Live Stream Hiện Trường Án Mạng

Chương 2


Edit: Cải Trắng
Yết hầu Phương Khởi trượt lên xuống, nuốt một ngụm nước miếng.
Hi vọng mọi người sẽ không vì thế mà nghi ngờ sự chuyên nghiệp của anh ta trên cương vị bác sĩ tâm lý.
Ngay lúc đó, bình luận trên live stream tăng mạnh.
“Kìa kìa! Mở rồi này! Tôi còn tưởng lần live stream này bị hủy luôn rồi chứ!”
“Tôi đang định rời live stream để học bài thì nó bắt đầu.

Tôi chỉ bỏ lỡ có một phút thôi nhỉ? Cục diện này cứ quái quái thế nào ấy?”
“Hình như tôi từng xem qua vụ án này.

Mấy người chơi trước chơi mệt như chó, làm tôi muốn nghẹt thở luôn á.

Lăn lê bò toài mãi chẳng được gì, hóa ra là chưa khám phá được đến nửa cốt truyện ạ.

Người mới sao lại chọn vụ án này.”
“Ai cũng biết đây là một trò chơi hài hước mà [doge], bạn sẽ không bao giờ biết người chơi gây ra cái chết như thế nào đâu.”
“Vụ này nam chính là người chơi hả? Sao tao cứ thấy anh ta yếu đuối thế nào ý? Mở màn bằng một vụ bạo lực học đường? Thế phần sau cứ việc đánh một gậy là thắng phải không?”
“Xem kỹ tài liệu liên quan đến phó bản đi.

Có phải nam chính đâu, người ta chỉ là một NPC đáng thương thôi.

Thảm quá!”
“92 điểm! Ghen tỵ quá! Từ trước đến nay, chưa có người mới nào điểm cao như thế phải không? Đây có thật chỉ là một chị gái xinh đẹp không? Hay là chuyên gia lĩnh vực trinh sát đó?”
*
Sau vài lần thở dốc, cuối cùng người thiếu niên cũng phản ứng lại, quay sang nhìn, con ngươi hiện rõ vẻ chấn động.
Cậu ta thô lỗ nâng tay lên, vung về phía bên cạnh.
Khung Thương tính trước một bước, buông tay, lùi về phía sau, tránh thoát trong gang tấc.
Sự im lặng bị đánh vỡ.

Lớp bùng nổ tiếng hét chói tai, xuyên qua hành lang, kinh động đến giáo viên ở phía xa.
Tiếng bước chân rầm rầm vang lên do chạy vội.

Đám người ấy hốt hoảng đuổi tới đây sau khi nghe thấy tiếng hét.
Cảm xúc của Khung Thương dần bị ồn ã xung quanh dập tắt, bày ra vẻ mặt vô tội còn hơn cả người ngoài cuộc.
“Mày điên à? Mày dám đánh tao?” Khuôn mặt trẻ tuổi của Hứa Do hiện rõ vẻ không thể tin nổi.
Sức Khung Thương không lớn, thêm cơ thể cậu ta vốn cường tráng nên vết thương chẳng mấy đau, chẳng qua tiếng đập hơi mạnh chút thôi.
Cậu ta giơ tay sờ thử.

Không chảy máu, nhưng vẫn làm cậu ta tức đến mức run cả người.
Trong mắt Khung Thương lóe lên mức độ tự sát của nhân vật.
“Vương Đông Nhan!” Hứa Do thấy cô không mảy may gì, nổi trận lôi đình, túm chặt cổ áo Khung Thương: “Thái độ mày thế là sao?”
“Dừng tay mau!” Một giọng nữ trung niên cao vút, nghe như sắp vỡ vụn tới nơi, cản hành động của đối phương: “Hai người các em làm gì thế hả?”
Dòng nhắc nhở phía trên nhân vật đề chủ nhiệm lớp.

Chờ Khung Thương thấy rồi, dòng chữ đen đó nhanh chóng biến mất.
Hứa Do bị cắt ngang, biểu tình hung dữ dịu lại đôi phần, chỉ vào Khung Thương, lên án: “Cậu ta đánh em!”
Chủ nhiệm lớp xác nhận không ai làm sao, thoáng yên tâm.

Song, ngọn lửa nhanh chóng bị thổi bùng lên lần nữa, bà trừng mắt với mấy người xung quanh, quát: “Hai đứa đến văn phòng ngay cho tôi! Còn mấy em nữa, giải tán hết đi! Nhìn cái gì mà nhìn!”
Đầu tháng Năm, trong văn phòng đã bật điều hòa, cơ mà hơi lạnh ấy không thể xua tan nổi nỗi bực dọc của mọi người.
Khung Thương lặng im, để mắt tự do quan sát xung quanh, nhìn kỹ biểu cảm của từng giáo viên trong phòng và tin tức trên bàn họ.

Hứa Do mấp máy môi liên tục, nêu cảm nghĩ cặn kẽ chi tiết việc mình bị đánh, thuận tiện để chủ nhiệm thấy luôn phần trán sưng đỏ của mình.
Có lẽ do vào lúc này, Khung Thương lại giữ im lặng tuyệt đối làm họ vô cùng bất ngờ.

Hứa Do nói xong, không hiểu sao xuất hiện bánh xe tăng tốc, làm bầu không khí trở nên gượng gạo, không ai nhắm mắt làm ngơ nổi.
Chủ nhiệm lớp và Hứa Do cùng nhìn sang, bà hỏi: “Em có điều gì muốn nói không?”
Khung Thương hé miệng, bật ra ba chữ: “Là vô ý.”
Chủ nhiệm lớp gõ gõ tay lên mặt bàn: “Em bảo đó chỉ là vô ý thôi?”
Khung Thương cau mày: “Cậu ta dùng bóng đập vào đầu em thì được coi là vô ý.

Tại sao em dùng tay đập đầu cậu ta, không thể tính là một lần vô ý?”
Chủ nhiệm lớp giận điên: “Em đừng có cắt câu lấy nghĩa!”
Bà nhìn Khung Thương với ánh mắt vô cùng thất vọng, nói: “Rốt cuộc em muốn làm gì? Vương Đông Nhan, em náo loạn đủ chưa?”
Khung Thương: “Cô rất thất vọng về em?”
Chủ nhiệm lớp: “Em nói xem?”
Khung Thương hỏi: “Tại sao?”
Giáo viên chủ nhiệm kích động nói: “Em nói xem?”
Không chịu nhả thông tin liên quan đến cốt truyện.
Khung Thương hơi khựng lại, lúc sau nói: “Là cậu ta khơi mào trước.”
Chủ nhiệm lớp nghiêm túc nói: “Em ấy vô tình đập bóng trúng đầu em và em dùng tay đập đầu em ấy vào tường là hai chuyện có tính chất hoàn toàn khác nhau.

Em có biết là các bạn học trong lớp bị em dọa sợ rồi không!”
“Rốt cuộc nó có phải chuyện ngoài ý muốn hay không, em tin rằng trong lòng mọi người ai cũng rõ.

Tiêu chuẩn của cái gọi là vô tình rất khó để định, nhưng mà…” Khung Thương nói: “Chơi bóng trong lớp học đã là sai rồi.

Em nói đúng chứ?”
Chủ nhiệm lớp bị chọc giận đến cứng họng.

Bởi vì, không tìm câu nào để cãi lại.
“Hai người các em đều động tay động chân, đừng ai mong trốn tội.” Chủ nhiệm lớp nói: “Các em phụ trách dọn dẹp WC đến hết tháng cho tôi.Nếu tiếp tục đánh nhau, WC tầng trên tầng dưới cho các em tất.

Tôi nghĩ, đàn em của các em mà biết, chắc chắn sẽ rất vui.”
Thấy mình không moi được thông tin hữu dụng từ chủ nhiệm lớp, Khung Thương đành hời hợt đồng ý: “Vâng.”
Hứa Do không vui.

Ai chẳng biết, nhà vệ sinh nam còn bẩn hơn cả bên nữ, nhưng không dám từ chối.
Hai người quay về lớp, bắt đầu học.

Khung Thương yên lặng ngồi xuống, xếp gọn sách vở và bài thi chất đống trên bàn, sau đó cô phát hiện ra ở giữa khe hở, có một chiếc kẹo mút vị cam.
Khung Thương ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía, đến khoảng gần cửa sổ thì khựng lại trong giây lát.

Chỗ đó có một nữ sinh ngồi, ngũ quan xuất sắc, cực kỳ nổi bật, là kiểu mà nhìn một lần là không thể quên được.

Cho dù vẻ mặt nhuốm đầy mệt mỏi và phải mặc đồng phục cấp ba không mấy nổi bật đi chăng nữa, sự xinh đẹp ấy vẫn tỏa ra rất mạnh.

Hình như Tam Yêu tự động thêm hiệu ứng làm bật lên nét mỹ miều ấy.
Khung Thương liếc qua một cái rồi rời tầm mắt đi ngay, lấy di động trong túi ra, lén dùng dưới bàn.
Màn hình hiện tin nhắn.
[Tôi chờ cô ở siêu thị bên trái sân bóng, 12 rưỡi đến nhé.

– Đồng bọn đại diện chính nghĩa, cảnh sát Chu.]

Khung Thương: “…”
Bị điên à?
Cô thoát khỏi màn hình chính, kiểm tra những thông tin được lưu trong di động.
*
Cư dân mạng ngồi xem live stream thấy vậy, bắt đầu gào rú điên cuồng ở khu bình luận.

Như thể bọn họ đang thấy một đứa học sinh kém chăm chỉ, thúc ngựa chạy như điên trên con đường sa ngã.

Đau lòng quá!
“Ngày đầu tham gia trò chơi thường sẽ rất an toàn, về sau thì chưa chắc.

Chị gái xinh đẹp này làm lãng phí thời gian quá, tôi nghĩ cô ấy sắp đạt được thành tựu [chết không minh bạch] rồi.”
“Chị gái không được thế đâu [tận tình khuyên bảo], di động không có nhiều chứng cứ đâu, sao có thể đơn giản vậy được?”
“Người chơi không lôi kéo quan hệ với NPC thì sao moi được thông tin?”
“Không đi đối thoại phát triển nội dung tình huống à? Chị gái nhỏ siêu giỏi, nhưng thiếu kinh nghiệm quá.”
“Có cảm giác cô ấy chỉ dùng năm phút, đã đắc tội hết dàn NPC [cười bất lực].”
“Kinh nghiệm cho chúng ta thấy, tham gia trò chơi này mà có chướng ngại về mặt xã giao thì không thể chơi tiếp.

Cô ấy sẽ không thể lấy được chứng cứ đẩy nhanh cốt truyện.”
“92 điểm? Chỉ thế? Thế thôi hả?”
“Khu bình luận bùng nổ đủ loại phô diễn.”
Phương Khởi lướt đọc bình luận, bật ra tiếng cười trầm thấp.
Niềm vui của anh ta, đơn giản thế thôi.
*
Bên cạnh siêu thị gần trường học là một con đường tối tăm, bên trong có vài bóng đèn sợi tóc toát lên hơi thở của năm tháng.

Tuy rằng không khí nơi đây âm ẩm nhưng so với chỗ khác thì râm mát hơn.

Trời nóng, rất nhiều học sinh thích ra ngồi gần đây ăn cơm.
Giờ nghỉ trưa, Khung Thương tay cầm que cay, tay cầm sữa chua, kẹp dưới nách một gói snack khoai tây, dựa lưng vào tường chờ đồng bọn chính nghĩa tới.
Lúc này là lúc nhiều người tới lui nhất, học sinh từng tốp từng tốp nối liền không dứt.
Khung Thương ăn rất vui vẻ.

Đèn trên đỉnh đầu chiếu đổ bóng người xuống nền đất.

Hứa Do và mấy người anh em của cậu ta tới đứng chắn trước mặt cô, trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt phức tạp.

Có lẽ định dùng khí thế để áp chế người.
Họ nhìn cô với ánh mắt khinh thường, tức giận, chán ghét, thậm chí cả thương cảm không thèm che giấu.
Cô… cô nói mò đấy.
Cả nhóm toàn học sinh lớp 12, suốt một thời gian dài đắm chìm trong học tập mà hai mắt không lờ đờ như cá chết hay trống rỗng vô hồn, có thể biểu đạt ra hàng loạt tình cảm như vậy, có thể chạy đi làm việc lớn rồi.
Khung Thương nhấm nháp đồ ăn trong miệng, cười như không cười đối mặt với cậu ta.
Hứa Do muốn nói, nhưng đối mặt với phản ứng kỳ quái của cô, tiếng bị nghẹn ở cổ họng, không nói nổi.

Cuối cùng, chẳng hiểu sao chỉ buông mỗi một câu xem như tàn nhẫn không thể thiếu trong lời thoại.
“Vương Đông Nhan, mày chờ đó cho tao!”
Khung Thương bị bộ dạng sợ hãi của cậu ta chọc cười: “Vậy nhanh lên nhé, tao không thích chờ người khác đâu.”
Đám người Hứa Do tức giận rời đi, Không lâu sau, đồng bọn chính nghĩa khoan thai tới muộn.
Thật ra, Hạ Quyết Vân luôn ở bên cạnh quan sát cô.


Bắt đầu quan sát cô kể từ lúc người xuất hiện, đến tận khi đám người kia rời khỏi, anh mới từ trong tối đi ra.
Khác với vẻ đẹp vốn có của Khung Thương, “Vương Đông Nhan” trong trò chơi này nhìn bình thường hơn rất nhiều.

Nó cũng giúp Hạ Quyết Vân xác nhận rằng, khí thế khiếp người ở cô không do bề ngoài quyết.
“Chào cô.” Hạ Quyết Vân mỉm cười thân thiện: “Chờ lâu rồi hả?”
Khung Thương liếc sang nhìn anh.

Tầm mắt dịch chuyển rất nhanh, không hề dừng lại, giống như đang quan sát những đồ vật không có sự sống ở xung quanh vậy.

Nhanh đến độ Hạ Quyết Vân cho rằng cô không hề nhìn mình.
Sự xa cách và bình tĩnh trong mắt cô khiến Hạ Quyết Vân rất khẩn trương, đó là cái cảm giác trước nay chưa từng có.
Bỗng nhiên, anh hiểu vì sao người bạn tốt của mình lại giữ kín như bưng nguyên nhân của Khung Thương.

Con người sẽ luôn luôn duy trì cảnh giác với người mình nhìn không thấu.
Ngữ điệu đối phương cứ bình bình, phẳng lặng như điện tâm đồ của người chết.
“Người chơi à?”
“Nói trắng ra thì là nhân viên của Tam Yêu, kiêm người chơi cùng miễn phí.

Đương nhiên, tôi không nắm hết tin tức, là một người chơi rất công bằng.”Hạ Quyết Vân đưa cho cô xem thẻ công tác của mình trong trò chơi, báo thân phận hiện tại: “Chu Kỳ.

Cảnh sát.”
Khung Thương nói: “Hôm nay anh đến muộn đúng không?” Để cô đứng hứng gió ở đây nửa tiếng đồng hồ.
“Xin lỗi, tôi không ngờ lại thế.” Tuy nói vậy, nhưng vẻ mặt Hạ Quyết Vân cũng không biểu hiện ý xin lỗi quá lớn.

Anh cười nói: “Không ngờ phó bản vừa mới bắt đầu, cô đã chơi rất vui vẻ.”
Khung Thương dùng câu tương tự trả lời anh: “Cũng hơi không lường được.”
Hạ Quyết Vân chỉ sang hướng khác, hai người đi tới chỗ ít người hơn.
Chờ xác định xung quanh không ai nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, Hạ Quyết Vân hỏi: “Vậy, việc Vương Đông Nhan tự sát có liên quan gì đến người vừa rồi không?”
Khung Thương: “Không.”
“Chắc chắn thế sao?” Hạ Quyết Vân hỏi: “Là không liên quan hay tác động rất ít?”
“Không liên quan.” Khung Thương nói: “Dù là cậu ta đánh tôi, hay tôi đánh cậu ta, bị giáo viên mắng hay tôi cãi lại giáo viên thì chỉ số thể hiện khuynh hướng tự sát của nạn nhân cũng không giảm.

Chứng tỏ, cái dẫn đến suy nghĩ muốn tự sát của Vương Đông Nhan, không liên quan gì đến mất chuyện nhàm chán đó.

Hơn nữa, trên người tôi không có vết thương rõ ràng, chứng minh những người đó bình thường chỉ động tay động chân chút thôi, vấn đề bạo lực không thường xuyên xảy ra.”
Hạ Quyết Vân gật đầu.
Anh phát hiện người này cực giống những gì Phương Khởi nói, bình tĩnh hơn nhiều so với dự đoán của anh.

Hơn nữa, đứng cạnh cô, tâm trạng sẽ theo đó mà thả lỏng hơn.
Người như vậy sẽ mang đến cho bạn cảm giác an toàn, hoặc sẽ đem đến sợ hãi.
“Thảo luận một chút thử xem, nguyên nhân nào dẫn đến hiện tượng tự sát tập thể thế này?” Hạ Quyết Vân tự hỏi tự đáp: “Bị tẩy não bởi tín ngưỡng.”
Khung Thương tiếp lời: “Bị bạo lực chèn ép.”
Hạ Quyết Vân: “Áp lực do hoàn cảnh quá lớn dẫn đến phản ứng dây chuyền.”
Khung Thương: “Ký sinh trùng hoặc bệnh tật làm tổn thương đại não.”
Hạ Quyết Vân: “Không thì tất cả do mưu sát.”
“Suy đoán này không tồi.” Khung Thương gật đầu, khó có dịp khen ngợi: “Tốt nhất là hãy ôm thái độ ham học hỏi như vậy để giải đề.”
Hạ Quyết Vân được khen, được yêu thương mà đâm lo sợ: “…Cảm ơn.”
Anh hỏi: “Như vậy, có phải cô có manh mối nào muốn nói cho tôi biết không?”
“Tạm thời không có.” Khung Thương đi sang bên cạnh ném rác trong tay đi, thuận miệng hỏi: “Tôi muốn biết, tình huống hai học sinh trước đó tự sát.”
Hạ Quyết Vân: “Cô nghĩ nên bắt đầu từ chỗ nào?”
Khung Thương: “Từ thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa đi.”
Hạ Quyết Vân nhất thời không phản ứng kịp, bởi anh nghĩ người như cô sẽ không biết nói đùa là gì.

Khung Thương nói xong, đầu óc anh vẫn quay mòng mòng nên im lặng.
Khung Thương xoay người: “Thời gian và địa điểm tự sát.”
Bình thản như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của Hạ Quyết Vân.
Hạ Quyết Vân hoàn hồn, giơ tay chỉ về phía trước: “Chỗ đó chính là nơi bọn họ nhảy lầu.”
Khung Thương nhìn theo.

Vị trí tòa nhà rất không đẹp, không quá cao, nằm xen giữa khu ký túc xá và khu dạy học, bên tay trái có gian bán đồ ăn vặt chắn.

Đây là tòa ký túc xá cũ, trường học đang do dự không biết có nên tiến hành tu sửa hoặc xây lại hay không.

Xui cái là chưa có tiền.
Do nước và điện ở tòa này thường xuyên gặp vấn đề nên số học sinh ở đây không nhiều lắm.

Sau đó Nhất Trung chia hẳn nó ra làm khu riêng, ai muốn ở một mình hoặc ở hai người thì có thể xin ở đó.
Đây là một tòa nam nữ ở chung.
Khung Thương nhìn mái nhà, sau lại nhìn sang tòa bên, hỏi: “Một người muốn tự sát, liệu để ý đến nghi thức không?”
Hạ Quyết Vân quay đầu: “Cô chỉ cái gì?”
Khung Thương: “Không có gì.

Tôi đang tự hỏi, tại sao lại là tòa nhà này.”
Hạ Quyết Vân im lặng.
Khung Thương: “Năm trước mấy em học sinh nhảy lầu tự sát ở tòa nào? Có em nào không?”
“Dựa theo ghi chép của năm trước thì là tòa nhà phía sau, được gọi là Vân Tiêu.

Kể từ khi nó được xây lên, đa số học sinh có ý định tự sát đều lựa chọn nơi đấy làm địa điểm.

Có vài học sinh ở trường ngoài cũng nghe tiếng mà tới.” Hạ Quyết Vân chỉ vào tòa nhà phía xa xa ló ra một nửa: “Đó là tòa ký túc xá cao nhất ở Nhất Trung, có thang máy.”
“Nếu là tôi, tôi sẽ lựa chọn tòa nhà có tỉ lệ tử vong cao hơn.” Khung Thương áng chừng độ cao tòa nhà cũ: “Dưới tòa nhà này có một lán để xe.

Chưa nói đến việc làm hư hại tài sản của người khác, khủng bố nhất vẫn là mình được giảm xóc trước khi rơi hẳn, rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết.

Có năm người liên tục chọn đây làm địa điểm tự sát, không logic lắm.

Trừ phi ở đây tồn tại duyên phận đặc biệt.”
“Nạn nhân đầu tiên đã qua đời vào tháng Hai năm nay, sau đó là kỳ nghỉ đông.

Ba tháng sau, nạn nhân thứ hai nhảy lầu.

Người tiếp theo chính là Vương Đông Nhan.

Từ giờ đến khoảng thời gian xác định Vương Đông Nhan tự sát còn chưa đến một tuần.” Hạ Quyết Vân nói: “Giờ cảnh sát vẫn chưa tra ra được ba người… thông tin tôi có được chỉ có ba người, những nhân vật sau đó phải chờ cô ‘tự sát’ mới biết được, trước mắt chưa xác định được ba người tự sát này có liên quan mật thiết gì tới nhau không?”
Anh dựa theo hồi ức, tiếp tục nói: “Tôi lật xem hết ghi chép và thông tin trong cục cảnh sát rồi.

Nếu miễn cưỡng coi đó là liên hệ thì nạn nhân đầu và nạn nhân thứ hai là đồng hương.

Nạn nhân thứ hai và Vương Đông Nhan là bạn cùng phòng.

Nạn nhân đầu tiên và Vương Đông Nhan chỉ có quan hệ xã giao, không tiếp xúc nhiều.

Do lúc đó cảnh sát thấy không có gì đáng nghi nên chỉ xử lý nó theo trình tự một vụ tự sát bình thường, chỉ có vài thông tin rải rác vậy thôi.”
Khung Thương gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Hạ Quyết Vân nhếch môi, cười nói: “Nghe nói cô rất lợi hại, lần này tôi có thể đi theo cô thuận lợi vượt ải không?”
Nghe vậy, Khung Thương mỉm cười: “Anh có thể thử xem.”
Đây là lần đầu tiên Hạ Quyết Vân thấy cô cười.

Anh còn chưa lấy lại tinh thần, Khung Thương đã xoay người rời đi.

Hạ Quyết Vân vội vàng đuổi theo.
Hai người sóng vai đi thêm một đoạn.

Khung Thương cứ lặng thinh, anh cứ tưởng cô đang suy nghĩ về vụ án.
Đột nhiên, Khung Thương dừng chân, mở miệng nói: “Phía trước là ký túc xá nữ, chú già kỳ quái nên dừng chân thôi.”
Hạ Quyết Vân: “…??” Đệch, tuổi tác của anh cũng xem như trẻ trung mà.
Chắc là cô gái này chưa trải qua cái gọi là bị tiền quật tàn phai nhan sắc..

Bình Luận (0)
Comment