Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 183

Câu nói ấy vừa vang lên, người phụ nữ sững sờ, còn người đàn ông thì thoáng lộ vẻ kinh ngạc trong mắt.

 

Anh ta nghi hoặc hỏi viên cảnh sát Tiểu Trương:

“Người vừa nói là ai vậy?”

 

Tiểu Trương liền đáp:

“À, đây là cố vấn đặc biệt của chúng tôi. Vì cô ấy không tiện đến trực tiếp nên tham gia điều tra qua video. Hai người có gì cứ nói thẳng ra là được.”

 

Người đàn ông hiểu ra, gật gù. Anh từng nghe nói cảnh sát đôi khi sẽ mời chuyên gia hỗ trợ phá án, chỉ không ngờ “chuyên gia” lại trẻ như vậy.

 

Anh nhíu mày, hỏi lại:

“Cô nói con trai tôi bị người khác đẩy xuống sông, nhưng khi đó đâu có ai khác ở hiện trường?”

 

Người phụ nữ cũng phụ họa:

“Phải đó, có khi lúc ấy quanh đó còn người khác mà chúng tôi không nhìn thấy.”

 

Nghe vợ nói thế, người đàn ông trầm tư vài giây rồi đáp:

“Không thể nào. Tôi nhớ rất rõ lúc đó mình đã quan sát xung quanh, không thấy có xe hay người nào khác.

 

Hôm đó, Đại Bảo (con trai) ở cách bờ sông khoảng sáu, bảy mét, đang đào giun để câu cá. Tôi đi ra xe lấy bình xịt chống muỗi, trước khi đi còn dặn nó không được đến gần bờ sông. Đại Bảo vốn rất ngoan, bảo gì nghe nấy.

 

Tôi tìm bình xịt mất chừng bốn, năm phút. Khi quay lại, nó đã biến mất. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nếu có người khác đến, cho dù tôi không thấy, vợ tôi ngồi gần đó nhất định sẽ thấy.”

 

Giọng của Tô Nhiên từ video nhẹ nhàng vang lên:

“Tôi đâu có nói là có người khác.”

 

“Không có người khác?!”

Người đàn ông sửng sốt, rồi đột nhiên bật dậy, tức giận chất vấn:

“Cô có ý gì? Cô định nói là chúng tôi – cha mẹ ruột của nó – đã đẩy con trai mình xuống sông à? Chúng tôi làm sao có thể làm chuyện như thế?!”

 

Người phụ nữ cũng vội nói theo:

“Phải đó! Cô gái này, chắc cô nhầm rồi. Chúng tôi là cha mẹ ruột của Đại Bảo, hơn nữa khi đó nó khỏe mạnh, ngoan ngoãn, nhà chúng tôi cũng không thiếu tiền – chẳng có lý do gì để hại con cả.”

 

Người đàn ông bị vợ kéo ngồi xuống, nhưng vẫn chưa nguôi giận:

“Tôi không cần biết cô là ai, nhưng xin hãy chịu trách nhiệm với lời mình nói. Chúng tôi thương con không hết, sao có thể đẩy nó xuống sông? Cô nói vậy khác nào bảo chúng tôi điên? Với lại…”

 

Giọng nói lạnh nhạt của Tô Nhiên ngắt lời anh ta:

“Anh không phải là cha ruột của Đại Bảo, đúng chứ?”

 

Người đàn ông nghẹn lời, miệng há ra mà chẳng nói nổi câu nào. Trong mắt anh ánh lên nỗi bàng hoàng – anh nhìn chằm chằm vào màn hình, thậm chí quên cả chớp mắt.

 

Bên cạnh, người phụ nữ liền tránh ánh nhìn của Tô Nhiên, không dám ngẩng lên.

Ngay cả cảnh sát và Hạo Hà cũng đều sững sờ.

 

Một lúc lâu sau, người đàn ông mới miễn cưỡng cất giọng:

“Cô nói bậy gì vậy? Đại Bảo rõ ràng là con ruột của tôi.”

Nhưng lời nói nghe ra lại thiếu tự tin.

 

“Anh đang tự lừa mình à?” – Tô Nhiên bình thản nói, ánh mắt dừng lại nơi anh.

 

Cảm giác bị cô nhìn thấu thật khiến người ta rợn sống lưng, như thể mọi bí mật đều bị bóc trần. Anh run rẩy, không biết nên đáp thế nào.

 

Người vợ thấy chồng im lặng thì cuống quýt kéo tay anh, vội vàng phủ nhận:

“Ông xã, đừng nghe cô ta nói linh tinh. Đại Bảo chính là con ruột anh mà! Em là mẹ nó, em rõ nhất!”

 

Trà Đá Dịch Quán

Tô Nhiên nhìn hai người, giọng chậm rãi mà chắc nịch:

“Anh biết rõ Đại Bảo không phải con ruột của mình – và anh đã biết chuyện này từ khi đứa bé ba tuổi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người phụ nữ giật mình quay phắt sang nhìn cô.

 

Cái gì?!

Từ lúc con ba tuổi anh ta đã biết?!

 

Lần này đến lượt cô ta ngây người.

 

Cảnh sát trong phòng cũng kinh ngạc nhìn nhau – phản ứng của hai người quá rõ ràng, chứng tỏ lời của Tô Nhiên là thật.

 

Tiểu Trương không khỏi nhìn cô bằng ánh mắt thán phục:

Đứa trẻ mất tích nửa năm, họ điều tra bao nhiêu lần mà vẫn không biết sự thật này.

Còn cô – vừa nhìn một cái đã nói trúng tim đen!

Không lạ khi đội trưởng Vương Khải lại tin tưởng cô đến thế, nói cô từng giúp phá nhiều vụ án.

 

Quả nhiên, có “ngoại lực” đúng là khác biệt!

 

Tô Nhiên làm như không thấy ánh mắt tò mò đó, chỉ khẽ ho một tiếng, rồi nhìn về phía cậu bé đang tựa đầu vào đùi ông lão ăn xin, ngủ say như một thiên thần nhỏ.

 

Cô hạ giọng nói với người phụ nữ:

“Cô tên là Trình Thư. Trước khi kết hôn, vài ngày trước lễ cưới, cô có buổi tụ tập với bạn bè. Hôm đó cô uống say, rồi xảy ra quan hệ với một người đàn ông trong nhóm.

 

Cô sợ hôn lễ bị hủy nên đã giấu kín chuyện đó. Biết được người đàn ông kia sớm ra nước ngoài, cô mới yên tâm. Sau khi cưới, cô mang thai, đứa trẻ ấy chính là Đại Bảo.

 

Khi con ba tuổi, bị bệnh phải xét nghiệm máu, nhìn thấy kết quả, cô biết đứa bé không mang cùng nhóm m.á.u với chồng. Sau nhiều đêm dằn vặt, cô lại chọn giấu diếm.

 

Nhưng cô không biết – cái hồ sơ bệnh án mà cô cất giấu, chồng cô đã sớm nhìn thấy rồi.”

 

Tô Nhiên nói xong, quay sang nhìn người đàn ông.

 

Anh ta tên là Vạn Vệ Quốc.

Lúc này anh cúi đầu rất thấp, hồi lâu mới ngẩng lên. Gương mặt tràn ngập bi thương, ánh mắt lặng lẽ dừng lại nơi màn hình.

 

Bên cạnh, Trình Thư sững sờ, không ngờ bí mật chôn sâu suốt bao năm lại bị cô gái này nói ra rành rẽ như vậy. Cô vừa sợ, vừa hoảng, nước mắt rơi lã chã, khẩn cầu chồng tha thứ:

“Ông xã, Vệ Quốc, em xin lỗi, là em có lỗi với anh. Xin anh tha thứ cho em. Em thật lòng yêu anh, hôm đó chỉ là một t.a.i n.ạ.n thôi…”

 

Cảnh sát Tiểu Trương vội xen vào:

“Hai người có chuyện riêng thì để sau hãy nói. Giờ tập trung vào việc của đứa bé trước đã.”

 

Vạn Vệ Quốc ôm lấy người vợ đang nức nở, giọng khàn đi:

“Đúng… tôi đã biết từ lâu rồi. Cả tôi và cô ấy đều là nhóm m.á.u AB, còn Đại Bảo là nhóm O. Khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm, tôi đã hiểu mọi chuyện.

 

Nhưng thì sao chứ? Tôi yêu vợ mình, cũng thương đứa bé ấy như con ruột. Tôi nghĩ chỉ cần tôi hết lòng yêu thương, nó cũng sẽ coi tôi là cha ruột.”

 

Tô Nhiên khẽ hỏi:

“Nếu vậy… tại sao anh lại muốn vứt bỏ đứa trẻ?”

 

Câu nói ấy khiến cả phòng lặng ngắt như tờ.

Kể cả Trình Thư cũng trố mắt nhìn chồng, vẻ mặt hoàn toàn không tin nổi.

 

Anh ấy muốn vứt bỏ con ư?!

 

Không thể nào!

Anh ấy luôn yêu thương Đại Bảo nhất, mỗi lần con ngã dù chỉ trầy da một chút cũng lo lắng hơn cả cô. Dù đi công tác xa, ngày nào cũng gọi video cho con, dỗ con ngủ.

Anh ấy luôn coi con như bảo vật, chưa từng đ.á.n.h mắng lấy một lần.

 

Làm sao lại có thể như vậy…?

Nước mắt cô rơi càng dữ dội, nghẹn ngào hỏi:

“Anh… anh nói đi… không phải thật đúng không? Anh không hề muốn vứt bỏ Đại Bảo, đúng không…?”

Bình Luận (0)
Comment