Chương có nội dung bằng hình ảnh
Con rết lớn đuổi theo sau xe phát ra tiếng động rất lớn, nhà cửa hai bên bị hàng trăm cái chân giẫm lên, cát bụi bay đầy trời, có nhà bị giẫm trực tiếp lên, phát ra tiếng vang dữ dội
Hơn nữa, có quá nhiều chân, luôn có một hai chân bị mắc kẹt trong nhà, cho nên tốc độ đuổi theo cũng không nhanh lắm.
Lúc sau Bạch Phỉ còn cố ý giảm tốc độ, hắn muốn duy trì một khoảng cách nhất định với con rết, tiếp tục dụ nó đi về phía trước.
Nếu chạy quá nhanh, con rết đuổi không kịp, cuối cùng khó tránh khỏi việc nó không đuổi theo bọn họ nữa.
Con đường đang đi chính là con đường mà bọn họ bị đàn kiến đuổi theo ngày hôm qua, Bạch Phỉ nhớ lại ngày hôm qua, dụ con rết lớn chạy về phía tổ kiến.
Tới gần tổ kiến, tiếng con rết vang lên làm kinh động đến đàn kiến trên quảng trường.
Bạch Phỉ chạy đến bên cạnh quảng trường, quẹo vào con đường nhỏ gần đó, cuối cùng dừng lại ở khu đất cao đối diện quảng trường.
Không ngoài dự đoán, con rết đã bị miếng mồi nhiều hơn thu hút, không còn nhớ đuổi theo bọn họ, nửa người đã tiến lên thăm dò trong quảng trường.
Trong quảng trường, đàn kiến tập trung dày đặc, có một đàn kiến đang nâng kiến chúa ở dưới pho tượng lên, cách xa con rết, nhiều con kiến thợ tập trung ở phía trước.
"Tuyệt, chúng ta chỉ cần ở đây ngư ông đắc lợi (1) là được rồi." Tang Mạt nhìn cuộc đại chiến hết sức căng thẳng trước mặt, tán thưởng nói.
(1)渔翁之利: Là một thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ cho việc hai bên tranh chấp và bên thứ ba được lợi.
Hạ Nhiên Chi dơ ngón cái lên: "Không hổ là đội trưởng, chúng ta dự đoán xem bên nào sẽ thắng? Là rết hay là kiến?"
Hàn Kỳ Đạm: "Tôi chọn rết, dù sao cũng có hơn trăm cái chân như thép, một chân là có thể đâm xuyên qua một con kiến rồi."
Hạ Nhiên Chi: "Tôi đây chọn kiến, tay không khó địch trăm quyền, kiến nhiều như vậy, rết lại chỉ có một."
Trên quảng trường, kiến thợ xông lên đụng trúng chân và râu của con rết, bị chân con rết chém, cho dù thấy đàn kiến tiên phong bị chém, đàn kiến phía sau vẫn từng đợt từng đợt xông về phía trước, không hề hoảng sợ.
Rất nhanh, những con kiến đã bò lên toàn thân con rết.
Đàn kiến bò lên người con rết, phun ra nọc độc kiến (2), từ xa, Bạch Phỉ cũng có thể nhìn thấy được khí nóng tỏa ra vì giáp đen của con rết bị ăn mòn.
(2) Nọc độc của kiến có chứa axit và alkaloid, gây ra các phản ứng độc hại. Alkaloid piperidine và một số protein hàm lượng thấp có thể gây ra phản ứng tại chỗ (mụn mủ) và phản ứng toàn thân (sốc phản vệ). Có nhiều loại kiến có độc lắm, như kiến ba khoang nè, nên mọi người cẩn thận nhen.
Cảnh này khiến cho con rết càng nóng nảy, trực tiếp cuộn toàn bộ thân thể vào quảng trường.
Lúc này bọn họ mới thấy toàn bộ diện mạo của bon rết, toàn bộ cơ thể con rết có thể quấn quanh một vòng trong quảng trường, hình thể thật sự rất lớn.
Con rết lắc cái đuôi, quẹt sạch đàn kiến xung quanh, quét luôn đám kiến trên người xuống.
Mới đầu có thể nhìn ra được, nửa thân sau con rết không linh hoạt lắm, nhưng bây giờ toàn bộ cơ thể bắt đầu tấn công đàn kiến.
Chân trước dài nhất, xâu một con kiến lên, trực tiếp nhét vào trong miệng.
"Hay thật, chúng ta dẫn nó tới ăn một bữa thịnh soạn." Hạ Nhiên Chi nghe được tiếng động từ xa truyền tới, không khỏi cảm thán
"Nhìn cảnh này, tôi cũng thấy đói bụng."
Hàn Kỳ Đạm thán phục: "Cậu xem cảnh này mà cũng có thể đói được sao?"
Lê Văn: "Tạm thời không phân thắng bại, sáng mai chúng ta lại đến."
Bạch Phỉ: "Được, đi thôi, đi ăn cơm, ngày mai chúng ta quay lại chiếm hời."
Ngay sau đó, Bạch Phỉ lái xe chở bọn họ ra khỏi quảng trường, tìm một điểm dừng chân để nghỉ ngơi.
Bạch Phỉ hỏi Hạ Nhiên Chi: "Quả cầu năng lượng của cậu có thể làm được ở đây không?"
Hạ Nhiên Chi: "Có thể, đều tại anh tôi không chịu làm nhiều một chút, nhưng mà tôi có đem theo tài liệu."
" Vậy mỗi người chúng ta đều làm một ít, vừa khéo hôm nay không sử dụng tinh thần lực." Tang Mạt nghe thấy nói.
Buổi chiều, bọn họ làm một ít quả cầu năng lượng, cất vào không gian trữ vật dự phòng, sau đó đi nghỉ ngơi từ rất sớm.
Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người không hẹn mà tỉnh lại cùng lúc, Bạch Phỉ đưa bọn họ tới quảng trường xem tình hình chiến đấu.
Chưa kịp đến quảng trường, liền thấy một quả cầu màu đen to lớn đang mấp máy ở giữa trung tâm quảng trường.
"Đó là cái gì vậy?" Hạ Nhiên Chi ngồi ở đằng trước, khó hiểu hỏi.
Bạch Phỉ nhìn thấy ở viền quả cầu ngẫu nhiên nhô ra cái đầu rết và những đốt quen thuộc, trả lời: "Vẫn là con rết, nhưng lại biến dị, có lẽ là do ăn một lần quá nhiều kiến biến dị."
Đến gần hơn một chút, mọi người mới nhìn thấy rõ, biến dị làm cho con rết mọc thêm rất nhiều dốt và chân, đầu con rết dài hơn, cuộn lại một vòng, tạo thành hình dạng một quả cầu.
"Hình dạng này xem ra chạy cũng không nhanh." Bạch Phỉ trầm tư nhìn trước mặt.
"Đừng có nói cậu lại thả nó nữa nha?" Hạ Nhiên Chi trừng lớn đôi mắt hỏi.
Bạch Phỉ: "Cũng không phải là không thể, nếu mọi người nắm chắc có thể đối phó được con rết, chúng ta có thể dụ nó đi một vòng quanh khu ô nhiễm, để nó xử lý những loại ô nhiễm khác."
"Không thành vấn đề, nhưng thứ này chạy quá chậm, rất bực mình." Hàn Kỳ Đạm đã bắt đầu khinh bỉ vật biến dị này.
"Có khi nhanh hơn ngày hôm qua" Bạch Phỉ thấy con rết trên quảng trường đã phát hiện ra bọn họ, đang lăn về phía bọn họ.
"Nhiên Chi, cậu kiểm tra xem còn loại biến dị khác nào không, chúng ta dụ nó qua đó."
Hạ Nhiên Chi: "Không thành vấn đề."
Hạ Nhiên Chi: "Phía trước rẽ trái, đi thẳng về phía trước."
Theo hướng Hạ Nhiên Chi nói, Bạch Phỉ thấy trên đường phía trước có con gián biến dị, Bạch Phỉ trực tiếp lái xe đi qua, trước khi con gián giơ chân chém tới, liền xuyên qua khe hở đi qua.
Quay đầu nhìn lại, con rết đuổi theo, vươn ra mấy cái râu, vây con gián lại.
Rất nhanh, toàn bộ cơ thể con gián bị ăn hết.
"Nhanh thật, tôi muốn gọi nó là kẻ quét đường khu ô nhiễm." Tang Mạt cảm thán.
Xe chạy hơn nửa ngày trong khu ô nhiễm, để con rết nuốt toàn bộ các loài biến dị khác nằm rải rác trong khu ô nhiễm, lúc này hình dạng con rết đã lớn hơn một vòng.
"Chúng ta chuẩn bị, đưa nó lên đường." Bạch Phỉ vừa quan sát xung quanh vừa nói, "Chọn một nơi tốt một chút, mọi người chọn nơi nào?"
Lê Văn đề nghị: "Đưa nó tới gần tường vây đi."
Bạch Phỉ chuyển hướng xe, chạy thẳng đến tường vây.
Tới gần tường vây, mọi người nhảy xuống xe, lúc này, con rết vừa vặn lăn đến bên cạnh tường vây.
Đầu tiên, Bạch Phỉ triển khai tinh thần lực, ánh sáng màu xanh bao quanh con rết.
Lúc này tinh thần lực rất ôn hòa, có thể làm dịu cơn nóng nảy của con rết, thuận tiên tinh lọc toàn bộ ô nhiễm.
Sau đó, Tang Mạt tạo một thành trì phòng ngự xung quanh con rết, khiến cho con rết bị nhốt lại một chỗ.
Lê Văn và Hàn Kỳ Đạm ngưng kết ra đao năng lượng màu đỏ, vọt vào trong vòng, đối diện với con rết.
Hạ Nhiên Chi thì ở một bên, lấy quả cầu năng lượng hôm qua đã làm, ném vào khe hở.
Vài người phân công rõ ràng, nhóm linh thực tạm thời không làm gì.
Diệp Tử, Tiểu Thời cùng Khôi con ngồi ở một bên, chống đầu xem biểu diễn.
Con rết bị nhốt làm hạn chế khả năng phát huy của nó, mỗi lần vung vẩy thân thể, đều sẽ bị năng lượng đao chém đứt chân.
Chân bị chém đứt vặn vẹo dưới đất, cũng không chết mà ngược lại còn quay đầu công kích bọn họ.
Cuối cùng, con rết hình cầu bị bọn họ chém cụt hết chân, rơi đầy đất, lực công kích không còn nữa, nhưng vẫn còn sống.
"Thứ này bị cắt đầu vẫn có thể di chuyển." Hàn Kỳ đạm vừa ném đao năng lượng vừa nói.
Lê Văn ở một bên dừng lại: "A Đạm, cậu tránh ra trước đã."
Hàn Kỳ Đạm: "? Anh kêu tôi tránh tôi liền tránh, chẳng phải rất mất mặt sao."
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng thân thể vẫn rất thành thật tránh ra.
Trong nháy mắt, ánh sáng màu đỏ bao bọc lấy tất các đoạn chân, nổ mạnh.
Tinh thần lực của Lê Văn tựa như một cái máy khuấy, nổ các đoạn chân thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng dù nhỏ tới đâu thì rơi xuống đất nó vẫn còn nhúc nhích
Bạch Phỉ tiến lên một bước: "Để tôi thử xem."
Nói xong, lại một lần triển khai tinh thần lực, lúc này, hắn không hề phóng thích năng lượng ôn hòa nữa, mà tưởng tượng năng lượng của mình ẩn chứa lực lượng vô cùng lớn.
Năng lượng màu xanh đậm cuốn các đoạn chân còn lại dưới đất lên, ngưng tụ chúng thành hình dạng lỗ đen vũ trụ, trong nháy mắt nghiền nát nó.
*Lỗ đen vũ trụ
Bạch Phỉ thu hồi năng lượng, trước mặt sạch sẽ, tựa như con rết chưa từng tồn tại.
Hạ Nhiên Chi kinh hãi rớt một quả cầu năng lượng: "Cậu quả nhiên phá bỏ nhận thức của tôi về hệ chưa trị."
Hàn Kỳ Đạm: "Trâu bò!!!"
"Vậy đội trưởng có thể triển khai tinh thần lực đến các góc của khu ô nhiễm không, trực tiếp thanh lọc một lần." Tang Mạt hỏi.
Bạch Phỉ: "Không thể, hiện tại tinh thần lực của tôi đã dùng hết rồi."
Tang Mạt: "Dùng hết? Lát nữa không hồi phục sao?"
Bạch Phỉ: "Xem tình trạng đã, bình thường tình trạng khẩn cấp có thể khôi phục, giống chúng ta bây giờ đã thoát khỏi trình trạng khẩn cấp, có thể không được."
Còn mười mấy tiếng nữa là kết thúc trận đấu.
Đêm cuối, đến lượt các linh thực đi làm.
Khôi con và Tiểu Thời ở trong khu ô nhiễm sinh trưởng ra rất nhiều bản thể, thanh lọc khu ô nhiễm cả đêm, còn Diệp Hoài xử lý lúc rạng sáng.
Một đêm trôi qua, năm người tỉnh lại, ngửi thấy không khí trong lành hơn rất nhiều, chuẩn bị rời khỏi khu ô nhiễm.
Nhưng nhìn thấy đống phế tích bị con rết lớn giẫm đạp ngày hôm qua, cũng không thấy rõ đường nằm ở đâu, bốn người khác tất cả đều nhìn về phía Bạch Phỉ: "Đội trưởng, biết cửa nằm ở đâu không?"
Nói thật, Bạch Phỉ cũng cảm thấy khó xử, nơi này hoàn toàn khác với lúc bọn họ tiến vào.
Cửa chỉ có một, lại còn nhỏ quá, Bạch Phỉ đành phải đưa ra ý kiến mới: "Vẫn là trèo tường tương đối nhanh."
Dù sao tối hôm qua bọn họ đến chỗ cách bức tường vây không xa, đi bộ một đoạn là tới tường vây.
Nhìn bức tường cao mấy chục mét, chân Hạ Nhiên Chi có chút mền nhũn, nhưng nhìn bốn người khác không giống như nói đùa, bắt đầu muốn trèo lên.
Hạ Nhiên Chi kinh hãi: "Bức tường này có thể trèo qua được sao?"
Nhưng cậu không có kỹ thật đó.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Hoài tiến lên đụng vào mu bàn tay Bạch Phỉ, Bạch Phỉ quay đầu lại nhìn anh.
"Tôi có thể đưa mọi người ra ngoài." Diệp Hoài nói với mọi người nhưng đôi mắt vẫn nhìn Bạch Phỉ.
Mọi người đều cho rằng, Diệp Tử sẽ biến thành hình dạng dây leo, đưa bọn họ ra ngoài, Bạch Phỉ cũng cho là như thế.
Không nghĩ tới dưới đất bắt đầu lắc lư, có cái gì đó từ trong đất chui ra, cảm xúc dưới chân thay đổi, không còn là đất nữa mà là cành cây kiên cố.
Mỗi người đều đứng ở một nhánh cây, mọc ra từ cây đại thụ vừng vàng cao lên.
Bạch Phỉ nhìn thấy cây đại thụ mọc ra từ dưới chân, lúc này khó nén khiếp sợ.
Thật sự quá giống.
Nhìn về phía Diệp Hoài đang đứng song song cùng hắn, lần đầu tiên muốn hỏi, thật sự chỉ là cây mô phỏng cây thế giới sao?
Đưa mọi người an toàn đứng lên tường vây, Diệp Hoài nhanh chóng thu hồi bản thể vừa mới mọc lên, muốn ở bên kia tường vây làm động tác tương tự nhưng bị Tang Mạt ngăn cản.
"Kế tiếp giao cho tôi đi, tin lời tôi, trực tiếp nhảy." Tang Mạt nói xong liền tự nhảy xuống đầu tiên, vẫn là chọn phương thức cong người, duỗi thẳng chân. (3)
(3) 后仰的方式, 直直仰倒 nguyên câu nó là vậy nè, tui cũng không hình dung ra được động tác như nào, chắc là kiểu này nè.
Những người khác cũng nhảy xuống theo, khi sắp tiếp xúc với mặt đất, có ánh sáng màu cam bao bọc họ, giảm tốc độ rơi xuống và tiếp đấy vừng vàng trên mặt đất.
"Đã ra khỏi khu ô nhiễm, bọn họ chắc là có thể nhìn thấy vị trí của chúng ta, chắc là chạy tới đón chúng ta." Tang Mạt nói.
Hạ Nhiên Chi: "Tôi vừa nghĩ tới cảnh ngồi cái loại xe kia là đầu tôi bắt đầu đau rồi."
Vừa dứt lời, thấy chiếc xe quen thuộc cách đó không xa chạy tới.