Sắc mặt của Tô Nhiên trở nên nghiêm trọng, cô khẽ gật đầu:
“Cây lược đó — đúng là có vấn đề. Nó không phải lược bình thường, mà được làm từ sừng tê thông thiên quý hiếm, chế tác bằng phương pháp đặc biệt, phối với hàng chục loại bí liệu, gọi là Lược Hương Tê.”
Cô chậm rãi nói tiếp:
“Trên thân lược có khắc bùa chú. Nếu mỗi ngày dùng Lược Hương Tê để chải đầu, có thể giữ cho t.h.i t.h.ể người c.h.ế.t không bị phân huỷ. Nếu…”
Tiểu Nghiêm căng cổ chờ nghe tiếp, nhưng Tô Nhiên lại dừng lại giữa chừng.
“Nếu gì vậy? Đại sư, cô nói tiếp đi!” — Tiểu Nghiêm sốt ruột hỏi.
Tô Nhiên chau mày nhìn anh:
“Chuyện này... để lát nữa tôi sẽ nói rõ. Cậu dẫn tôi đi xem mẹ cậu trước, nhìn tận mắt thì mới biết được.”
“Vâng.”
Tiểu Nghiêm đáp, rồi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng, hướng thẳng đến nhà bếp.
Chị gái cậu – Đại Nghiêm – đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, thoáng thấy em trai vội vàng chạy qua, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an mơ hồ. Không hiểu sao, cô cứ thấy tim đập loạn, như sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.
Trong bếp, mẹ của họ đang quay lưng lại phía cửa, bận rộn xào nấu.
“Mẹ, trưa nay ăn gì vậy?” — Tiểu Nghiêm cố tỏ ra tự nhiên, bước đến gần hỏi.
“Con đói rồi à? Trưa nay có sườn kho tàu và giò hầm tương con thích ăn đó, đợi mẹ xào xong đĩa rau xanh này là dọn cơm.”
Giọng người mẹ dịu dàng, đầy yêu thương.
Tiểu Nghiêm không đi ngay mà tiến lại bàn ăn, nhanh tay gắp một miếng sườn bỏ vào miệng nhai.
“Cái thằng này, tay còn chưa rửa, muốn mẹ đ.á.n.h đòn à?” — người mẹ quay đầu lại, vừa cười vừa mắng yêu.
Qua màn hình, Tô Nhiên thấy rõ ràng trên đỉnh đầu người mẹ đang lơ lửng một làn khí đen mờ mịt.
Cô còn chưa kịp nhìn kỹ hơn thì đột nhiên, hình ảnh rung mạnh — điện thoại của Tiểu Nghiêm bị giật khỏi tay!
“Em cầm điện thoại quay cái gì thế hả?” — giọng Đại Nghiêm vang lên.
“Chị, trả lại điện thoại cho em!”
Màn hình chao đảo, rồi gương mặt Đại Nghiêm xuất hiện trong khung hình.
Bình luận trong phòng livestream lập tức dày đặc:
【Tiểu Nghiêm, chị cậu có gì đó lạ lắm, coi chừng.】
【Nhìn kìa, mặt cô ta thay đổi rồi. Có khi chính chị ta đã hại c.h.ế.t mẹ mình đấy!】
Đại Nghiêm đọc được phần bình luận cùng giới thiệu của Tô Nhiên, lập tức hiểu ra đây là một streamer “xem số, trừ tà”.
Sắc mặt cô sa sầm, nắm chặt tai em trai, nghiến răng nói:
“Thằng nhóc này! Học cái thói đi tìm mấy bà đồng bà cốt rồi à? Để chị đ.á.n.h c.h.ế.t cho chừa!”
Tiểu Nghiêm đau đến nhăn mặt, tranh thủ giật lại điện thoại:
“Chị buông tay đi, đau quá, tai em sắp rụng rồi!”
Thấy hai chị em giằng co, mẹ họ liền chạy tới can ngăn:
“Trời ơi, hai đứa lớn đầu rồi còn đ.á.n.h nhau hả?”
Đại Nghiêm vẫn hằm hằm, trừng mắt với em trai:
“Cái thằng này đúng là không biết điều!”
Tiểu Nghiêm né sang bên kia mẹ, vừa tránh vừa nói:
“Con đang làm việc nghiêm túc đấy. Đại sư bảo cây lược mẹ dùng có vấn đề!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu nói đó khiến Đại Nghiêm sững lại, vẻ mặt thoáng bất an:
“Vớ vẩn! Chỉ là cái lược bình thường thôi, có gì mà nói ghê vậy?”
Giọng của Tô Nhiên vang lên qua điện thoại, lạnh và bình tĩnh:
“Là cô làm đúng không? Chính cô đã khiến mẹ mình thành ra thế này.”
Ống kính quay về phía Đại Nghiêm. Dù cô không nhìn thấy Tô Nhiên, nhưng Tô Nhiên lại nhìn rõ từng biến đổi nhỏ trên khuôn mặt cô ta.
Sắc mặt Đại Nghiêm lập tức tái đi, còn người mẹ thì ngơ ngác hỏi:
“Đây là ai đang nói vậy? Cái gì mà ‘thành ra thế này’? Mẹ chẳng phải vẫn là mẹ đây sao?”
Bà đưa tay lên sờ mặt, sờ tóc, tưởng có gì dính bẩn.
Đại Nghiêm vội bước lên che điện thoại, nói nhanh:
“Mẹ, chỉ là con nhỏ mê tín lừa đảo thôi, mẹ đừng nghe linh tinh.”
“Không thể không có vấn đề! Con nhớ rõ ràng hôm đó mẹ c.h.ế.t thật mà…” — Tiểu Nghiêm bật thốt.
Đại Nghiêm tức đến nghiến răng, chỉ muốn đá văng thằng em ra ngoài.
“Cái gì? Mẹ c.h.ế.t rồi?” — bà mẹ kinh ngạc, tay run lên.
Tô Nhiên nhìn thẳng vào màn hình, giọng lạnh lùng:
“Bà đúng là đã c.h.ế.t rồi.”
Nghe vậy, người mẹ chỉ cảm thấy khó hiểu. Bà véo nhẹ má mình — rõ ràng là thấy đau, làm sao có thể c.h.ế.t được?
Chẳng lẽ cô gái trong điện thoại là kẻ bịp bợm?
Đại Nghiêm liền chặn trước mặt mẹ, quát em trai:
“Đủ rồi chưa! Toàn lời tào lao mê tín. Em tin mấy trò đó thì có ngày bị lừa sạch tiền, mẹ mà nghe rồi bị sốc thì sao!”
“Chị, em—”
Tô Nhiên liếc nhìn Đại Nghiêm, nói chậm rãi:
“Vì mẹ cậu đã c.h.ế.t rồi, nên đáng ra cô phải để bà yên nghỉ. Cô dùng tà thuật giữ bà lại trong dương gian — đó không phải việc tốt đâu.”
Câu nói như một mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Đại Nghiêm. Cô lập tức gào lên:
“Cô im đi! Mẹ tôi chưa c.h.ế.t! Chưa c.h.ế.t!!!”
Người mẹ thấy con gái phản ứng dữ dội khác thường, lòng bắt đầu dấy lên nghi ngờ.
Con gái mình vốn dịu dàng, sao hôm nay lại gay gắt, hoảng loạn đến thế?
“Đại Nghiêm, con nói thật cho mẹ nghe — rốt cuộc có chuyện gì?”
“Không… không có…” — cô ấp úng, nhưng ánh mắt hoang mang đã nói rõ tất cả.
“Mau nói! Có phải con đang giấu mẹ chuyện gì không?” — giọng người mẹ trở nên nghiêm nghị.
Thấy mẹ thật sự nổi giận, Đại Nghiêm đành thở dài, dìu bà ngồi xuống:
“Mẹ đừng giận, con nói… con sẽ nói hết.”
Cô nhìn em trai, rồi thở dài nặng nề.
“Đúng là bốn hôm trước, mẹ bị nhồi m.á.u cơ tim qua đời thật. Khi đó con đau lòng lắm, không chấp nhận nổi mẹ rời đi…”
“Sau đó con chợt nhớ đến một thứ.”
Giọng cô run rẩy:
“Con từng tìm thấy trong di vật của bố một cái hộp gỗ cũ, nghe nói là đồ gia truyền nhiều đời. Trong đó có một quyển sách cổ, một gói hương, và một cây lược.”
Trà Đá Dịch Quán
“Con vốn tò mò nên đã dành thời gian dịch nội dung trong sách. Rồi… con biết được cách có thể khiến người c.h.ế.t ‘sống lại’…”