【Cô đang mơ?】
“Còn tưởng Boss ưu ái tôi?”
【Ai cũng như ai thôi.】
Cuộc trò chuyện kết thúc rất nhanh, bởi vì cô đã đến trước cửa tiệm của Hạ Linh.
Vừa dừng xe Trương Oanh Oanh liền bị xách tai, phải nhón chân mà đi.
Dư âm của cơn sốt khiến đầu óc quay vài vòng, cô khó chịu: “Bà chủ… Bà chủ, đừng động tay lung tung.”
Tiếng của Hạ Linh có lớn hơn mọi khi, có tức giận không thể kiềm lại: “Mới có chút tuổi đầu mà cứ thích tỏ ra là người trưởng thành có đúng không? Hôm nay tôi cho cô thể hiện.”
Vừa nói Hạ Linh vừa xách tai Trương Oanh Oanh.
“Khó chịu mà…” Cô vùng vẫy muốn thoát ra “Tôi nói thật đó.”
Chuyện này quá dễ với một sát thủ được rèn luyện như Trương Oanh Oanh, nhưng thứ cần làm bây giờ là nhịn để hòa nhập không phải thể hiện để lấy uy quyền.
“Nếu cô là con của tôi đã tẩn một trận từ lâu rồi.” Cô ta nhẹ tay dần dần bỏ ra.
Trương Oanh Oanh được tha liền xoa xoa chỗ bị nhéo, bước chân theo sau bà chủ đi vào quán.
Trên đường đến đây cô tò mò số 0 đã xử lý như thế nào, cấp trên đúng là ở đẳng cấp hoàn toàn khác, làm mọi thứ trở về vị trí ban đầu.
Bàn ghế trả lại ngay ngắn còn đúng với số lượng, bên trong như chưa từng xảy ra chuyện gì thậm chí còn giống y như đúc.
Hạ Linh hắng giọng: “Tân trang của cô đây sao?”
“Tân trang không nhất thiết phải khác với quá khứ, dù sao nó cũng là đồ mới.” Trương Oanh Oanh mặc chiếc tạp dề, đứng vào quầy pha chế.
“Ngang ngược, tôi đã bắt cô đền sao?” Hạ Linh đứng khoanh tay “Lương cô làm một năm cũng không đủ mua những thứ này, còn thay cửa kính?”
“Tôi nghèo thật, nhưng mà…” Trương Oanh Oanh ngập ngừng rồi lại nói tiếp “Bà chủ quan tâm làm gì?”
“Nói đi tất cả bao nhiêu.”
【Hai mươi triệu, tính cả chi phí vận chuyển.】
Thở ra một hơi, ánh mắt lảng tránh: “Không ảnh hưởng.”
Trương Oanh Oanh chỉ muốn người phụ nữ này bớt lo chuyện bao đồng lại, lời trước khi nói ra cô đã suy nghĩ cẩn thận, nói ít còn hơn phải dài dòng, tránh trường hợp mà làm cuộc trò chuyện rối ren.
Hạ Linh lại nổi giận vì câu nói này.
Cô ta híp mắt, đập tay xuống quầy pha chế đanh giọng: “Muốn nói bản thân giàu có? Là ý này đúng không?”
“Sai hoàn toàn, nói tóm lại bà chủ cứ nhắm mắt cho qua là được, cũng không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của…” Đang nói một nửa thì liếc mắt thấy những chiếc mặt nạ áp vào cửa kính trong suốt.
Không thất thố như lúc sáng, chỉ là mất đi sự tự nhiên cũng quên đi chuyện phải nói tiếp theo là gì, khoảnh khắc biến đổi chỉ vỏn vẹn hai phút.
【Lại nhìn thấy ảo giác sao? Hít sâu rồi điều chỉnh tâm trạng lại đi.】
“Vẫn chưa khỏi bệnh vẫn nên về đi.” Hạ Linh vừa rồi nhìn thấy sự nhợt nhạt trên gương mặt Trương Oanh Oanh.
“Mệt đương nhiên là có rồi.” Cô thở dài “Thấy thứ không nên nhìn, bà chủ có cách nào rửa mắt không?”
“Rửa bằng nước muối thử đi.”
“Ồ!”
【Trước tiên cô thử nhìn vào những bề mặt có thể phản chiếu thử xem.】
Số 0 đã tìm thấy điểm trùng hợp mỗi khi Trương Oanh Oanh gặp ảo giác, anh muốn kiểm chứng xem có phải vì nguyên nhân này hay không.
Trương Oanh Oanh nhìn vào tách cafe đang uống dở của Hạ Linh, quả thật cái mặt nạ kia ẩn hiện đang có ý cười nhìn cô.
Thứ mà bản thân đáng lý phải thấy chính là gương mặt thay vì mặt nạ.
Trương Oanh Oanh nhỏ giọng: “Đúng thật.”
“Cô còn chưa pha muối với nước, đúng cái gì?” Hạ Linh hỏi.
Lần đầu tiên đánh vào tâm lý của Trương Oanh Oanh một cú thật đau, lần thứ hai tinh thần đi xuống nhưng vẫn cố gắng gượng tỏ ra cứng rắn hơn lúc đầu.
Nhưng có cái gì đó dần sụp đổ, không biết nó khi nào xuống hiện.
Bây giờ thì rõ rồi, lần thứ ba là chủ động muốn nhìn thấy.
Cô đi lấy nước ấm cho ít muối vào, chưa biết kết quả thế nào nhưng Trương Oanh Oanh đã thoải mái hơn một vài phút trước.
“!”
Trương Oanh Oanh nén lại cơn đau rát.
Bàn tay bấu chặt vào bồn rửa ly, trong phút chốc cô cứ tưởng bản thân đã mù.
Trước mắt chỉ còn một mảng trắng xóa.
【Đau không?】
Đương nhiên là có rồi.
“Đây là mấy ngón?” Hạ Linh trên tay cầm con dao gọt trái cây tiếng gần đến rồi hỏi.
Trương Oanh Oanh đáp: “Mười.”
Cô ta vẫn tiến thêm một bước, lưỡi dao càng tiến thêm một khoảng: “Bây giờ là mấy ngón?”
Câu trả lời không thay đổi: “Vẫn là mười.”
“Tại sao?”
“Bời vì, tôi không muốn bà chủ mất bất kỳ ngón tay nào.”
Con ngươi co dãn, Hạ Linh ngây người sau lại hạ dao xuống: “Cô có bình thường không?”
“Chỉ là không thấy thứ gì thôi.” Trương Oanh Oanh miệng thì nói không thấy nhưng chân bước đi rất kiên định, đến ghế ngồi tựa lưng.
Hạ Linh lắc đầu, đi đến ngồi xuống đối diện, suy nghĩ về hành động vừa rồi của bản thân.
Khả năng người bị dính ‘Sương Đêm’ sau khi rửa qua nước muối sẽ không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Cho dù có đặt gần đến cỡ nào cũng không thể thấy, tỷ lệ Trương Oanh Oanh trúng ‘Sương Đêm’ là tuyệt đối.
Chuyện nhìn thấy hành động của cô ta hoàn toàn không có khả năng, huống chi phản ứng bình thản kia rất chân thật.
“Nói luôn đi.” Trương Oanh Oanh lúc nãy không thấy thứ gì, nhưng số 0 có thể.
Thứ cô thấy cấp trên không thể, thứ cô không thể cấp trên sẽ nói cho chô biết.
“Chuyện gì?” Hạ Linh nhíu mày nhìn cô.
“Bà chủ tiếc nuối những thứ đồ cũ kia sao?” Trương Oanh Oanh hạ giọng “Bởi vì tôi tự ý phá hủy nên không vui?”
Vừa rồi Hạ Linh còn nghĩ sâu xa hơn, hóa ra là đứa trẻ trước mắt đang để ý đến cảm xúc của người vừa có ý định giết nó.
Hạ Linh chớp mắt đáp: “Cô không làm thì đừng nhận, chuyện đơn giản còn chẳng làm được.
Có lần sau tôi sẽ không tha cho cô, bắt cô làm việc đến hết đời mới thôi.”
Trương Oanh Oanh khẽ cười nghĩ rằng bản hợp đồng trên danh nghĩa còn đáng sợ hơn giấy trắng mực đen, có phải cô đã gặp thứ đó rồi không? Là cái thứ mà người ngay thẳng sẽ có, giữ lời hứa..