang một cục diện rối rắm, Trương Oanh Oanh vỗ trán mình mấy cái.
Ôm ấm trà Du Minh pha đi lên phòng, quay người lại đóng cửa phòng đã thấy Du Minh đứng chắn ở cửa
“Anh có việc gì sao?”
Xuất hiện đột ngột, đến bước chân còn không nghe thấy.
Trương Oanh Oanh bất giác có suy nghĩ hình như các giác quan của cô đã bớt đi phần nào sự nhạy bén.
Du Minh không nói mà bước thêm một bước ôm chầm lấy Trương Oanh Oanh, khóc nức nở.
Trương Oanh Oanh bị dọa cho sững người: “Sao lại khóc? Là ai ức hiếp?”
Lần đầu nhìn thấy Du Minh khóc cô chỉ có biểu hiện ghét bỏ cùng cực, Trương Oanh Oanh không muốn nhìn thấy nhất chính là dáng vẻ yếu đuối của con người.
Lần này trong lòng bỗng có một thứ cảm giác đau nhẹ ở nơi ngực trái.
Không muốn thừa nhận cũng không thể chối cãi.
Đáng ghét!
Những đứa trẻ như Trương Oanh Oanh không nên có nhất chính là cảm xúc của hiện tại, bây giờ chỉ có cách đập bộ não đi xây lại, hoặc là một viên đạn gi3t chết người này.
“Em ghét tôi.” Giọng nói run rẩy truyền đến tận trái tim của Trương Oanh Oanh.
Đôi tay đang buông thõng chợt di chuyển, xoa nhẹ lên lưng Du Minh: “Không ghét chút nào, anh chăm sóc em như vậy làm sao có thể.”
Nhốt mình ở trong không đồng nghĩa với việc Trương Oanh Oanh không hay biết chuyện bên ngoài, ví dụ như chuyện Du Minh muốn phà trà mà không dám đem lên cô đều rõ, chẳng qua lúc đó đã qua nữa đêm nếu xuất hiện sẽ khiến đối phương càng lo lắng hơn..