Sau khi về đến nhà, Mẫn Việt cho Seeger ăn rồi vào phòng làm việc giải quyết một số mail công việc mới nhận được.
Hứa Thời Diên tắm xong thì gõ cửa phòng làm việc của Mẫn Việt đi vào.
Mẫn Việt quay ra nhìn thì thấy Hứa Thời Diên chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, anh nói: “Trong tủ quần áo có đồ ngủ đó, cậu có thể mặc của tôi.”
“Vâng, anh vẫn đang làm việc ạ?”
“Không, xử lý mail chút thôi.”
Hứa Thời Diên đứng đó ngắm bức ảnh được đặt trên giá sách, Mẫn Việt trong hình vẫn đang mặc đồng phục học sinh, trên tay cầm một bó hoa, tuy gương mặt rất non nhưng tác phong lại cực kỳ trưởng thành, ngoài ra còn có một người phụ nữ đứng cạnh ôm vai anh, hẳn đó mà mẹ ruột Mẫn Việt.
“Đây là ảnh chụp sau khi tôi thi đại học xong.” Mẫn Việt giải thích.
“Nhìn mềm thật đấy, cảm giác chỉ cần bấm nhẹ một cái là sẽ chảy nước.”
Mẫn Việt bật cười: “Giống cậu bây giờ thôi.”
“Thế Mẫn tiên sinh có thích dạng mềm như thế này không?”
Mẫn Việt không thích kiểu nói chuyện quá ngấy như thế, anh đẩy Hứa Thời Diên đang đứng sát mình ra nói, “Tôi đi tắm.”
Hứa Thời Diên bị đẩy ra mới sững sờ phát hiện hóa ra mình đã quá đắc ý rồi.
Lúc Mẫn Việt quay lại phòng khách thì thấy Hứa Thời Diên đang dán hoa văn trang trí, chỉ sợ dán lệch nên chăm chú cực kỳ.
Cảnh này rơi vào mắt Mẫn Việt khiến lòng anh có hơi đau đớn và hối hận vì đã đẩy cậu thanh niên ra.
Anh thấy Hứa Thời Diên thay đổi, hẳn là cậu ấy đã nghiêm túc, không còn muốn chơi đùa nữa, thế nhưng điều đó khiến Mẫn Việt cực kỳ sợ, sợ rằng mình không thể đáp ứng được những thứ thanh niên mưu cầu.
Hứa Thời Diên dán xong quay ra thì đã thấy Mẫn Việt đứng đó tự bao giờ, hắn nói: “Mẫn Việt, anh qua giúp em chút có được không?”
Hai người trang trí hết cửa sổ thì cùng đi ra dán câu đối.
Hứa Thời Diên nhìn một vòng câu đối của các nhà khác xong mới cúi đầu thầm thì cùng Mẫn Việt: “Em thấy câu đối nhà chúng mình là đẹp nhất.”
Mẫn Việt gật đầu một cái rồi mãi sau mới nhận ra vừa nãy Hứa Thời Diên bảo là “nhà chúng mình”.
Sau khi dán câu đối xong thì đúng là có cảm giác của gia đình thật, ít nhất thì vẻ bề ngoài là vậy, chỉ cần anh đứng trước cửa là sẽ thấy hai câu đối, sẽ nhớ về Hứa Thời Diên.
Anh đột nhiên có ý nghĩ, lần này anh muốn ích kỷ một chút, dù kết quả có đau đớn và để lại ký ức không đẹp cho Hứa Thời Diên thì anh vẫn muốn thử một lần.
“Hứa Thời Diên.”
“Mẫn Việt.”
Hứa Thời Diên đột ngột quay người, hai người gần như mở lời cùng một lúc.
Mẫn Việt bật cười nói: “Cậu nói trước đi.”
Hứa Thời Diên nắm chặt tay Mẫn Việt, “Mẫn Việt, em nghiêm túc, em cũng biết anh đang lo cái gì.
Nhưng em muốn được thấu hiểu anh, tuy là rất khó nhưng em vẫn muốn thử…”
Mẫn Việt chăm chú nhìn vào khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc của cậu thanh niên, anh cảm động, nhưng sự sợ hãi trong anh lại càng nhiều, cảm giác chán ghét các mối quan hệ thân mật dâng lên từ tận đáy lòng anh, nếu cứ càng ngày càng như vậy thì ngay cả một bước nhỏ anh cũng không thể đưa chân, đây chính là điều mà anh cần khắc phục.
Vì Hứa Thời Diên, anh muốn thay đổi bản thân.
Mẫn Việt nhẹ nhàng rút tay về, ngay thời điểm Hứa Thời Diên thất vọng thì anh chậm rãi nâng mặt cậu thanh niên lên: “Làm bạn trai anh được không?”
Hứa Thời Diên mở to hai mắt, xác nhận rằng mình không nghe nhầm mới kích động trả lời: “Dạ được, được, được ạ…”
Hắn kéo Mẫn Việt vào lòng, đặt đầu của anh lên vai, kích động đến nỗi toàn thân run rẩy, hai tay đặt bên hông người đàn ông không ngừng siết thật chặt, vui sướng, hạnh phúc, cảm động, tất cả những cảm xúc ấy đan xen vào nhau, cuối cùng hắn cũng có một thân phận để đường đường chính chính đặt chân vào cuộc sống của người đàn ông này.
Mẫn Việt để cho cậu thanh niên ôm mình chốc lát rồi nhẹ nhàng đẩy ra, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Nhìn theo bóng lưng quay về phòng của Mẫn Việt, Hứa Thời Diên có thể thấy được một tương lai mà mối quan hệ này rơi vào tình trạng giằng co giữa thân mật và xa cách, nếu có thể thắng thì đồng nghĩa với việc hắn có thể vực Mẫn Việt dậy từ dưới vực sâu.
Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn không phải thánh mẫu, cũng chẳng phải loại thấy ai khó khăn thì cứu người đó, hắn cam tâm tình nguyện ở bên người đàn ông “hoang dại” này không phải vì thương hại, cũng không phải vì muốn làm anh hùng, mà hắn đã rung động quá nhiều vì người ấy rồi.
Hắn chỉ muốn ôm chặt lấy anh một lần nữa thôi, mong rằng mọi chuyện sẽ không đổ bể.
“Xấu hổ, mẹ mày xấu hổ quá đi, cưới một ông già.”
“Mẫn Việt, sao cha bạn lại có hai vợ?”
“Mọi người không được bắt nạt bạn Mẫn Việt, gia đình của bạn ý khá đặc biệt nên mong các bạn khác hỗ trợ bạn ấy nhé…”
“Mẫn Việt à… Mẹ tớ không cho tớ chơi với cậu, nói là lòng cậu xấu xa sẽ lây sang cho tớ.”
Cậu bé lau nước mắt chạy lên nhà, đang chạy thì bị một cục đá nằm ngang đường làm cho ngã sõng soài, cậu bò dậy thật nhanh, cậu cũng không để ý đến đầu gối chảy máu, chỉ đè lại máu chảy ở cằm rồi cắm đầu chạy tiếp.
Không thể để bị người ta phát hiện, phát hiện ra sẽ bị cười trêu.
Sau khi về nhà, cậu bé túm áo mẹ đang ở trong bếp kéo vào phòng khóa cửa hỏi: “Mẹ ơi sao người khác chỉ có một cha một mẹ thôi?”
“Con nói cái gì vậy? Vết thương trên cằm là sao đây?”
Cậu bé cố gắng ngăn nước mắt hỏi tiếp: “Sao chúng ta lại ở cùng bác gái với anh?”
“Con đừng hỏi, để mẹ đi lấy thuốc.”
“Sao mẹ lại làm người thứ ba?!” Cậu bé không thèm để ý gì nữa khóc ầm lên, vừa khóc vừa gào, “Sao mẹ lại làm người xấu?”
Cậu bé không chờ được câu trả lời mà chỉ chờ được một cái tát vang dội.
“Còn không phải tại mày, không có thứ trói buộc như mày thì sao tao phải lấy một thằng già?!”
Cậu bé không hiểu được những thứ quá phức tạp, chỉ lau nước mắt rồi lại lên án: “Sao mẹ lại đánh con, con không muốn chơi với mẹ nữa, sao mẹ lại làm việc xấu, sao mẹ lại sinh con ra…”
“Mẹ ơi mình đi thôi, con không muốn có cha nữa, không muốn bác gái, không muốn có anh chị em…”
Rốt cục người mẹ cũng ngồi xuống ôm lấy cậu bé, vỗ về sau gáy an ủi, “A Việt, xin lỗi, chúng ta không thể đi.
Mẹ yêu con, mẹ yêu con mà…”
Cậu bé đột nhiên đẩy mẹ mình ra, gào lớn: “Mẹ lừa con!”
Mẫn Việt mở mắt, trước mắt anh là khuôn mặt đẹp trai của Hứa Thời Diên, điều đó càng khiến anh lo sợ gấp bội.
Hứa Thời Diên vốn chưa ngủ, thấy Mẫn Việt bị tỉnh thì quan tâm hỏi: “Sao thế anh? Vừa nãy anh cứ bị giật người, anh mơ thấy gì ư?”
“Không sao.”
Mẫn Việt ngồi dậy đi uống nước rồi ra ban công phòng khách hút thuốc.
Anh như nghiện vậy, hút một hơi thật sâu rồi từ từ nhả khói, ánh mắt mông lung theo màn khói mờ trôi trong màn đêm.
Đã từ rất lâu rồi anh không còn mơ thấy những chuyện khi bé, những thứ đó đã trở thành quá khứ, anh cũng trốn được khỏi nơi gọi là “nhà”, rõ ràng là chẳng còn lí do gì để mà phải sợ cả.
Hứa Thời Diên đi theo anh tới ban công, đứng cách Mẫn Việt nửa mét, hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng chung quy lại thì vẫn phải từ từ, “Mẫn tiên sinh, sao anh với mẹ không ăn tết cùng nhau?”
Trực giác mách bảo Mẫn Việt rằng Hứa Thời Diên biết một số chuyện, anh hỏi: “Đinh Hoàn Ngạn nói gì với em?”
“Có kể sơ về nhà anh.”
Mẫn Việt hút một hơi thuốc thật sâu, hỏi: “Em nghĩ sao?”
“Em muốn chăm sóc anh thật tốt.”
“Anh không cần những thứ đó.”
Hứa Thời Diên không giận, tiếp tục nói: “Vậy anh có thể nói cho em sao mẹ anh lại về bên cha anh không?”
“Mẹ anh ở với anh hai năm, sau đó phát hiện ra anh là đồng tính, bà cáu giận tự mình dọn ra ngoài ở.
Còn đợt này về bên ông cha thì chắc là còn tình nghĩa, dẫu sao cha anh bây giờ cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian.”
“Anh ghét cha anh không?”
Mẫn Việt cúi đầu cười khổ, suy tư: “Không biết.”
Xác thực anh không biết tình cảm mà mình dành cho người “cha” kia là gì.
Lúc anh biết suy nghĩ thì con Đinh Hoàn Ngạn đã ra đời, một đứa cháu trai chỉ nhỏ hơn anh ba, bốn tuổi, Từ trước đến giờ bọn họ luôn ở chung nhà, cha anh cực kỳ yêu thích cháu trai còn anh thì chưa bao giờ được để ý.
Khi còn bé anh đã từng làm vô số chuyện ngốc nghếch để gây sự chú ý, nhưng chưa một lần nào anh thành công.
Đồ chơi, sữa, đồ ăn vặt, chỉ cần một câu “Con là chú, con phải nhường cháu chứ.”, tất cả mọi thứ sẽ không còn thuộc về anh nữa.
Sau khi bắt đầu biết việc thì anh lại ghét tư tưởng phong kiến lỗi thời và chủ nghĩa đàn ông ngu ngốc của cha anh.
Khi còn bé có người tới nhà chơi, ông cha anh chỉ vào hai người phụ nữ và giới thiệu đâu là vợ cả đâu là vợ hai.
“Vợ hai” chính là mẹ của Mẫn Việt.
Mỗi lúc như thế ánh mắt của các vị khách hoặc là giận giữ hoặc là e dè, Mẫn Việt xấu hổ đến mức vừa muốn tìm một cái khe để chui xuống, vừa muốn cầm dao ra bổ đầu cha mình xem bên trong có gì.
Tại sao lại độc ác như vậy, thế kỉ hai mươi mốt rồi còn chưa tuân thủ một vợ một chồng.
Sau này khi lớn lên anh cuối cùng có thể hiểu sao mẹ lại không rời khỏi người đàn ông đó, bởi vì một khi mẹ đi thì ông ta sẽ tìm về, cầu xin, uy hiếp thậm chí là động chân động tay, chỉ vì mẹ anh còn mang theo đứa con của ông ta.
Sau này mỗi khi ông ta đánh mẹ, anh sẽ thay mẹ đứng ra đỡ đòn.
Đàn ông qua sáu mươi không thể đánh lại được Mẫn Việt mười mấy tuổi đang sung sức, có điều lần nào cũng có người tới lôi Mẫn Việt đi.
Trong suốt quãng thời gian sống chung sau này, mối quan hệ cha con hoàn toàn đổ bể.
Sau khi vào đại học thì Mẫn Việt không quay trở về “nhà” thêm một lần nào nữa.
Mẫn Việt chọn cái này bỏ cái kia để kể cho Hứa Thời Diên nghe, thuốc lá cũng đã cháy đến tay, Mẫn Việt dập thuốc rồi cười nói: “Ngây thơ nhỉ? Tính ra cũng không phải việc lớn gì.”
Hứa Thời Diên đau lòng, hắn kìm chế lại ham muốn ôm lấy người đàn ông trước mắt, hắn nói: “Không ngây thơ, cũng chẳng phải việc nhỏ, không ai có thể làm tốt hơn anh lúc ấy.”
Công nhận một điều, đối với trẻ con thì có nhiều chuyện không thể coi là chuyện nhỏ, khi xảy ra rồi thì còn ảnh hưởng đến cả đời.
Có lẽ kí ức khi còn bé sẽ phai mờ nhưng cảm xúc lại len lỏi vào từng tế bào và trưởng thành theo thời gian.
Sự buồn thương của trẻ lên năm khi chú chó mình yêu thương nhất chết đi, lần đầu tiên lên sân khấu xấu hổ vì bị trêu chọc, giận hờn khi bị cha mẹ la mắng, tất cả chìm sâu vào tận đáy lòng rồi nở hoa kết trái khi người ta lớn lên.
Huồng hồ Mẫn Việt còn phải đối mặt với người cha tệ hại và một gia đình vặn vẹo, anh phải nỗ lực biết bao nhiêu mới tạo ra được vỏ bọc cứng chắc xinh đẹp như bây giờ, phải cố gắng thế nào để giấu đi cảm xúc tự ti do không nhận được tình yêu khi phải sống trong ngôi nhà đó.
Có điều, kí ức có thể che giấu chứ không thể biến mất.
Một người chưa từng hưởng thụ sự yêu thương thì lấy đâu ra niềm tin rằng mình xứng đáng được yêu? Có lẽ Mẫn Việt chỉ là một đứa trẻ đứng ở một nơi rất lâu để giành kẹo, nhưng không giành được nên thất vọng, bi ai, cũng nói cho toàn thế giới biết rằng mình không cần kẹo từ người khác.
Hứa Thời Diên vẫn đang đứng ngây ra đó vì đau lòng thì nghe Mẫn Việt nói: “Hứa Thời Diên, đừng thương hại anh, anh thấy đủ ánh mắt thương hại rồi.”
Thái độ của Mẫn Việt trở nên lạnh lùng và phòng bị, Hứa Thời Diên không nhịn được nữa đến gần ôm lấy anh: “Mẫn Việt, không phải em thương hại anh, em chỉ đau lòng thôi…”
Gia đình Hứa Thời Diên rất tốt, được yêu chiều từ bé đến lớn, có thể nói hắn là một cực trái ngược hoàn toàn với Mẫn Việt.
Thực ra lúc đầu hắn tưởng bản thân sẽ không hiểu được nhưng giây phút này trái tim hắn lại nhói lên liên hồi.
Mẫn Việt xuất hiện như một cơn mưa sao băng vậy, choáng ngợp và chấn động.
Giờ đây hắn thấy được mặt tối của anh, điều đó khiến hắn càng chìm sâu vào bể tình, chỉ muốn ôm anh vào lòng rồi vỗ về.
Dưới trời khuya thành phố, Mẫn Việt bị Hứa Thời Diên ôm siết lại.
Cái ôm của thanh niên dưới đêm đông buốt giá trở nên ấm áp lạ kỳ, anh không nhịn được muốn hưởng thụ thêm chút nữa, ít nhất, chỉ một đêm nay thôi.
Anh tự nguyện xé vết thương để phô bày nó ra trước mặt thanh niên, nhưng không có nghĩa là những chỗ mục nát thối rữa có thể lành lại ngay trong tức khắc..