“Bà Trình Thư, bà bị tình nghi cố ý g.i.ế.c người, xin hãy hợp tác với chúng tôi để điều tra.”
Ngay khoảnh khắc nghe thấy câu đó, toàn thân Trình Thư như bị rút hết sức lực. Cô vừa mới đứng dậy chưa được một giây thì hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Cô bắt đầu hối hận rồi.
Sớm biết Vạn Vệ Quốc không để tâm đến thân thế của Đại Bảo, cô đã nên chủ động nói thật với anh ta, có khi còn khiến anh ta cảm động mà thêm phần thương yêu.
Giờ thì mọi chuyện đã hỏng hết. Không chừng chính mình lại phải ngồi tù, đúng là một bước sai, vạn bước sai.
Không được, cô không thể vào tù!
Cái túi giới hạn vừa mới mua còn chưa kịp đeo, còn cả đống quần áo, trang sức, và số tiền cô vất vả mới tiết kiệm được...
Nghĩ đến đó, Trình Thư nhanh chóng đổi giọng, trông chờ vào Vạn Vệ Quốc, hy vọng anh ta vẫn sẽ tiếp tục gánh tội thay mình.
“Chồng ơi, cứu em với, em không g.i.ế.c người, em không thể đi tù được, chúng ta còn con mà, Tiểu Bảo mới một tuổi thôi, nó không thể thiếu mẹ được...”
Cô còn chưa kịp nói hết, Vạn Vệ Quốc cúi người, nhìn chằm chằm vào cô, giọng lạnh như băng:
“Không phải em? Vậy nói cho tôi nghe, Đại Bảo có phải do em đẩy xuống không?”
“Không... không phải...” Trình Thư khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, không ngừng lắc đầu phủ nhận.
Vạn Vệ Quốc tức đến bật cười:
“Lúc đó chỉ có hai chúng ta, không phải em thì là ai? Là tôi chắc?”
“Dù sao cũng không phải em...”
Cô còn chưa nói dứt lời, ánh mắt của Vạn Vệ Quốc bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, giọng nói pha chút mỉa mai:
“Ồ, ý em là tôi đẩy à? Muốn tôi tiếp tục gánh tội thay em sao? Em nghĩ rằng không có camera, Đại Bảo không nói được, thì em có thể thoát à? Tiểu Bảo mới một tuổi thì sao, tôi muốn tìm cho nó mẹ kế cũng đâu có khó, chẳng phải không có em là được rồi sao.”
Cảnh sát Tiểu Trương đúng lúc xen vào:
“Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng sự việc.”
Trình Thư mặt mày tái nhợt, liên tục lắc đầu:
“Không, không phải em... Chồng ơi, em chỉ là quá yêu anh thôi...”
Cô khóc lóc t.h.ả.m thiết, quỳ rạp xuống đất cầu xin:
“Xin lỗi anh, là em có lỗi với anh, anh tha cho em đi được không? Em biết sai rồi, thật sự biết sai rồi...”
Vạn Vệ Quốc nhìn xuống người vợ đang quỳ gối cầu khẩn, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo:
“Em nghĩ tôi còn tin nổi lời dối trá của em sao? Cứ yên tâm mà vào tù đi, hai đứa nhỏ tôi sẽ chăm sóc.”
Nói xong, anh lạnh lùng đứng đó, không chút biểu cảm, nhìn cảnh sát tháo còng tay trên tay mình rồi đeo lên tay vợ. Ánh mắt anh không một chút d.a.o động, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Nhìn người phụ nữ từng là vợ mình bị dẫn đi, anh chợt thấy mọi ngọt ngào khi xưa hóa ra chỉ là ảo ảnh. Tất cả hạnh phúc, tình yêu giờ đều trở nên vô nghĩa.
Khi nhận ra chính cô là người đẩy Đại Bảo xuống sông, anh không chút do dự nhận tội thay cô — chỉ vì nghĩ cô làm thế là vì quá yêu mình, sợ bị anh phát hiện nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy.
Không ngờ, hóa ra chỉ là anh tự đa tình.
Bản thân và con cái, trong mắt cô, chỉ là bàn đạp trên con đường tiến thân mà thôi.
Giờ đây, nhìn người phụ nữ độc ác, ích kỷ ấy, anh chỉ cảm thấy xa lạ và ghê sợ.
Hai cảnh sát áp giải Trình Thư ra ngoài, cô ta hoảng loạn đến phát điên, chống chân xuống đất, giãy giụa không chịu đi.
“Vệ Quốc! Em không cố ý hại c.h.ế.t Đại Bảo đâu, em chỉ lỡ tay thôi! Em sợ anh giận nên mới không dám nói, anh xin họ tha cho em đi...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng khóc gào t.h.ả.m thiết của cô vang vọng trong không khí, nhưng trái tim của Vạn Vệ Quốc đã lạnh đến mức không thể lay chuyển.
Bỗng nhiên, Trình Thư quay ngoắt về phía màn hình, trừng mắt nhìn Tô Nhiên:
“Là cô! Đồ tiện nhân, tôi với cô có thù oán gì mà cô phải hại tôi như vậy?”
“Tất cả đều tại cô! Chuyện đã qua nửa năm rồi, sắp yên ổn rồi, là cô! Chính cô đã hủy hoại tất cả của tôi, đồ tiện nhân! Còn mấy người cảnh sát nữa, toàn bọn ngu xuẩn, cô ta nói gì các người cũng tin sao...”
Sắc mặt Tô Nhiên lạnh xuống, ánh mắt như lưỡi d.a.o quét về phía Trình Thư. Cô ta chưa kịp phản ứng thì “bốp” một tiếng, cả người đột ngột ngã ngửa ra sau như bị ai tát bay, nặng nề đập xuống đất.
Cô ta “ọe” một tiếng, phun ra một ngụm máu, lẫn theo hai chiếc răng.
“Cô... cô ấy... đ.á.n.h tôi!” Trình Thư run rẩy chỉ vào Tô Nhiên, từng chữ như nghẹn ra từ cổ họng:
“Tôi... muốn... kiện... cô ta.”
Cảnh sát Tiểu Trương nghiêm mặt:
“Xin lỗi, chúng tôi không thấy ai đ.á.n.h cô. Cô là tự mình ngã ngửa ra đất, không liên quan đến người khác.”
“Cô... cô...” Trình Thư tức đến suýt ngất đi.
Vạn Vệ Quốc quay lưng, không thèm nhìn thêm, mặc cho cô ta bị cảnh sát dẫn đi. Tiếng khóc gào của cô dần xa, rồi tan biến trong không khí.
Tình yêu, hạnh phúc — tất cả chỉ còn là tro tàn. Trái tim anh đã vỡ vụn, đầy rẫy đau thương và tuyệt vọng.
Sau đó, Trình Thư bị kết án mười năm tù giam vì tội cố ý g.i.ế.c người chưa thành, tính chất nghiêm trọng.
Vạn Vệ Quốc nộp đơn ly hôn, hai đứa con đều do anh nuôi.
Thấy ánh mắt lưu luyến của ông lão khi nhìn Đại Bảo, anh biết ông thật lòng thương thằng bé như cháu ruột.
Anh hoàn trả gấp đôi toàn bộ chi phí chữa bệnh mà ông đã bỏ ra, đồng thời hoàn trả tất cả tiền quyên góp của cư dân mạng.
Ông lão sống một mình, không vợ con, Vạn Vệ Quốc muốn đón ông về sống cùng nhưng ông từ chối, cũng không nhận tiền hay nhà.
“Vô công bất thụ lộc,” — ông chỉ cười, khiến Vạn Vệ Quốc đành tôn trọng ý ông.
Trà Đá Dịch Quán
Xét mọi mặt, Vạn Vệ Quốc cảm thấy để ông nuôi Đại Bảo cũng không tiện, tuổi cao sức yếu, nuôi trẻ nhỏ vất vả.
Cuối cùng, anh chọn cách dung hòa: để Đại Bảo nhận ông làm ông nội nuôi, hễ rảnh là mang quà bánh, quần áo, dẫn con đến thăm. Nếu bận, thì để cha mình đưa cháu đến thay.
Cha anh không hề chê hoàn cảnh của ông, hai người nhanh chóng trở thành bạn, cùng nhau dắt chim đi dạo, đ.á.n.h cầu, nhảy quảng trường.
Từ đó, công viên gần nhà thường thấy cảnh hai ông già dắt một cậu bé đi dạo — một khung cảnh ấm áp đến lạ.
Sau này, khi Đại Bảo mở lòng, lần đầu gọi “ông nội”, ông lão cảm động đến rơi nước mắt.
Chỉ cần nghe được một tiếng ấy, ông cảm thấy — cả đời mình đều đáng giá.
Sự lương thiện của ông khiến Hạo Hà cảm động, càng củng cố quyết tâm làm việc thiện của cô.
Bốn mươi tuổi, cô gặp một vụ t.a.i n.ạ.n nghiêm trọng, xe rơi xuống vực, mọi người đều tử nạn — chỉ riêng cô bình an vô sự.
Tất nhiên, đó là chuyện của sau này.
Ngắt cuộc gọi với Hạo Hà, Tô Nhiên mở lại phòng livestream.
Một đám cư dân mạng hóng hớt đang chờ ăn “dưa”, lập tức ùa vào.
Tô Nhiên thong thả uống ngụm nước, làm khán giả sốt ruột muốn c.h.ế.t.
【Mau lên đi, chuyện nóng bỏng như thế mà còn ung dung uống nước được à!】
Dưới sự thúc giục của mọi người, Tô Nhiên chậm rãi kể lại phần kết:
Ông lão trở thành ông nội nuôi của Đại Bảo, hai nhà thường xuyên qua lại, bệnh của Đại Bảo cuối cùng cũng được chữa khỏi — khiến ai nghe cũng thấy mừng rỡ.