Trên tay đeo găng tay y tế, Trương Oanh Oanh xem qua một lượt nở nụ cười: “Lung lay rồi, nhổ luôn không?”
【Cô nhổ là nó không mọc lại nữa đâu.】
Trương Oanh Oanh lập tức sửa lời: “Để một vài ngày chắc lại không sao đâu, mày yên tâm!”
Thanh Anh im lặng ngồi nghe Trương Oanh Oanh nói đông nói tây.
“Hình xăm bị lộ ra rồi.” Cậu ta vừa xuýt xoa vừa nói.
Trương Oanh Oanh tiến hành khử trùng cho vết thương, thờ ơ đáp: “Không sao, mượn áo khoác của Nhuệ Luân là được.”
Chợt nhớ ra chiếc áo khoác bị thất lạc vài ngày trước, cô lấy một lấy do khác để lắp vào: “Không thì tao với mày trốn học.”
Số 0 nhịn không được đành lên tiếng:【Cô cứ thử xem.】
“À, chắc không được rồi, đành chịu thôi.” Trương Oanh Oanh bất đắc dĩ nói.
Quá tam ba bận, Thanh Anh lại hỏi: “Mày không lo cho bản thân sao?”
Trương Oanh Oanh cố ý nhấn vào miệng vết thương, làm cho tâm bông dính không ít máu.
“A!”
Lời nói ra hoàn toàn mang ý tốt, cô đáp: “Người chết ở đây còn không có ai điều tra, mày nghĩ ba cái chuyện đó ai sẽ quản? Lo cho bản thân mày trước đi, tao dù sao vẫn sống tốt.”
Dán băng hết tất cả các vết thương, từ khóe miệng đến mắt cá chân, cảm giác tội lỗi hoàn toàn không có chỗ chen chân vào đầu Trương Oanh Oanh.
Một đầu chỉ trách cậu thiếu niên kia ngốc nghếch, còn có một ý nghĩ nữa, cậu thiếu niên không xem cô là bạn.
Trương Oanh Oanh thở dài thầm nghĩ: “Cũng phải.”
Cô mặc áo trắng của Thanh Anh, Thanh Anh mặc lại chiếc áo của Trương Oanh Oanh, nó chỉ dính một giọt máu của cậu ta.
Đồng phục chỉ khác mỗi phần váy và quần, phần trên viền xanh nam nữ đều giống nhau.
Tiếng chuông vào tiết trôi qua khoảng mười phút cả hai mới xuất hiện.
Đỡ Thanh Anh ngồi vào vị trí hẳn hoi cô mới quay về chỗ của mình, bản tên trước ngực của hai người bọn họ lại là tiêu điểm cho cả lớp bàn tán.
Tâm trí của Trương Oanh Oanh lại đặt ở chỗ người bạn ngồi kế Thanh Anh.
Cảm giác rất quen mắt, lát sau cô nhờ Nhuệ Luân xác nhận giúp.
Tiếc rằng Nhuệ Luân ngủ say như chết có lây cỡ nào cũng vô dụng, còn gây sự chú ý của giáo viên, đành viện cớ đi vệ sinh.
【Cô gấp lắm sao?】
Trương Oanh Oanh khóa trái cửa, nghi hoặc hỏi: “Người ngồi cạnh Thanh Anh, Boss có cảm thấy quen mắt không?”
【Là người chỉ cô đến chỗ học thể dục.】
Ban đầu là một nhân vật không mấy quan trọng, Trương Oanh Oanh sẽ chẳng chú tâm gương mặt người đấy, chỉ phác họa trong đầu không trực tiếp quên đi, đặc điểm gợi nhớ đó chính là cái áo khoác giống y hệt của Nhuệ Luân bị thất lạc, chuyện trùng hợp có thể xảy ra nhưng vì chuyện này mà cô phải vác mặt làm phục vụ cho một quán cafe.
“Cái áo khoác.” Nói đến đây thì dừng lại.
Số 0 khi nhìn thấy cái áo khoác đã biết chuyện cấp dưới đang để tâm:【Cô nghi ngờ người đó lấy?】
Giọng điệu của của cô trở nên chán nản: “Không có chứng cứ, mặc dù trước nay không cần những thứ vô dụng như thế này.
Bây giờ đi ra đối chất bảo đảm người xấu mặt là tôi.”
Số 0 khẽ cười.
【Mặt cô dày như thế còn sợ sao?】Dừng một chút lại nói tiếp【Lúc nãy là ai cởi áo của mình trước mặt người khác?】
Trương Oanh Oanh sực nhớ lại cảnh tượng trong phòng y tế, một phần vì không muốn nhìn thấy máu, hành động cũng trở nên dứt khoát.
“Chuyện thường tình, tôi chưa lên giường với ai là được rồi.”
Số 0 tỏ vẻ thần bí mà hỏi:【Bài khảo nghiệm lấy sắc làm nhiệm vụ mà cô từng nhắc đến… Thì sao?】
Cô cười khẩy, lát sau đáp: “Dù sao cũng là chuyện của tôi, khi cần Boss không kể, bây giờ tôi cũng vậy.”
Trương Oanh Oanh muốn xác nhận với số 0 về gương mặt người kia, mặt dù trí nhớ cô tốt cũng có lúc gặp phải sai sót.
Việc cấp thiết là phải nhanh chóng trở ra ngoài, cô đã ngồi được một lúc không còn thời gian để tám nhảm với cấp trên.
Tiết học kết thúc dưới sự tẻ nhạt, lời giải phía trên không thấm nổi vào đầu cô dù chỉ là một chữ.
Đôi mắt nhìn ra cửa sổ, tìm đến màu sắc của thiên nhiên để giải tỏa căn thẳng cho mắt, đầu óc thảnh thơi chỉ dành chỗ cho việc cô bạn kia có thực sự là trùng hợp hay không?
Cái gì mà nhiệm vụ? Ai là Sở Dật? Đều gạt sang một bên.
Lớp học thưa dần, hôm nay Du Minh đến tìm sớm hơn mọi khi, Trương Oanh Oanh đoán không nhầm là chạy vội đến đây, cậu ta sợ cô sẽ đi mất khi chưa kịp nhìn mặt.
Dù sao cũng chỉ là những phỏng đoán của bản thân, suy nghĩ của người khác cô không có siêu năng lực để đọc nó.
Ánh mắt vô tình lướt qua vài người, chính là bọn người được chọn ở lại dọn vệ sinh lớp.
Trương Oanh Oanh không quá quan tâm đ ến việc này, để ý mỗi Du Minh.
“Tôi vào được không?” Cậu ta lịch sử hỏi trước.
Đám người dọn vệ sinh lớp run như cầy sấy, bởi vì biết người trước mặt đây có quan hệ với học bá đội lớp học tra.
“Cậu cứ tự nhiên.”
Du Minh bước vào lớp đi thẳng xuống chỗ Trương Oanh Oanh, lấy từ trong cặp ra phần cơm trưa đã chuẩn bị.
Cô chồm người kề sát vai Du Minh nói nhỏ: “Thực ra trước đây Thanh Anh có chở tôi về nhà một lần, hôm nay cậu ta vì tôi mà bị đánh tả tơi.”
Vừa nói Trương Oanh Oanh vừa đánh mắt qua chỗ Thanh Anh, cô tiếp tục nói: “Giúp tôi lần này có được không?”
Ánh mắt thể hiện sự chân thành vô cùng sâu sắc.
Du Minh gật đầu, cười sáng lạn đáp: “Không có vấn đề.”
Bàn bạc xong với Du Minh, cô đi đến nói với Thanh Anh mọi chuyện.
Chiếc xe đạp của Thanh Anh bị bọn người kia lấy đi từ hôm trước, chuyện này Trương Oanh Oanh vừa mới biết, mới sinh ra chuyện nhờ Du Minh đưa cậu thiếu niên này về.
Mặc dù có thể ngồi xe buýt nhưng lại tốn phí, trực tiếp đưa dám chắc Thanh Anh sẽ không dám nhận.
Còn bởi vì một nguyên nhân, khi ra về chuyến xe đông như phi vụ chở người bị mắc kẹt ra khỏi cơn sóng thần.
Chưa chắc bước xuống cửa xe đã đến nhà, lấy ví dụ điển hình như trường hợp của cô ngồi xe buýt không bao nhiêu, xuống xe còn phải chạy bộ một khoảng dài mới thấy cái cổng nhà..