Lithromantic

Chương 2


Ngày hôm sau, trong phòng chỉ còn mình Mẫn Việt.
Hai bên rèm cửa sổ chưa kéo kín, còn lại một khe hở.

Ánh sáng màu vàng trắng chiếu rọi vào, dài mảnh như một thanh kiếm, gạt tàn trên đầu giường đè lên tiền màu đỏ.

Tiền vẫn còn mới, hẳn là thanh niên dùng để trả tiền thuê phòng.
Mẫn Việt bật cười, tiền bạc xuất hiện vào sáng hôm sau, quả thật không đúng lúc cho lắm.
Sáng đó Hứa Thời Diên bắt xe về trường luôn.

Trên xe hắn dựa đầu vào cửa sổ xe, nhắm mắt nhớ lại chuyện đêm qua.
Tóc đen ướt nhẹp của người đàn ông, dương v*t đẹp đẽ, cửa sau dịu dàng chặt khít… Bây giờ muốn cứng, chung quy lại vẫn là rục rà rục rịch.
Nhưng đáng tiếc, ngay cả họ tên cũng không biết.
Cuối tháng sáu, gần đến lúc thi học kỳ, Hứa Thời Diên không có thời gian đi bar.
Sinh viên y có một lượng lớn kiến thức phải dung nạp, có người từ từ hấp thu, cũng có người chờ đến lúc thi, nhét nguyên quyển sách vào dạ dày.
Hứa Thời Diên là người thứ hai, hắn học thuộc nhanh, lúc bình thường học không chú ý lắm, đến lúc thi thì đọc sách qua, thi cũng coi như đạt.
Nhưng trên thế giới này, chuyện nhét hết một cái gì đó vào đâu, còn có thể khiến người ta vui vẻ, chắc là chỉ có một chuyện.
Cho nên, Hứa Thời Diên không vui.

Trong hơn nửa tháng, hắn không phải ngủ trên lớp thì cũng là học thuộc bài, khô khan vô vị.
Tri thức đổ đầy não, rất nhanh, hắn quên Giang Viễn Ninh, cũng quên cả Mẫn Việt.
Nghỉ hè đến.
Sẩm tối, ánh mặt trời yếu ớt chiếu qua cửa kính phía tây, bò lên bàn tay đang nắm chuột của Hứa Thời Diên.
Hứa Thời Diên chơi từ trưa, hình ảnh 3D làm hắn hơi choáng váng.


Tai nghe chụp tai trùm lên tóc quăn màu nâu, trong đó còn có mấy sợi lệch hướng vểnh lên.

Hắn đưa tay kéo tai nghe xuống ném lên trên bàn, âm thanh game vui vẻ im bặt đi, vắng lặng cũng từ đó mà tới.
Hứa Thời Diên dựa vào ghế chơi game chậm rãi xoay người, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Tầm nhìn của khu vực nhà cao tầng chỗ này rất tốt, có thể thấy dòng sông xanh ngắt của thành phố B, giữa sông còn xây tiểu đảo nhân tạo, để người ta đến nghỉ dưỡng.
Nhưng Hứa Thời Diên không có cách nào để thưởng thức loại cảnh sắc an nhàn này, bước đi chậm rãi đến bên cửa sổ, kéo rèm chẳng chút lưu tình, chặn lại anh sáng chiều tà ngoài kia.
Tối tăm đáp đến nhẹ nhàng như cánh bướm.
Hắn nằm dài trên giường, vùi mình trong chăn nệm.

Nhung tơ cao cấp chạm vào da thịt, lạnh lẽo, như đang ngâm mình trong rượu.
Lồng ngực chập trùng lên xuống, hai tay đặt trên bụng, im lặng nằm phút chốc.

Chậm rãi nhắm mắt, trong đầu dần đặc sệt ảo tưởng.
Hắn đưa tay xuống, cởi quần, cầm gốc rễ dục vọng của bản thân.
Hít vào, thở ra, hít vào… Càng lúc càng nhanh.
Trong giây phút mơ màng, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện hình ảnh một tấm lưng rắn chắc, lập tức, ngựa thoát dây cương.
Rửa sạch tinh dịch trên tay, Hứa Thời Diên đến bên phòng tập thể hình.

Mồ hôi túa ra toàn thân, tắm qua rồi hắn mới tỉnh táo lại, sau mới nhớ được chủ nhân bóng lưng kia là ai.
Tối ăn cơm xong, hắn đặt bát xuống, rút một tờ khăn giấy lau miệng, nói với bố mẹ: “Bố mẹ, tối nay con ra ngoài chơi, con mượn xe một chút.”
“Ờ, chìa khóa trên tủ giày.” Ông Hứa trả lời.
Bố mẹ Hứa Thời Diên là người cực kỳ văn minh, cho dù hắn không giải thích câu nào nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo là chú ý an toàn.
Trong Dark Rum, không gian và khách khứa vẫn như vậy, mà cũng có vài gương mặt mới.
Hứa Thời Diên đảo mắt quanh một vòng quán bar, cuối cùng ngồi xuống “khu vực không làm phiền”, chỗ này, thiết kế dành riêng cho người chỉ muốn uống rượu.
Hứa Thời Diên gọi một ly cocktail có độ rượu thấp, hắn chẳng phải đến để uống rượu, cơ mà không tìm được người mình muốn tìm, muốn chờ một chốc.


Hơn nữa ngồi đây cũng sẽ không bị người lạ đưa danh thiếp.
Hắn nhìn chăm chú vào cửa quán bar, nhàm chán uống rượu.
Mười giờ, mười một giờ, mười hai giờ…
Những người trong bar hoặc là mất hứng rời khỏi, hoặc là đi cùng người khác, nói chung là cũng chẳng còn mấy người.

Ly rượu trên bàn cũng đã thấy đáy từ lâu.
Có người thấy Hứa Thời Diên cứ ngồi mãi ở đó, thử đến gần nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối.
Người kia quả thực không tệ, mà Hứa Thời Diên chẳng muốn có tình một đêm.

Đêm đó cùng Mẫn Việt… có thể coi là giải tỏa sau chia tay.

Hơn nữa, hắn đến bar để tìm Mẫn Việt, giống như là nhớ đến một thứ đã lâu không thấy, rất muốn tìm, không thì sẽ không cam lòng.
Đêm nay Hứa Thời Diên không đợi được Mẫn Việt, thất vọng đi về.

Chuyện như thế này làm trong lòng hắn càng thêm ngứa ngáy, càng cố chấp muốn gặp người kia.
Ba ngày liên tục, Hứa Thời Diên đều tới quán bar, mà người hắn muốn tìm lại chẳng thấy đâu.
Lại thêm một đêm nữa, Hứa Thời Diên lái xe đến Dark Rum.
Mới từ bãi đỗ xe đi ra đã thấy người hắn chờ mong suốt ba ngày, hắn muốn gọi lại nhưng không biết họ tên người ta, chẳng thể làm gì khác hơn là đi cách người đàn ông bảy, tám mét rồi mới bước vào.
Mẫn Việt ngồi ở khu vực không muốn làm phiền.

Hứa Thời Diên có hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ không có hẹn với người khác?
Hắn ngồi bên Mẫn Việt, ở cạnh vẫn có khoảng cách.

Mẫn Việt nhìn thanh niên lưng cao chân dài, khuôn mặt ưu tú bên mình, qua một lúc lâu mới nhớ được là ai.

Anh gọi hai ly chivas regal, nói với bartender: “Một ly cho vị ngồi cạnh.”
Hứa Thời Diên nghe thế, biết ngay Mẫn Việt còn nhớ mình, mồm nhanh hơn não hỏi một câu rất mất mặt: “Sao mấy ngày này anh không tới?”
Quả nhiên, Mẫn Việt nghe thế bật cười, “Sao cậu biết tôi không tới?”
Hứa Thời Diên không trả lời, chẳng lẽ nói cho người đàn ông này biết là mấy ngày nay hắn đến quán bar để tìm?
Mẫn Việt thấy thanh niên cứng họng, nhưng vẫn giữ thái dộ cao ngạo như cũ, buồn cười, đáp: “Các cậu được nghỉ hè rồi đúng không, tôi đi làm rồi sao có thể ngày nào cũng chơi được?”
“Thế hôm nay… Muốn hẹn à?”
“Đêm nay chỉ uống rượu.”
“Khi nào thì về?”
Mẫn Việt liếc nhìn Hứa Thời Diên, “Sao, muốn hẹn?”
“Phải.

Dù sao tôi cũng muốn kiếm người, ổn định quan hệ một chút như thế nào?”
Hai ly rượu được đặt trên bàn, rượu màu mật ong khẽ lắc lư hai lần, phản chiếu lại ánh sáng.

Mẫn Việt nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, tự hỏi tính khả thi của chuyện này.
Thanh niên này không chỉ thẳng thắn, mà lúc nào cũng mang trên mình chút gì đó kiêu ngạo, như một con mèo cao quý lông luôn mượt mà, dù muốn nhờ người nhưng không muốn cúi đầu, nhìn là biết dạng từ nhỏ đã được nuông chiều.

Chẳng biết vì sao, Mẫn Việt không thấy Hứa Thời Diên đáng ghét, ngược lại, anh cho rằng Hứa Thời Diên nên là như thế.
Anh có hứng thú rất lớn với cậu thanh niên này.
“Được.” Anh nói.
“Tôi liên lạc với anh kiểu gì?” Hứa Thời Diên hỏi.
Mẫn Việt nói điện thoại xong bèn đọc cho thanh niên số của mình.
Hứa Thời Diên cúi đầu, ngón tay linh hoạt bấm vài lần trên màn hình điện thoại.

Tiếp sau điện thoại Mẫn Việt để trên bàn rung rồi sáng lên.


Một tin nhắn ngắn, ba từ – Hứa Thời Diên.
Anh gửi lại một từ “Mẫn”, nói: “Tôi họ Mẫn.”
Hứa Thời Diên không quan tâm Mẫn Việt không chịu nói tên, hỏi: “Anh bao nhiêu?”
“Hai chín.”
Nằm trong suy đoán, tuy người đàn ông này mang khí chất trưởng thành, nhưng khuôn mặt còn rất trẻ.
Rượu của Mẫn Việt gần cạn, còn thanh vẫn chưa đụng qua, Mẫn Việt hỏi: “Không thích uống?”
Hứa Thời Diên nhìn ly rượu kia, nói: “Không quá thích uống rượu mạnh.”
Nói xong, hắn vẫn cầm ly lên, nhấp thử một ngụm.

Rượu chivas cay nồng, lúc vào cổ họng có cảm giác bỏng cháy, đọng lại sau đó là vị đắng.

Hứa Thời Diên không thẩm ra vị chân thật và ngọt cuối, hắn vốn ít uống rượu, càng chẳng hiểu sao người ta yêu thích loại rượu này.
Nhưng mà người đàn ông này có vẻ rất thích, lại gọi thêm ly nữa.
Hứa Thời Diên nhìn chằm chằm hầu kết của người đàn ông khi uống rượu, chỗ đó giống gương mặt, góc cạnh và gợi cảm.

Sau một lúc, hắn thu mắt, hỏi lại: “Khi nào thì anh có thời gian.”
“Chắc là ngày kia, liên lạc qua tin nhắn.”
“Không thành vấn đề, vậy tôi đi trước.

Tạm biệt.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Hứa Thời Diên cầm chìa khóa xe đứng lên.
Ly rượu trên bàn chỉ ít đi một chút, bình lặng không gợn sóng.

Đèn halogen trên đỉnh đầu tỏa ánh tím, biến chất lỏng trong ly thành màu tro nâu.

Miệng ly vẫn để lại một vệt nước, mơ hồ phác họa đường viền môi của thanh niên.
Mẫn Việt không nhịn được cười, cười thanh niên chẳng che giấu mục đích của mình chút nào..

Bình Luận (0)
Comment