Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi

Chương 1358


Vừa dứt lời, cô lập tức chuẩn bị thuấn di rời đi.

Rắn Tham Ăn trung thành cũng nhanh chóng buông Hứa Thiệu ra để theo sau chủ nhân.

“Ầm—!”

Mất điểm tựa, Hứa Thiệu xui xẻo rơi thẳng từ tầng hai xuống. Tiếng va chạm vang rền trong không gian trống trải, xen lẫn tiếng hét t.h.ả.m thiết của hắn ta.

Cú ngã khiến chiếc chân còn lại bị gãy, vặn xoắn ở một góc độ quái dị đến rợn người.

Khương Nhất đứng trên cao, khẽ “tặc” lưỡi:

“Ngươi đúng là quá thô lỗ.”

Nói đoạn, cô nhàn nhạt nhìn Hứa Thiệu đang nằm r*n r* dưới đất, giọng điệu lại dịu dàng đến mức quái gở:

“Xin lỗi nhé, súc sinh nhà ta không hiểu chuyện… đừng để bụng.”

Hứa Thiệu đau đến mức hơi thở đứt quãng, vào không đủ mà ra cũng chẳng xong. Cơn đau dữ dội khiến hắn không còn sức để mở miệng c.h.ử.i rủa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Nhất thong dong thuấn di rời đi, bóng dáng dần biến mất trong khoảng không mờ tối.

Khi người đã đi hết, bên trong tòa nhà bỏ hoang cuối cùng cũng trở lại sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

Đúng lúc này, lực lượng chi viện đã tới. Từng tốp người mặc trang phục tác chiến, trang bị vũ khí đầy đủ, cẩn trọng tiến gần căn nhà dân đang nghiêng ngả như sắp đổ.

Họ đồng loạt xông vào.

Trước mắt là một cảnh tượng hỗn loạn: gạch đá vỡ vụn, đồ đạc tan hoang. Ngay giữa đống đổ nát, Hứa Thiệu – kẻ đầu sỏ đứng sau tất cả – nằm sóng soài, hai chân gãy gập, không còn khả năng nhúc nhích. Chung quanh hắn, đám đàn em cũng chẳng khá hơn, kẻ thì gãy tay, kẻ thì gãy chân, đau đớn r*n r*.

Nhìn thấy tình hình này, những người vốn đang căng thẳng đến nghẹt thở rốt cuộc cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Đội trưởng Lưu lập tức ưu tiên tìm kiếm Triển Bằng.

Vừa nhìn thấy cậu ta vẫn đứng vững bên cạnh Triển Nhu, sắc mặt ông mới dần dịu xuống. Chỉ vì trước đó, ông nghe thấy tiếng Triển Nhu khóc gọi “anh” t.h.ả.m thiết bên ngoài, tim ông như thắt lại.

Ông sợ nhất chính là Triển Bằng gặp chuyện ngoài ý muốn — nếu thật sự như vậy, ông chẳng còn mặt mũi nào về đối diện với hai ông bà già nhà họ Triển.

May mắn thay, không chỉ Triển Bằng bình an vô sự, mà kẻ cầm đầu vụ án – tên tội phạm đã thoát lưới pháp luật nhiều năm – lần này rốt cuộc cũng sa lưới.

Nghĩ đến đây, trong lòng ông tràn đầy niềm vui khó tả.

“Triển Bằng, lần này cậu lập công lớn rồi. Đợi xong việc, tôi nhất định xin cấp trên cho cậu trở lại đội!”

Nhưng lời còn chưa kịp dứt, một tiếng hét chói tai vang lên:

“Á—!”

Âm thanh đó khiến Đội trưởng Lưu giật mình, ông lập tức quát:

“Kêu la cái gì mà om sòm thế!”

Sắc mặt viên cảnh sát kia trắng bệch, giọng run run:

“Đội… Đội trưởng Lưu…”

Đội trưởng Lưu cau mày, mất kiên nhẫn:

“Gì nữa!”

Lúc này, cảnh sát kia mới run rẩy chỉ xuống sàn:

“Đội trưởng Triển… hình như… đã c.h.ế.t rồi…”

Đội trưởng Lưu nghe vậy, tức giận quát lớn:

“Nói bậy bạ gì thế! Đội trưởng Triển của các cậu không phải đang đứng ngay đây sao, sao mà c.h.ế.t được!”

Nhưng viên cảnh sát vẫn cố chấp:

“Không… không phải ảo giác đâu… ngài… ngài nhìn xem!”

Đội trưởng Lưu nhíu mày, quay đầu nhìn theo hướng tay anh ta chỉ.

Trong khoảnh khắc ấy, ông lập tức sững sờ.

Trên nền đất loang lổ máu, một “Triển Bằng” khác đang nằm đó, sắc mặt trắng bệch, cơ thể bất động, tựa như đã tắt thở.

Ông trố mắt, quay sang nhìn người thanh niên vẫn đứng cạnh Triển Nhu, rồi lại cúi xuống nhìn t.h.i t.h.ể trên sàn.

Cùng một gương mặt.

Cảnh tượng trước mắt khiến ông choáng váng, thốt lên như mất hồn:

“Xong rồi… tuổi già rồi… mất ngủ nhiều ngày liền… ta… ta hoa mắt rồi…”

Triển Bằng đứng cạnh Triển Nhu, với dáng vẻ điềm tĩnh của một linh hồn, tử tế nhắc nhở:

“Không phải ảo giác đâu, đó thật sự là tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đội trưởng Lưu ngây người, giọng lắp bắp:

“Vậy… vậy ngươi là ai?”

Triển Bằng bình thản đáp:

“Tôi là hồn ma.”

“...Hồn… hồn ma?” Đội trưởng Lưu run rẩy nhắc lại.

Triển Bằng nghiêm túc gật đầu:

“Ừ.”

Khoảnh khắc ấy, cả đám người theo bản năng đồng loạt lùi một bước, ánh mắt nhìn anh chằm chằm như thể nhìn thấy quái vật.

Đội trưởng Lưu thì khác — ông vốn chẳng tin quỷ thần, nhưng khi tận tai nghe câu trả lời dứt khoát kia, cả người ông lập tức choáng váng, mắt trợn trắng rồi “phịch” một tiếng, ngã lăn ra ngất ngay tại chỗ.

“Đội trưởng!!!” Mọi người xung quanh hoảng loạn kêu lên.

Ngay lập tức, mấy cảnh sát hốt hoảng nhào tới, người bóp huyệt nhân trung, người tát lia lịa. Một lúc lâu sau, Đội trưởng Lưu — đã ngoài năm mươi tuổi — mới từ từ tỉnh lại.

Nhưng điều đầu tiên ông nhìn thấy… lại là gương mặt của Triển Bằng.

Trong thoáng chốc, cảm giác tuyệt vọng trào dâng, như thể thế giới quan năm mươi năm của ông vừa sụp đổ hoàn toàn.

Sau đó, Đội trưởng Lưu đột ngột bật khóc.

“...Sao lại thành ra thế này… Tôi cứ tưởng cậu đã tránh được viên đạn đó… Sao cậu lại…”

“Trước đây tôi đã dặn cậu, tuyệt đối đừng hành động một mình… cậu không nghe lời… Tôi thật sự hối hận quá…”

“Bây giờ… tôi phải ăn nói với bố mẹ cậu thế nào đây…”



Trước cảnh tượng ấy, Triển Bằng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh đến lạnh lùng:

“Không sao đâu, Đội trưởng Lưu. Bố mẹ tôi… đã biết từ lâu rồi.”

Đội trưởng Lưu đang khóc bỗng khựng lại, sụt sịt ngẩng đầu, hoang mang hỏi:

“Biết từ lâu… là sao? Ý cậu là gì?”

Vừa nói, ông vừa vô thức quay đầu nhìn sang hai ông bà già đang đứng một bên.

Nhưng điều khiến ông càng thêm bàng hoàng — chính là vẻ mặt bình thản đến kỳ lạ của họ. Thái độ ấy… hoàn toàn không giống như của cha mẹ vừa mất đi đứa con trai duy nhất.

Lúc này, Triển Bằng lên tiếng giải thích:

“Là em gái tôi… đã tìm một đại sư, nối thêm cho tôi một tháng thọ mệnh. Sau đó thân xác c.h.ế.t đi, nhưng tôi vẫn có thể tiếp tục tồn tại thêm một thời gian bằng linh hồn.”

Đội trưởng Lưu nghe vậy, ánh mắt thoáng ngây dại:

“Còn có chuyện… quái lạ như vậy sao?”

Triển Nhu vội vàng phụ họa, liên tục gật đầu:

“Đúng thế! Chính Đại sư Khương Nhất đã giúp bọn tôi! Ngài ấy vẫn luôn ra tay cứu giúp những người tìm đến.”

Ba chữ “Khương Nhất” như một tín hiệu kích hoạt, ngay lập tức khiến đám cảnh sát phía sau đồng loạt xôn xao, chen chúc lại gần.

“Là Đại sư Khương Nhất… cái tên đang nổi đình nổi đám trên mạng dạo này sao?”

“Đúng, đúng, chính ngài ấy!” Triển Nhu không ngừng gật đầu khẳng định.

Nghe vậy, sắc mặt mọi người lập tức giãn ra, giống như vừa được uống một liều an thần.

“Thì ra là Đại sư Khương Nhất ra tay! Vậy thì chắc chắn không có vấn đề gì rồi!”

“Không trách được vừa rồi lại xuất hiện cái đuôi rắn khổng lồ… thì ra đó là âm phù của ngài ấy!”

“Đúng thế! Đáng tiếc quá… chúng ta lại bỏ lỡ mất cơ hội diện kiến đại sư!”

...

Nghe cuộc đối thoại “quen tay” của cấp dưới, Đội trưởng Lưu thật sự không hiểu nổi, nghi hoặc hỏi:

“Khoan đã… ý các cậu là… tất cả mọi người đều biết vị đại sư này sao?”

Những người kia chỉ liếc nhìn nhau, rồi cùng thở dài bất lực:

“Đội trưởng Lưu, anh thật sự nên bỏ cái điện thoại cục gạch đi thôi. Không thì sớm muộn gì cũng bị thời đại bỏ rơi mất.”

Đội trưởng Lưu cảm thấy mình bị chê bai: "..."

Bình Luận (0)
Comment