Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi

Chương 1355


Đúng lúc mọi người đang cố ngước nhìn lên lầu, một tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên.

"Rầm—"

Sau tiếng động kinh hoàng, bức tường đất vốn đã đổ nát lập tức sụp xuống, gạch đá văng tung tóe, khói bụi mịt mù.

Những tảng đá nặng từ trên lầu rơi xuống, khiến những cảnh sát đang tiến lại gần phải vội vàng lùi về phía sau.

Chỉ có Triển Bằng đứng ở cửa, lợi dụng sự hỗn loạn, nhanh chóng đạp cửa xông vào.

Một đồng đội mắt tinh, thấy vậy lập tức hét lớn: "Không hay rồi! Anh Bằng vào trong rồi!"

Đội trưởng lập tức cuống lên: "Triển Bằng!!!"

Theo bản năng, ông ta định xông lên, nhưng một cảnh sát phía sau kịp giữ chặt: "Đội trưởng, nguy hiểm! Không thể vào được!"

Lời chưa dứt, từ trên lầu lại vang lên tiếng động lớn! Những mảnh đá rơi xuống ào ào như mưa, khiến những người dưới lầu liên tục lùi về phía sau.

Sau khi lùi đến khu vực an toàn, họ mới hỏi đội trưởng: "Đội trưởng, trên đó sao lại có động tĩnh lớn như vậy? Không đúng rồi!"

Đội trưởng cũng mơ hồ. Theo lẽ thường, dù có xung đột, cũng phải là sau khi người vào.

"Bọn chúng… nội chiến rồi sao?"

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người lập tức nghiêm trọng. Họ biết rõ, đám ung nhọt m* t** kia chẳng có chút nhân tính nào; nếu thực sự nội chiến, người nhà Triển Bằng chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Ý nghĩ đó lóe lên, đội trưởng lập tức lấy điện thoại ra yêu cầu chi viện.

Trên lầu, Phác Đại sư thấy động tĩnh của Rắn Tham Ăn, tưởng rằng mình đã áp chế thành công.

Hắn ôm ngực, khó nhọc bò dậy khỏi sàn, rồi cười lớn: "Haha, trùng mục xương của ta không phải để trang trí đâu!"

Giây tiếp theo, con mãng xà quỷ gầm lên một tiếng dữ dội.

"Gầm—"

Ngay sau đó, âm sát xung quanh nó bùng lên mạnh mẽ, khiến những con côn trùng trước đó lập tức bị hủy diệt.

Nụ cười đắc ý trên mặt Phác Đại sư lập tức đóng băng.

Cổ họng Phác Đại sư thắt lại, việc hô hấp trở nên khó khăn. Khí huyết như bị một bàn tay vô hình khuấy động, ngũ tạng cuồn cuộn trào lên. Hắn không nhịn được, cúi xuống ho sặc sụa, mỗi tiếng ho đều kèm theo máu.

Ngửi thấy mùi tanh nồng của m.á.u trong cổ họng, hắn trố mắt: "Sao có thể… điều này… sao có thể chứ…"

Khương Nhất đứng đó, chép miệng: "Ngươi đúng là tìm c.h.ế.t mà, dám gãi ngứa cho nó. Lần này nó không vui rồi."

Phác Đại sư sững sờ: "Cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gãi… gãi ngứa sao? Vậy hóa ra sự ầm ĩ dữ dội vừa rồi của con mãng xà quỷ là đang… gãi ngứa?

Hắn ta đã tưởng rằng mình đã chế ngự được nó!

"Gầm!!!"

Lúc này, Rắn Tham Ăn cuối cùng cũng đã giải quyết xong đám côn trùng trên mình. Khi nó ngẩng đầu nhìn về phía Phác Đại sư, đồng tử hơi dựng đứng, khí thế càng trở nên uy nghi và đáng sợ.

Khương Nhất thấy vậy, quả quyết nhắc nhở: "Này, làm gì thì làm, đừng tạo ra tiếng động quá lớn. Mặc dù khu này là nhà bỏ hoang sắp phá dỡ, không có cư dân xung quanh, nhưng nếu ảnh hưởng quá lớn, ta cũng khó mà thu xếp được."

Nhưng vừa nói xong, con thú cưng của cô lại gầm lên một tiếng đầy bực tức.

"Gầm!"

Cái bộ dạng nhe răng nhếch mép của nó rõ ràng thể hiện sự không hài lòng.

Khương Nhất có vẻ vô tội: "Không phải ta gãi ngứa cho ngươi, ngươi gào lên với ta làm gì."

"Hừ!"

Rắn Tham Ăn khịt mũi một cái về phía Khương Nhất, rồi lập tức quay ánh mắt về phía Phác Đại sư.

Đồng tử mờ nhạt bỗng bừng sáng đỏ rực như máu, âm sát xung quanh nó như ngọn lửa đen bị châm, sôi trào cuồng loạn.

Cảm nhận được mối nguy hiểm khủng khiếp, Phác Đại sư ôm vết thương trên ngực, vẻ mặt kinh hãi lùi lại.

"Ngươi… ngươi… ngươi muốn làm gì…?"

"Đừng… lại gần…"

"Đi… đi đi… á—!"

Lời còn chưa dứt, Rắn Tham Ăn gầm lên một tiếng khủng khiếp, rung chuyển cả không gian. Cơ thể khổng lồ vung mạnh, cái đuôi to như thùng nước quất thẳng vào Phác Đại sư như một cú roi thép trời giáng.

Phác Đại sư hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cơn đau xé lòng từ lưng lan ra toàn thân. Hắn bị quật bay như cánh diều đứt dây, đập mạnh vào bức tường đổ nát. Ngay lập tức, bức tường sụp đổ theo, và một ngụm m.á.u đen b.ắ.n ra, cơ thể hắn co quắp trong đống gạch vụn, hoàn toàn mất sức để đứng dậy.

Mãng xà quỷ từ từ ngẩng cao cơ thể đáng sợ, từng lớp vảy lóe sáng trong bóng tối. Nó bò về phía Phác Đại sư, tiếng vảy cọ đất "xào xạc" như lời nguyền báo tử.

“Không… Đại nhân Rắn Quỷ, tôi sai rồi… Tôi thật sự sai rồi…”

Giọng hắn run rẩy, lẫn tiếng khóc nức nở cầu xin tha thứ. Nhưng mãng xà quỷ chẳng hề mảy may quan tâm. Đầu rắn đột ngột cúi xuống, miệng đầy răng nanh khổng lồ bổ thẳng vào bắp chân Phác Đại sư.

“Á—!”

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cả khu nhà bỏ hoang.

Bình Luận (0)
Comment