Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi

Chương 1344


Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Hứa Thiệu trở về và đi thẳng đến chỗ Phác Đại sư.

Trước mắt hắn là vài tên thuộc hạ đang canh gác xung quanh một trận pháp, còn Phác Đại sư thì đứng giữa trận, lẩm nhẩm điều gì đó trong miệng. Không khí nặng nề đến mức ngay cả Hứa Thiệu cũng dừng lại, không dám lên tiếng.

Trên bàn thờ đặt một tấm bài vị nhỏ, nhìn kỹ sẽ thấy khắc hình một linh hồn rắn.

Bất ngờ, Phác Đại sư quỳ phịch xuống đất, khiến tất cả mọi người giật mình. Ngay sau đó, cơ thể ông run rẩy dữ dội, mặt đỏ bừng, như thể bị một thế lực nào đó nhập vào. Mọi người lần đầu chứng kiến cảnh tượng này, lùi lại nửa bước, ngay cả Hứa Thiệu cũng khẽ nhíu mày.

Thời gian trôi đi, cơ thể Phác Đại sư run rẩy không ngừng, sắc mặt từ đỏ chuyển sang tím, rồi đen lại. Tình trạng này chưa từng xảy ra khiến ai nấy càng căng thẳng.

Sau hơn mười phút, đột nhiên một ngụm m.á.u phun ra ngoài, văng vào ánh nến khiến ngọn lửa chao đảo. Cả căn phòng im bặt. Một lát sau, Phác Đại sư lau m.á.u ở khóe miệng, vẻ mặt khó coi: "Kỳ lạ… thật sự quá kỳ lạ…"

Hứa Thiệu hỏi: "Đại sư, chuyện gì vậy?"

Phác đại sư trầm giọng: "Phép chú trên người hắn vẫn còn, nhưng tôi không tìm thấy hắn…"

Hứa Thiệu nhíu mày: "Ý ông là sao?"

Phác đại sư lấy ra một viên đan dược khó nhọc nuốt xuống, nói: "Không biết… quá quái lạ, hắn ta rõ ràng phải chết… sao còn sống…"

Hứa Thiệu lập tức bắt được từ khóa: "Cái gì mà ‘rõ ràng phải chết’?"

Phác đại sư thở một hơi dài: "Ý tôi là không còn tìm thấy sinh cơ của hắn. Một người không còn sinh cơ, theo lý mà nói là đã c.h.ế.t hoàn toàn."

Hứa Thiệu khẽ nhắm mắt nhớ lại khoảnh khắc nhìn nhau từ xa đêm đó. Đôi mắt ấy chắc chắn là của Triển Bằng. "Không thể nào… chắc chắn là hắn ta."

Ngô Lão Tứ bỗng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ bị ai nối mạng rồi?"

Phác đại sư phủ nhận ngay: "Không thể nào. Tôi cảm nhận được âm sát vẫn còn trong cơ thể hắn, nếu còn sinh cơ thì chắc chắn có thể thúc đẩy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngô Lão Tứ lẩm bẩm: "Vậy là xác sống?"

Ngay lập tức, tên phó tướng đá vào khoeo chân hắn: "Mày bớt xem phim đi! Ngày nào cũng tào lao!"

Ngô Lão Tứ lảo đảo, suýt ngã, nhưng không dám phản bác, chỉ lầm bầm: "Vậy còn có thể là gì nữa? Không phải sống, cũng không phải chết… vậy chỉ còn xác sống."

Mọi người cạn lời, không biết phản bác ra sao.

Hứa Thiệu lên tiếng: "Vậy ông có ý là bây giờ không giải quyết được hắn ta sao?"

Phác đại sư lúng túng: "Tôi nghĩ hắn ta đã tìm được cao nhân giúp đỡ…"

Hứa Thiệu tiếp lời: "Và ông không thể giải quyết."

Phác đại sư thoáng ngượng, lập tức biện minh: "Tôi có thể giải quyết, chỉ cần bắt được hắn về, tôi… nhất định có thể!"

Hứa Thiệu chỉ đứng nhìn đối phương, đầy ẩn ý. Sau đó hắn nói: "Được, vậy tôi sẽ bắt hắn về, để đại sư nghiên cứu kỹ."

Nói xong, hắn quay người rời khỏi phòng. Tên phó tướng lập tức đi theo, cam đoan: "Đại ca yên tâm, tôi sẽ cho người theo dõi cục cảnh sát và nhà hắn, thấy xuất hiện sẽ bắt ngay."

Hứa Thiệu khịt mũi: "Mày nghĩ bên cạnh hắn không có người sao?"

Tên phó tướng nhíu mày: "Vậy phải làm sao?"

Hứa Thiệu dừng bước, liếc xéo: "Ban đầu tao có ý định thả hắn, nhưng tiếc là hắn không biết nắm bắt. Vậy thì đừng trách tao liên lụy gia đình hắn ta."

Ngụ ý trong lời nói này khiến tên phó tướng nhanh chóng hiểu ra: "Tôi hiểu rồi!"

Ngay lập tức, hắn dẫn người đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment