Trở về Đạo quán, Khương Nhất không mở livestream nữa mà đi tắm rửa rồi ngủ một mạch.
Vốn định hôm sau sẽ tiếp tục phát sóng, nhưng không ngờ vừa tỉnh dậy đã bị mẹ bắt về Cơ gia ngay lập tức.
Lý do là: phải thử món cho bữa tiệc.
Chuyện này còn thú vị hơn cả thử quần áo! Thế là cô ngoan ngoãn quay về, ăn uống thỏa thích.
Vì có quá nhiều món cần thử, cô đành ở lại Cơ gia vài ngày.
Đến sáng ngày thứ tư, khi thấy Cơ Thư tươi cười bước vào phòng, cô liền thản nhiên hỏi:
"Hôm nay lại ăn món gì thế?"
Cơ Thư không chút do dự:
"Hôm nay ăn món Hồng Kông."
Khương Nhất gật đầu:
"Được, vậy để con đi vệ sinh cá nhân trước đã."
Cơ Thư mỉm cười “ừm” một tiếng:
"Rửa mặt xong thì tiện thể thử đồ luôn nhé."
Khương Nhất lập tức bật chuông báo động:
"Lại nữa sao?!"
Cơ Thư vội vàng trấn an:
"Không nhiều đâu, chỉ mười bảy, mười tám… à, thêm mười chín, hai mươi mấy bộ thôi!"
Khương Nhất: "!!!"
Mẹ ơi, con muốn về nhà! Ở đây có kẻ lừa đảo! Lại còn là kẻ lừa đảo hạng nặng! Dám lừa cô vào rồi “xử” luôn! Quá xấu xa! Thế nhưng, tất cả những lời buộc tội ấy cuối cùng đều tan biến hoàn toàn trước những đĩa món Hồng Kông tinh xảo, hương vị thơm ngon khiến người ta không cách nào kháng cự. Chỉ tiếc một điều — phần ăn hơi ít. Nhưng ngon đến mức này, ít cũng thành nhiều!
Vì quá ngon, Khương Nhất lại tự nguyện ở lại thêm vài ngày nữa. Cho đến khi điện thoại của Lê Ân gọi đến.
"Tiểu Nhất Nhất, hôm nay cô rảnh không?"
Khương Nhất vừa gặm chân gà vừa đáp: "Rảnh, sao thế?"
Lê Ân lập tức bắt đầu than thở: "Đi chơi với tôi đi! Dạo này án nhiều đến mức tôi sắp phát điên rồi, không ra ngoài giải khuây chắc tôi nổ tung mất!"
Nghe cô nàng lải nhải, Khương Nhất không nỡ từ chối: "Được thôi, gửi địa chỉ cho tôi, tôi qua liền."
Cúp điện thoại, cô nhìn bàn ăn đầy món ngon, trong lòng giằng co một giây, rồi dứt khoát đóng gói tất cả mang theo.
Ai ngờ, khi xách túi lớn túi nhỏ xuất hiện ở địa chỉ kia, cô lập tức… cạn lời.
Trước mắt là một hàng trai đẹp đứng chỉnh tề, còn Lê Ân thì ngồi vắt vẻo trên ghế sofa như một nữ hoàng, dáng vẻ hả hê chỉ đạo giang sơn.
Khương Nhất không nhịn được hỏi:
"Đây chính là cái chỗ cô bảo đi chơi hả?"
Lê Ân cười toe toét, lắc lắc chân:
"Thế nào, mấy anh đẹp trai này có đẹp không?"
Khương Nhất ngồi xuống bên cạnh, không trả lời mà thản nhiên hỏi ngược:
"Cô đi chọn trai đẹp thế này, Sư huynh cô biết chưa?"
Nụ cười trên mặt Lê Ân lập tức tắt ngấm, cô hừ lạnh một tiếng:
"Anh ta biết thì sao, không biết thì sao, liên quan gì đến anh ta!"
Khương Nhất nhìn vẻ mặt kia, lập tức hiểu ra:
"Cãi nhau rồi hả?"
Vừa nói, cô vừa nhét một cái chân gà vào tay Lê Ân.
Lê Ân c.ắ.n một miếng thật mạnh, giọng đầy oán giận:
"Cãi cái gì chứ! Làm gì có thời gian mà cãi. Ngày nào cũng bận đến tối tăm mặt mũi, mấy hôm nay tôi còn chưa thèm thấy mặt anh ta, ai biết anh ta bận cái gì!"
Khương Nhất nhướng mày, trong lòng chậc chậc: Thì ra là nhớ Lục Kỳ Niên đến phát bực đây mà.
Thế là cô thong thả đứng dậy:
"Cô ăn đi, tôi đi vệ sinh một lát."
Nói xong, cô bước ra ngoài. Tìm một chỗ yên tĩnh, Khương Nhất bấm gọi cho Lục Kỳ Niên.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối. Giọng anh ta vẫn kính cẩn như thường:
“Cô Khương, có chuyện gì không?”
Khương Nhất nhàn nhạt nhắc nhở:
“Anh mà còn vùi đầu vào công việc nữa thì vợ anh sắp chạy mất đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đầu dây bên kia im lặng ba giây, rồi giọng Lục Kỳ Niên vang lên, lạnh lùng đến mức khiến người ta rùng mình:
“Cô ấy đang ở đâu?”
Khương Nhất không hề do dự, lập tức bán đứng cô bạn ngốc nghếch bên trong:
“Đang lôi tôi tới hộp đêm chọn trai đẹp đây này.”
Giọng Lục Kỳ Niên ngay lập tức trầm xuống, lạnh buốt:
“Tôi đến ngay!”
Khương Nhất hài lòng cúp máy, coi như báo cáo xong nhiệm vụ, rồi thong thả quay lại phòng riêng.
Bên trong, mấy chàng trai đẹp vẫn đứng đó nghiêm chỉnh, nhưng số chân gà trên bàn đã vơi đi một nửa.
Lê Ân vẫn đang vùi đầu ăn uống, hoàn toàn không ý thức được tai họa sắp ập xuống.
Khương Nhất bật cười, nhắc nhở:
“Ăn chậm thôi, không ai giành với cô đâu.”
Lê Ân lúc này mới ngẩng đầu, miệng còn dính chút dầu mỡ:
“Tiểu Nhất Nhất, chân gà cô lấy ở đâu ra vậy, ngon quá trời ngon!”
Khương Nhất thản nhiên đáp:
“Đầu bếp Cơ gia làm đấy.”
Lời này vừa thốt ra, Lê Ân lập tức sững người, hai mắt trợn tròn, lắp bắp như không tin nổi:
“Tôi… tôi có đức hạnh gì mà kiếp này lại được ăn cơm do đầu bếp Cơ gia nấu…”
Khương Nhất: “…Cũng không cần phóng đại đến thế đâu.”
Lời vừa dứt, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, âm thanh va chạm vang dội khiến cả căn phòng thoáng chấn động.
Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía cửa.
Lục Kỳ Niên đứng đó, hơi thở dồn dập, cả người bao phủ bởi một tầng khí lạnh khiến mấy chàng trai đẹp đều cứng người, không dám động đậy.
Lê Ân vô thức thốt lên:
“Anh… sao anh lại đến đây?”
Lục Kỳ Niên không trả lời, từng bước tiến đến gần, khí áp thấp đến mức khiến không khí trong phòng như đặc quánh lại.
Anh dừng trước mặt Lê Ân, quay đầu sang nói với Khương Nhất, giọng trầm khàn mà sắc bén:
“Cô Khương, tôi đưa cô ấy đi trước.”
Nói xong, không chần chừ thêm một giây, anh cúi người ôm ngang eo Lê Ân, bế thẳng cô lên trong ánh mắt há hốc của mọi người.
Lê Ân, tay vẫn còn cầm chặt chiếc chân gà, cuối cùng cũng kịp phản ứng, trừng mắt kêu to:
“Tiểu Nhất Nhất, cô mách lẻo à?!”
Khương Nhất thoải mái tựa lưng vào ghế sofa, nhướng mày cười:
“Nhìn trai đẹp sao sánh bằng xem tận mắt tình yêu bá đạo tổng tài của sư huynh cô chứ.”
“Cô… cô… cô—!”
Lê Ân tức đến mức giãy giụa kịch liệt, trông chẳng khác nào con cá mắc cạn trong vòng tay Lục Kỳ Niên. Nhưng mặc cho cô quẫy đạp, vòng tay kia vẫn kiên quyết như gông xiềng, không hề lay chuyển.
Khương Nhất còn hảo tâm vẫy tay, cười tươi như tiễn dâu:
“Đi đi, đi đi, tranh thủ thời gian mà trò chuyện cho rõ ràng.”
Có được “lệnh” này, Lục Kỳ Niên chẳng nói thêm lời nào, giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, ôm chặt Lê Ân xoay người rời khỏi phòng.
Chờ bóng hai người khuất hẳn, Khương Nhất mới đảo mắt một vòng. Trong phòng chỉ còn lại mình cô và một dàn trai đẹp vẫn đang sững sờ nhìn chằm chằm.
Cô ho khan một tiếng, thong thả đứng dậy, nhấc túi đồ ăn trong tay:
“À… cái đó… tôi cũng xin phép về trước vậy.”
Nhưng đám trai đẹp kia thấy đã mất một “suất” lớn, nếu để suất này cũng chuồn nốt thì tiền thưởng tối nay coi như bay sạch. Thế là họ lập tức vây quanh Khương Nhất.
“Đừng đi mà, em gái mới tới lần đầu đúng không? Anh nhảy giỏi lắm đó.”
“Anh còn biết hát nữa nha.”
“Anh uống rượu rất cừ.”
“Anh chơi mấy trò trên bàn siêu lắm luôn.”
…
Khương Nhất nhướng mày, khóe môi cong cong:
“Được thôi, vậy thì chơi.”
Kết quả… ba tiếng sau.
Người nhảy thì thở hồng hộc như ch.ó mệt, người hát thì khản giọng chẳng còn âm nào, kẻ uống rượu thì say đến lú lẫn. Thảm nhất vẫn là anh chàng dám ngồi đối đầu với Khương Nhất trong mấy trò trên bàn — mặt mũi dán đầy phù chú màu vàng, trông dưới ánh đèn neon chớp tắt vừa kỳ quái vừa buồn cười muốn chết.
Khương Nhất phủi tay, dán xong tấm bùa cuối cùng mới mỉm cười thong thả:
“Được rồi, cũng gần đến giờ rồi. Tôi đi trước đây, tạm biệt các vị.”