Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi

Chương 1373


Mang thai...

Quý Thục Trân thật sự đã mang thai! Điều đáng giận hơn cả là — bà ta không chỉ giấu nhẹm chuyện này, mà còn chuyển toàn bộ đau đớn của thai kỳ sang cho cô!

Nghĩ đến mấy tháng qua mình ăn không ngon, ngủ chẳng yên, ngày nào cũng nôn mửa đến tối tăm mặt mũi, cơ thể phù nề, bụng thì to ra một cách khó hiểu… Trong khi đó, bà ta — người biết rõ tất cả sự thật — lại vẫn thản nhiên châm chọc, ăn uống ngon lành mỗi ngày, khiến cơn ốm nghén của cô càng thêm nặng!

Cơn giận như trào lên tận óc, m.á.u dồn ập lên đầu, tai cô ù đi, nắm đ.ấ.m siết chặt đến run rẩy!

Cô nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo hướng về màn hình điện thoại, gằn từng chữ:

“Đại sư, lá bùa hộ thân này… bao lâu nữa thì mất linh?”

Khương Nhất khẽ nhướng mày:

“Khi nào lá bùa cháy hết, hóa thành tro tàn — lúc đó nó sẽ mất linh.”

Người phụ nữ lập tức hỏi dồn:

“Vậy… có cách nào phá giải trước không?”

Khương Nhất cong môi cười: “Đương nhiên có thể phá, hơn nữa nếu phá ngay bây giờ thì mức độ phản phệ sẽ giảm đi rất nhiều.”

Người phụ nữ nghe vậy liền hiểu ra: “Ý cô là, chỉ cần để đối phương tiếp tục gia tăng chú thuật thì có khả năng bị phản phệ đến mức c.h.ế.t sao?”

Khương Nhất gật đầu: “Đúng vậy.”

Ánh mắt người phụ nữ trở nên lạnh lùng: “Đại sư, tôi hiểu rồi.”

Khán giả trong phòng livestream thấy trong mắt cô ấy hiện rõ thù hận, lập tức đoán được ý đồ báo thù — cả phòng trở nên phấn khích.

[Đến rồi, đến rồi, sắp có chuyện lớn rồi!]

[Ồ hô! Chính là cái mùi phim sảng khoái này! Mãn nhãn quá!]

[Đúng rồi! Thể loại nhát gan thì đừng có xuất hiện trong livestream của Đại sư Khương Nhất!]

[Xông lên! Hạ gục bà già đó!]

[Chúng tôi ủng hộ cô, nhất định phải cho bà ta thất đức đó bị phản phệ một lần cho hả dạ!]

[Cho bà ta biết hết những đau khổ cô phải chịu mấy tháng qua!]

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khương Nhất nhìn vẻ mặt âm u của cô, mỉm cười nói: “Khi nào cô cần phá chú, cứ tìm đến tôi.”

“Vâng, cảm ơn Đại sư.”

Khán giả trong phòng livestream nghe đoạn đối thoại tưởng là kết thúc, liền đồng loạt cầu xin đừng tắt sóng.

[Đừng mà, đừng mà — màn kịch hay này mới bắt đầu, sao có thể kết thúc vậy được?]

[Đúng đó, cầu xin hãy tiếp tục phát sóng!]

[Nếu không được thì cô mở livestream riêng đi, chúng tôi xem song song được không?]

[Đúng, chúng tôi không ngại chờ lâu, chỉ cần kết quả sảng khoái là được — sẵn sàng c.ắ.n hạt dưa chờ!]

...

Người phụ nữ hơi ngẩn ra, không ngờ khán giả lại tha thiết muốn xem quá trình đến vậy.

Trước yêu cầu của mọi người, cô ấy suy nghĩ một lát rồi nói: “Khi nào có thể mở livestream thì tôi sẽ mở. Nếu không mở được, tôi sẽ ghi hình, cắt ghép rồi tải lên sau.”

Khán giả thấy cô ấy hợp tác như vậy thì không còn nài nỉ nữa, thay vào đó đồng loạt cổ vũ, hy vọng cô ấy sẽ tiêu diệt cả nhà chồng.

Người phụ nữ kết thúc kết nối trong tiếng cổ vũ náo nhiệt của một nhóm người xa lạ.

Lúc này, trên lầu vẫn còn vang lên tiếng nôn ói mơ hồ.

Âm thanh ấy như kim châm từng chút một, khiến gân xanh trên thái dương cô giật liên hồi. Cơn giận sôi trào trong lồng ngực, nhưng lý trí mách bảo — lúc này tuyệt đối không phải thời điểm thích hợp để bùng nổ.

Cô hít sâu vài hơi, cố gắng kiềm chế, rồi cầm điện thoại lên, bấm số gọi cho chồng.

Vừa nối máy, giọng cô đã mang theo vẻ lo lắng:

“Chồng ơi, anh về nhanh đi…”

Nhưng lời còn chưa dứt, đầu dây bên kia đã vang lên giọng điệu đầy mất kiên nhẫn:

“Em có thôi đi không hả? Người em không khỏe thì đi khám bác sĩ đi, ngày nào cũng gọi cho anh thì có ích gì! Ba tháng nay em hành anh còn chưa đủ sao?”

Ánh mắt người phụ nữ thoáng lạnh đi, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh:

“Không phải em… là mẹ. Mẹ đột nhiên nôn ói không ngừng, tình hình có vẻ không ổn.”

Câu nói ấy vừa dứt, giọng người chồng lập tức thay đổi:

“Cái gì? Sao lại như vậy? Anh về ngay đây!”

Nói xong, anh ta vội vàng cúp máy.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của anh ta, trong lòng cô lập tức dấy lên nghi ngờ — chuyện này, chắc chắn không đơn giản như vẻ ngoài!    
Bình Luận (0)
Comment