Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 205

Đại Lận ôm túi đồ ăn đi vào nhà, đặt các túi xuống, bắt đầu làm bữa tối. Nhưng vừa mới mở tủ lạnh ra, cậu bạn nhỏ nhà hàng xóm là Ken vừa chạy tới mời cô cùng ăn bữa tối, để cô đi qua cùng các mẹ chuẩn bị đồ ăn, cha của bọn họ đánh bóng xong muốn ngồi ăn xung quanh bàn dài hưởng thụ ẩm thực, đêm nay có một party nhỏ.

Vì thế một lát sau, một nhà bốn người bọn họ đã cùng ngồi ăn với ba gia đình người Mỹ khác, nhấm nháp rượu ngon. Mọi người đều thật sự khôi hài hài hước, dùng tiếng Anh thuần thục nói chuyện với nhau, tiếng cười lanh lảnh, ở chung vô cùng hài hoà.

Đại Lận thấy Đằng Duệ Triết đang cùng bọn họ bình phẩm về các loại rượu với nhau, trước mặt bạn bè người Mỹ để lộ một mặt hài hước khôi hài của hắn, trong lúc giơ tay nhấc chân đều phát ra một mị lực mê người, cô liền đi tới một bên, lấy ra điện thoại di động lướt lướt màn hình.

Cô gọi điện thoại cho Dạ Triệt, muốn biết sau khi từ biệt ở nông trường, Dạ Triệt cùng Mộ bá mẫu đi nơi nào.

"Đại Lận, bây giờ anh còn đang ở nông trường tại Seattle, chuẩn bị ở lại đây vài ngày, phong cảnh nơi này cũng rất được." Mộ Dạ Triệt thản nhiên nói xong, tiếng nói êm tai mang theo nụ cười nhẹ nhàng thoải mái, tiếng cười mê người, "Nếu Đằng Duệ Triết lại bắt nạt em, em nhất định phải nói với Mộ tiểu cữu. Lần sau Mộ tiểu cữu, tuyệt đối không dễ dàng để em về bên cạnh anh ta, thuận tiện cho anh ta, a."

"Em vẫn còn cảm giác mâu thuẫn, không thể ở chung với anh ấy như không có việc gì, không thể đem anh ấy trở thành Duệ Triết trước kia." Đại Lận cầm di động dần dần đi xa, đi đến bãi cỏ xanh mượt, dọc theo tuyến đường mà bọn họ đánh bóng bầu dục, cúi đầu nhìn cỏ dưới chân, "Giữa em và anh ấy, hình như thiếu một chút gì đó."

"A, chỉ cần em nghĩ lại những mặt tốt của anh ta, quên mất những điều không tốt, em có thể chậm rãi mà tìm về cảm giác ngày xưa." Mộ Dạ Triệt cười dịu dàng, giống như đang đi trên cỏ, nhìn ánh trăng lạnh phía chân trời, "Tất cả đều cần thời gian, từ từ sẽ hoà hợp, em cùng anh ta từ biệt nhau đến bốn năm, quả thật trong tập tính cuộc sống sẽ có những bất đồng. Nhưng chỉ cần em còn nhớ anh ta, em có thể tìm về cảm giác trước kia. Đại Lận, trước kia em cũng cùng anh ta từ biệt ba năm, sau khi ra tù, không phải em vẫn như cũ mà yêu anh Duệ Triết của em hay sao? Em chính là một cái cây như vậy, đời này chỉ thương một người đàn ông là anh ta, khiến cho tiểu cữu thật sự ăn dấm chua."

"Tiểu cữu cũng sẽ tìm được một người như vậy." Đại Lận không cười, mà là xoay lại, nhìn Đằng Duệ Triết dưới ánh đèn đang cười vang nói chuyện với bạn bè, cảm giác tình cảm của mình đối với người đàn ông này, cùng với bốn năm trước là không giống nhau. Có lẽ trong cuộc đời mỗi người sẽ có rất nhiều giai đoạn, hơn mười tuổi là thương vẻ bề ngoài tuấn mỹ cùng nụ cười tươi mê người của hắn, xem hắn là tinh thần mà dựa vào. Hai mươi tuổi muốn cùng hắn có một gia đình, ngọt ngào mật mật, vang vang dội dội, thay đổi rất nhanh. Hiện tại, chỉ thầm nghĩ thường thường thản nhiên, "Dạ Triệt, hạ quyết tâm quyết định tìm một cô gái thích hợp đi, em muốn kêu cô ấy một tiếng mợ, muốn nhìn thấy anh cùng cô ấy được hạnh phúc."

[Editor: Đợi ngoại truyện nha Đại Lận! =))))))))]

Dạ Triệt nhẹ giọng cười, "Chuyện này không cần gấp, trước mắt tiểu cữu này phải đưa tiểu chất nữ tiến vào cung điện hôn nhân, nghe được chính miệng chú rể nói lời hứa hẹn vĩnh viễn với em, hơn nữa còn phải giám sát anh ta trong tân hôn của hai người, thử nghiệm anh ta. Nếu anh ta không biết điều, anh sẽ mang Đại Lận em quay về, để anh ta không có cơ hội làm tổn thương em!"

"Em và anh ấy không thể kết hôn nhanh như vậy được." Đại Lận nhìn một đoá hoa cúc nhỏ giữa hàng cây tùng, nhớ đến năm đó ở trong ngục giam nhìn thấy một đoá hoa cúc nhỏ đang lay động trong tuyết, mày nhíu lại, "Băng dày ba thước, cũng tựa như người uống nước, tự mình biết nóng lạnh. Em cùng anh ấy dùng  một thời gian dài để kết thúc khúc mắc, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không thể cởi bỏ được. Dạ Triệt, lúc này đây nếu anh phải đi, hãy nói địa điểm cho em biết, để em biết được anh đang ở nơi nào."

Dạ Triệt trầm mặc hai giây, lại cười nói: "Thêm một thời gian nữa là anh về nước, đến lúc đó Đại Lận em sẽ nhìn thấy anh hằng ngày, chắc là anh sẽ không vác ba lô lên mà du lịch nữa, nhà của anh ở Bắc Kinh, cũng là nơi đặt mộ bia của Thanh Như, hàng năm anh thường đi tảo mộ, đến lúc đó hai vợ chồng em cũng đến thắp cho cô ấy nén nhang."

"Vâng."

Sau khi Đại Lận trở về bàn ăn, ba cặp vợ chồng người Mỹ đang cười hỏi mối quan hệ giữa Đại Lận, Dạ Triệt cùng Đằng Duệ Triết, nhìn ra được tiểu Trạch Khiêm là con của Đằng Duệ Triết, là một nhà bốn người hoàn hoàn chỉnh chỉnh, cũng không biết mối quan hệ của Dạ Triệt cùng hai đứa nhỏ này là gì? Đằng Duệ Triết cũng không để ý, trả lời tiếu lâm: Abel [Dạ Triệt] là uncle của Lucy [Đại Lận], cũng chính là granduncle của hai đứa nhỏ. Đương nhiên, hắn chưa nói đến bối phận, chính hắn cũng trở thành cháu của Mộ Dạ Triệt, phải tôn trọng gọi một tiếng cậu.

Cặp vợ chồng người Mỹ tự nhiên cũng đã hiểu về mối quan hệ này, hèn gì mỗi lần bọn họ tặng bánh ngọt, đều phát hiện Dạ Triệt cùng Đại Lận là chia phòng mà ngủ, chưa bao giờ trải qua cuộc sống vợ chồng, cũng không có cử chỉ quá mức thân mật. Thì ra Đằng tiên sinh cùng vợ có một chút hiểu lầm, khiến cả hai chia lìa, cậu chăm sóc thay, người nhà làm bạn. Thật ra ở Mỹ, bạn bè trong lúc đó cũng có thể lên giường cùng nhau.

Sau khi tan tiệc, một nhà bốn người chào tạm biệt bạn bè người Mỹ, trở lại nhà của mình, pha nước nóng tắm rửa, Đằng Duệ Triết cùng hai con chơi ở phòng khách, để bọn họ cất đồng hồ và cởi dây lưng cho baba, sau đó baba ôm hai tiểu tử này đi tắm rửa, mặc qυầи ɭóŧ mà chơi đùa.

Đại Lận thì đang chuẩn bị phòng, sửa soạn cho Đằng Duệ Triết một gian phòng ngủ, để hắn trở thành khách, còn cô thì đến thư phòng sửa sang lại công việc, tự hỏi chuyện tình trước mắt. Hôm nay cô đi đến tổng bộ Sang E một chuyến, công ty báo cho cô biết, gần đây có vài cảnh sát hình cảnh quốc tế đến điều tra vụ án trong tay cô, nhắc đến việc cô có liên quan đến một băng nhóm hắc đạo, bởi vậy sợ cô lần này trông coi không nghiêm sẽ để lộ nhiều vấn đề, công ty quyết định giáng chức giảm lương của cô, lấy làm cảnh cáo.

Nói cách khác, cô bị công ty tống vào lãnh cung, sẽ không giao công trình nào cho cô làm, tiền lương cũng sẽ bị giảm một nửa, đây là công ty muốn dùng lương của cô để bồi thường khoản tiền xây lại ở Thương Khẩu, để chính cô nhận toàn bộ trách nhiệm.

Vì thế cô tính toán, phát hiện vài năm gần đây số tiền mình tiết kiệm đã được sử dụng không ít, những đứa trẻ ở Thương Khẩu bên kia vẫn còn đang nằm viện, cần tiền thuốc men thêm một khoảng thời gian dài, với thu nhập trước mắt thì chi tiêu cho tương lai là không đủ.

"Suy nghĩ cái gì vậy?" Đằng Duệ Triết tắm rửa xong đi từ ngoài vào đến trong này, để lộ hai chân dài, khăn tắm vây ngang hông, để lộ cơ ngực rắn chắc của hắn, đi bước một đến gần cô. Một đầu tóc ngắn của hắn nửa khô nửa ướt, hàng lông mày kiếm khí phách, nước dính vào càng thêm đen đặc rõ ràng, mũi cao thẳng.

Hắn muốn từ phía sau mà ôm lấy Đại Lận một cách thân thiết, nhưng Đại Lận đứng lên, không muốn thân thiết cùng hắn trong không gian bịt kín này, đẩy hắn ra, "Em đi tắm."

—-

Đằng Duệ Triết ôm cổ cô, một lần nữa ôm cuốn cô trở về, miết mắt liếc nhìn dự toán trên bàn làm việc, cúi đầu cười nhẹ, ôm cô ngồi lên trên bàn học, "Sau này không cần nhận gánh nặng lo lắng tiền thuốc men cho tụi nhỏ ở Thương Khẩu nữa, trước khi được triệu hồi về lại, anh đã xin toà thị chính của T thị tài chính rồi, bọn họ sẽ gánh tất cả mọi tổn thất cho người dân Thương Khẩu. Hơn nữa, lần này Cẩm thành mở cuộc lùng bắt quy mô lớn, cũng bắt giữ được không ít băng đảng của Lâm Nhã Tĩnh và vũ khí, điều tra rõ ràng chân tướng vụ án, chính phủ hai bên sẽ có trợ cấp."

Đại Lận ngồi ở trên bàn, bị hai cánh tay tráng kiện khoá trong phạm vi thân thể của hắn, bốn mắt nhìn nhau cùng hắn, "Đằng Vi Trì bỏ chạy thì thế nào?"

"Chắc là bỏ chạy lên núi, hoặc là trốn trong một cái hang động nào đó." Đằng Duệ Triết sờ sờ khuôn mặt của cô, đôi mắt mang theo ánh nhìn nóng rực cùng mỉm cười, "Ngày mai cùng anh đi đến Wall Street đi, đi gặp đội ngũ công ty ngày xưa của anh, không lâu sau, em sẽ nhìn thấy công ty của anh một lần nữa được đưa ra thị trường lên sàn chứng khoán, sắp đỗ trạng nguyên ở Wall Street, chiếm vị trí đứng đầu! A."

Nhưng cuối cùng, Đại Lận vẫn đi tắm, không chịu ngồi trên bàn để hắn hôn môi, nhảy xuống bàn, cầm áo ngủ vội vàng đi vào phòng tắm.

Đằng Duệ Triết đi ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm, suy nghĩ có nên phá dỡ cánh cửa yếu ớt này hay không, trực tiếp cùng cô tắm uyên ương? Nhưng băn khoăn đến chuyện trong lòng cô còn mâu thuẫn, thân thể còn suy yếu, liền cầm lấy quần áo ngủ mặc vào, rót ly rượu, đánh giá căn nhà này.

Căn nhà này vẫn giữ lại hơi thở của Mộ Dạ Triệt như trước, nơi đâu cũng đều có đồ vật mà người đàn ông này đã dùng qua, không có chỗ nào không lưu lại, nhưng hắn không ngại, cầm lên xem xem, lại thả xuống, tiếp tục chậm rãi bước đi thoải mái, đánh giá nơi mà ba mẹ con Đại Lận đã sinh hoạt trong hai năm.

Thật ra gả cho Mộ Dạ Triệt cô sẽ thật hạnh phúc, người đàn ông này biết cách chăm sóc người khác lắm, cũng rất có phẩm chất, chẳng qua, phải yêu đúng người. Tình cảm thật sự không phải bởi vì trách nhiệm cùng áy náy mới ở cùng một chỗ, mà phải vì cảm giác, duyên phận, mới có khả năng tâm liền tâm tướng liền tướng. Hắn cùng Đại Lận tái ngộ, đó là do người đàn ông này tác hợp, thoải mái bước lùi, hắn mới có cơ hội chuyển mình. Bởi vậy hắn hi vọng, Mộ Dạ Triệt có thể tìm được hạnh phúc thật sự của mình, tiếp tục làm Mộ thị trưởng.

—-

Nửa đêm, Đại Lận nằm nghiêng người trên giường, đang ngủ ngon, đột nhiên cảm giác mặt giường lõm xuống thật mạnh, có người lại đi vào phòng của cô cùng cô chung chăn gối.

Cô không có mở to mắt, vẫn không nhúc nhích mà nằm nghiêng, giống như đang ngủ, nhưng hai tay vây lấy người mình cũng là đang mâu thuẫn người đàn ông ở phía sau, không muốn để cho hắn hở một tí liền hôn môi vuốt ve cô. Mà người đàn ông ở bên cạnh, sau khi cởϊ áσ ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống ôm cô từ phía sau, nhìn khuôn mặt cô đang chợp mắt.

Khu vực nam tính của hắn ngang tàng, mỗi một chỗ trên cơ thể đều lộ ra một vẻ đẹp quyến rũ, vai rộng, chân dài, cao to cường tráng, động tác cũng rất nhẹ, môi khẽ hôn cô, sau đó nghiêng người trở lại tiếp tục nằm ngủ, phát ra tiếng hít thở đều đều.

Thế này Đại Lận mới lặng yên thở ra một hơi, đem mặt chôn ở gối, từ từ vượt qua đêm dài này.

Ngày hôm sau, cô không biết mình ngủ từ khi nào, cũng không biết là như thế nào mà tỉnh giấc, thời điểm tỉnh lại, hai tiểu bảo bảo đã cầm quần áo của cô đứng ở trước mặt, đúng giờ kêu cô rời giường.

"Mẹ, đây là váy mà baba đã chuẩn bị cho mẹ, để mẹ mặc váy này xuống lầu ăn sáng." Hai con leo giường, ngồi ở trước mặt cô, nhìn tò mò, "Mẹ, sao mẹ còn nằm trên giường? Giờ đã là chín giờ hai mươi rồi."

Đại Lận lấy tay vén vén mái tóc dài của mình ra phía sau, mắt nhập nhèm ngồi dậy, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, đột nhiên có một ý niệm to gan lớn mật xẹt qua trong đầu, khiến cho cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

"Ừ, mẹ biết rồi." Cô sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của hai con, tặng một nụ hôn buổi sớm, sau đó ôm bọn họ xuống giường, cười nói: "Giờ mẹ cần thay quần áo, có phải hai con nên xuống lầu xem baba chuẩn bị bữa sáng thế nào rồi hay không?" Một thân mặc váy ngủ màu trắng, đôi chân dài trắng mịn nhảy xuống giường, cầm chiếc váy trắng mà Đằng Duệ Triết chuẩn bị cho cô ướm lên người, "Thật xinh đẹp, giỏi quá ~"

Hai con thấy mẹ thích cái váy kia, thân hình nhỏ nhắn chạy nhanh như bay ra bên ngoài, một đường sôi nổi hô baba, "Baba, mẹ thích quà của baba, mẹ nói thật xinh đẹp. Tụi con muốn ăn bánh ngọt ~"

Mà trong phòng, quả thật Đại Lận thích chiếc váy trắng đơn giản thoải mái này, nhưng sau khi cô mặc vào bộ váy trắng vừa người này, lại cầm túi xách của mình, dùng drap giường mà cột lại thành một cái dây dài, thả xuống từ lầu hai mà leo xuống.

Khi cô chân trần nhảy xuống thảm cỏ trước cửa, Đằng Duệ Triết đang cùng hai con vui vẻ chia năm xẻ bảy cái bánh ngọt mà mình tự làm, dùng tiếng nói hùng hậu trầm thấp của mình kêu cô xuống lầu, chân dài đang sải bước về cầu thang, "Đại Lận?"

Vì thế Đại Lận với tay lấy một đôi xăng đan, cầm túi xách, lặng lẽ nói lời xin lỗi với hai tiểu bảo bối, đôi chân trần nhanh chóng chạy qua trên thảm cỏ xanh mượt. Hiện tại hai đứa nhỏ tạm thời ở lại bên cạnh hắn, còn cô cần đi ra ngoài một chuyến.

Sau khi cô chạy đến đường lớn, mặc  xăng đan vào, làn váy tung bay tại khu dân cư cao cấp này. Nhưng mà cô có vẻ quen thuộc nơi đây, biết làm sao có thể đi tắt, làm sao đến được chỗ bắt xe, bởi vậy khi Đằng Duệ Triết phát hiện trong phòng không có người, khuôn mặt tuấn tú lãnh ngạo hết sức lông bông biến thành đen như đáy nồi, bàn tay chụp lên cuộn dây bằng drap giường mà leo xuống đuổi theo như một thằng nghiện ma tuý đang thở hổn hễn từ phía sau, Đại Lận đã ngồi lên xe taxi, nghêng ngang mà đi, tạm thời thoát khỏi vòng tay của hắn!

Đại Lận trốn đi, nhưng cô lấy điện thoại nhắn lại một tin: Chăm sóc tốt cho hai con, hiện tại trước mắt chúng ta đừng gặp mặt, em đi ra ngoài một chút.

Con ngươi đen nham hiểm hung ác của Đằng Duệ Triết nhìn chằm chằm vào tin nhắn, lửa giận đang dần dần tăng vọt, sắc mặt âm trầm, khoé môi như đao kiếm hơi hơi run rẩy, con ngươi đen bén nhọn làm cho người ta sợ hãi, mười phần xác định được là cô muốn thoát khỏi hắn! Xem ra người phụ nữ này cũng không hi vọng hắn đồng hành cùng cô, hắn càng là tới gần, cô liền càng muốn thoát đi, cũng không có thói quen hắn tồn tại.

Bởi vậy sau lúc ban đầu giận tím mặt qua đi, hắn ngồi trở lại ghế sô pha, nhíu mày, nhìn hai đứa nhỏ đang ăn bánh ngọt ở bên cạnh, đem phần kem tô trát đầy lên mặt.

Nếu không phải có hai đứa con ở đây, có khả năng cô đã sớm thoải mái đi du lịch vòng quanh thế giới, lòng yên tĩnh như nước, căn bản sẽ không gặp lại hắn. Như vậy sự xuất hiện của hắn, là thật sự tuỳ tiện sao? Bốn năm sau hắn lại chính thức xâm nhập vào cuộc sống của cô, từng bước ép sát đối với cô, khát vọng được đoàn tụ cùng cô, lại khiến cô rơi vào tình trạng, chính là tay chân luống cuống không muốn có hắn sao?

—-

Đại Lận ngồi ở ghế dài trên hành lang của bệnh viện chờ vài giờ đồng hồ, lần đầu tiên y tá kêu tên của cô, cô nhìn căn phòng phẫu thuật rét căm căm đã quay đầu đi rồi, làm cho y tá kêu người tiếp theo, tay chân lạnh lẽo lại ngồi xuống ghế một lần nữa. Lần thứ hai y tá kêu tên của cô, cô đã không còn do dự chần chừ, sắc mặt tái nhợt đi vào phòng phẫu thuật.

Thời gian không lâu, cô đi ra, bên cạnh không có một người nhà làm bạn, xuống cầu thang bệnh viện đi trên con đường lớn.

Bên ngoài, ánh nắng như lửa đốt, dòng người như nước, người phương Tây cao lớn đang giành giật từng giây đi qua đường, làm tài chính, làm đầu tư, đâm đầu vào công việc, cùng khách hàng của bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, lại mang theo túi xách đi như bay. Cũng có người phụ nữ da đen thành phần trí thức vì muốn kịp thời gian, trực tiếp ngồi sau xe taxi thay áo quần công sở, làm cho tài xế sau khi được hưởng chút phúc, trực tiếp bị vứt cái áo pull lên mặt, rồi thải giày cao gót, xoã mái tóc xoăn chạy vào công ty. Buổi tối, có người sẽ nổi hứng khiêu vũ chắn giữa đường, vui vẻ nhảy múa xong mới nhường đường.

Bởi vậy sau khi phơi nắng một lúc, Đại Lận leo lên tầng mái của một toà nhà, quan sát toàn bộ mặt đất chật chội chốn phồn hoa đô hội. Thật ra một buổi tối này, hẳn là cô nằm trên tầng mái yên tĩnh này mà ngắm sao, nằm bên cạnh là Dạ Triệt, là người bạn của cô, cùng với một vòng tròn bằng nến, trải qua một ngày sinh nhật tốt đẹp.

Vì cái gì lại chọn ở chỗ này, là vì tổng bộ Sang E ở ngay tại nơi đây, đứng lặng yên giữa khu trung tâm của New York phồn hoa huyên náo, không có một nơi nào yên lặng. Chỉ có buổi tối ở tầng mái này, sẽ phát hiện nơi này cách mặt đất là xa như vậy, cách trời cao thật gần, mở to mắt là có thể thấy được sao, còn có thể im lặng nghe bọn họ nói chuyện, nghe bọn họ hát Happy Birthday, là một chốn Niết Bàn duy nhất ở trung tâm New York này.

Mà hai năm trước, cô ở nơi này tìm việc gặp được một vị lão tiên sinh, cơ duyên khéo gặp, lão tiên sinh giới thiệu, cô vào phỏng vấn ở Sang E, hơn nữa lại thành công trúng tuyển. Nhưng lão tiên sinh này không có chút quan hệ nào với Sang E, mà là có một công ty rất lớn ở New York, chủ của một tập đoàn tài chính lớn nhất ở Mỹ, vô cùng giàu có, mà vườn nho ở Seattle chính là sản nghiệp của lão tiên sinh này, mới làm cho cô yên tâm mang theo hai con đến đấy du lịch.

Nhưng mà cô cùng lão tiên sinh gặp nhau chưa quá ba lần, mỗi lần đều là vào ngày sinh nhật của cô, lão tiên sinh cùng Dạ Triệt trải qua ngày đặc biệt này, im lặng nói chuyện phiếm, xem mọi người dưới phố khiêu vũ, không biết lão tiên sinh ở nơi nào. Mà năm nay, nghe nói toà biệt thự phong cách Châu Âu kia là của lão tiên sinh, Dạ Triệt hoàn toàn ở lại đó, có thể là sẽ không đến nơi này.

Cho nên cô đứng trên tầng mái dưới ánh mặt trời, phơi nắng một lát, phát hiện thân thể lạnh lẽo của cô cuối cùng cũng ấm áp lên, làm cho cô bắt đầu có sức lực thu dọn nơi này, gọi điện thoại đặt nến đỏ, rượu vang, cùng với một tấm nệm mỏng.

Mấy ngày này, cô luôn luôn bồi hồi giữa bốn năm cùng hai năm, đang từ một loại cuộc sống này chuyển thành một loại cuộc sống khác, từ bên cạnh Dạ Triệt đến bên cạnh một người đàn ông khác. Dù sao bốn năm nay là thuộc loại Dạ Triệt, hai năm kia là thuộc loại Duệ Triết, bọn họ đều chăm sóc cô, nhưng hai năm kia thuộc loại Duệ Triết đã đi qua lâu lắm lâu lắm rồi, cô cần thời gian để nhớ lại đoạn thời gian tốt đẹp kia, nhớ tới năm đó Duệ Triết vì cô cùng con, cũng đã trả giá rất nhiều.

Cô muốn cho tất cả trí nhớ của mình dừng lại tại giây phút Duệ Triết đưa cô đến căn biệt thự tân tôn đó, Duệ Triết đón cô đi ra từ khu dân cư nghèo ở Giang Bắc, rời xa Trương Xuân Hỉ, rời xa A Bân bán bữa sáng, vì cô mà bố trí thiên đường hoa thuỷ tiên, chờ đợi đứa con của bọn họ chào đời, chờ cưới cô......

"Duệ Triết, không thể đi một chuyến đến phố XX à?" Cô ngồi trên tầng mái, tà váy trắng bay lên trong gió, biết hiện tại hắn đang tức giận, "Anh có nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?" Bốn năm dài ngăn cách chia lìa đã sớm đi qua, chắc là không nhớ rõ sinh nhật của cô rồi. Thật ra cô không có cùng Duệ Triết đón sinh nhật của mình.

"Mẹ, bánh sinh nhật mà baba làm cho mẹ đã bị tụi con ăn luôn rồi, hiện giờ baba đang nướng cái bánh thứ hai, đặt ở trên xe. Baba nói mẹ không phải đang giận, mà là đi giải sầu."

"Hiện tại em đang ở đâu?" Điện thoại lập tức bị hắn nhận lấy, truyền đến âm thanh ấm áp từ tính, không có giận, chỉ có vui vẻ không gợn sóng không sợ hãi, lại mừng rỡ như điên, "Hiện giờ anh đang ở dưới trụ sở của Sang E, lập tức đi lên đó, Đại Lận, em chờ anh!"

—-

Gần tới chạng vạng, mặt trời dần dần chìm xuống, để lại một vầng lửa đỏ của ánh chiều tà, bao phủ toàn bộ mặt đất. Khi dáng vẻ cao lớn của Đằng Duệ Triết xuất hiện ở tầng mái, Đại Lận mặc váy trắng đang thắp những ngọn nến, thân hình đưa lưng về phía hắn, mái tóc xoã dài, càng toát lên vẻ yểu điệu thục nữ cùng mềm mại.

Hai con thì đang đứng bên cạnh hắn, giúp baba nâng bánh ngọt, chuẩn bị tạo một bất ngờ thật to cho mẹ. Bởi vậy khi ba cha con chậm rãi đi về bên này, Đại Lận cũng không phát hiện, vẫn ngồi xổm thắp nến như cũ, thắp một vòng nến. Hơn nữa đã chuẩn bị sẵn bong bóng rực rỡ sắc màu, trải sẵn nệm, chờ Đằng Duệ Triết lại đây.

Vì thế Đằng Duệ Triết nhìn thấy, một màu sắc rực rỡ của bong bóng cùng dải ruy băng bay trong không trung, cô mặc váy trắng ngồi xổm dưới bong bóng ước nguyện, mặt hướng về phía chiều tà, sườn mặt tuyệt mỹ. Hắn không biết từ khi nào thì Đại Lận đã không còn sợ những thứ đồ như nến và lửa này nữa, chỉ biết giờ phút này, thoáng nhìn cô là im lặng như vậy, thật hạnh phúc.

"Happy birthday!" Hắn mang theo hai con đến gần phía cô, thật vui sướng khi cô có thể chủ động hẹn hắn đến nơi này, nguyện ý cùng hắn trải qua sinh nhật, tiếng nói khàn khàn, "Hôm nay đem anh, cùng hai con, đều tặng cho em có được không?"

Đại Lận mở mắt, bỗng nhiên quay đầu, vui sướng nhìn thấy hai con đang nâng bánh ngọt, trên đầu đội

chóp mũ nhọn mừng sinh nhật, cùng hô vang chúc mẹ sinh nhật vui vẻ! Lập tức khoé mắt khoé môi của cô cong lên mang theo ý cười.

"Mẹ, sáng sớm nay, chú Đằng, cũng chính là baba của tụi con nói cho tụi con biết, nhất định trước khi gọi mẹ dậy, phải chuẩn bị tốt bánh sinh nhật cho mẹ. Nhưng mẹ gạt tụi con đi thay váy, lại nhảy qua cửa sổ mà chạy." Tuy hai con chúc phúc cô, nhưng cũng đang chỉ trích cô nghịch ngợm, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu, nhăn lông mày nhỏ lại, "Vì sao mẹ lại chạy trốn, mẹ không cần tụi con nữa sao?"

Đại Lận nhìn chiếc bánh ngọt thật lớn trên tay bọn họ, phát hiện trên bánh ngọt ngoài dòng chữ Happy birthday, còn có dòng chữ I Love You, nét bút rồng bay phượng múa, làm tiếng lòng cô khẽ nhúc nhích, nhìn về người đàn ông cao lớn ở bên cạnh hai con.

Hắn thì đang dùng một loại ánh mắt thâm trầm nhìn cô, lấy bánh ngọt ôm lại trên tay mình, chậm rãi đi về phía cô, "Đây là chiếc bánh mà anh cùng hai con làm, cái bánh đầu tiên bị bọn họ ăn rồi, đây là cái thứ hai, nhưng những chữ trên mặt bánh, là ba cha con anh cùng nhau viết mà thành, anh và hai con đều yêu em, Đại Lận. Sau khi tĩnh tâm lại trở về nhà, được không?" Hắn khát vọng mà nhìn cô, đôi mắt chứa đầy sự mong đợi, ôn nhu như ngọc, lại thật cẩn thận.

Đại Lận ngóng nhìn hắn trong bóng chiều tà, đôi môi run rẩy, nhẹ nhàng cười với hắn. Cô nhận lấy chiếc bánh ngọt, chậm rãi thổi tắt nến trên bánh, sau đó khuôn mặt hướng về phía chân trời đã lấp lánh ngôi sao đầu tiên, cùng hai con nhắm mắt lại ước nguyện, chờ đợi sao băng xẹt qua trên bầu trời.

Khoé môi mỏng manh của hắn nở nụ cười, đi đến phía sau bọn họ, nhẹ nhàng ôm ba mẹ con từ phía sau, in xuống một nụ hôn thân thiết lên gò má của bọn họ, lại kề mặt nói một tiếng "I love you", cổ họng trầm thấp ấm áp, cũng là hắn tràn ngập tình yêu đối với ba mẹ con, ôm nhanh bọn họ vào trong ngực.

Lập tức, ngã tư đường chật chội phía dưới đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, nhóm người bên dưới lại khiêu vũ tập thể khi màn đêm buông xuống, tự mình chơi beat-box, nhưng lần này có chút khác là, nhóm người này đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên tầng mái, giống như biết có một cô gái đang đón sinh nhật ở nơi này, cao giọng hát đồng thanh bài ca Happy birthday, vừa hát vừa nhảy, dùng tay ra hiệu về hướng của Đại Lận, vui vẻ náo nhiệt.

Phút chốc Đại Lận có chút kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn người đàn ông ở phía sau, phát hiện khoé môi hắn để lộ chút cười tà ý, trên khuôn mặt băng sơn tuấn tú là một nụ cười mê người, đôi mắt khiến người ta hồn xiêu phách lạc, sáng trong mà nhìn cô, sau đó cúi khuôn mặt tuấn tú xuống in một nụ hôn nhẹ lên đôi môi của cô, cười mà không trả lời.

Hai tiểu bảo bảo thì đang vỗ tay vui mừng, chỉ vào những âm thanh rộn ràng dưới lầu, giống như hai con chim hoàng oanh đang hót, cái đầu nghịch ngợm xoay lại đây, "Love, baba, mẹ, bọn họ đang xếp chữ I Love You."

Đại Lận vội vàng nhìn xuống phía dưới, quả nhiên nhìn thấy dưới ánh đèn neon rực rỡ, người qua đường đang nhiệt tình xếp thành ba chữ tiếng Anh này, dưới sự dẫn dắt người dẫn đầu, những người mặc đồ trắng thay đổi vị trí, đội ngũ, xếp thành từng chữ "ILoveYou" "MarryMe" "Forever", mỗi người đều đánh beat-box, thay Đại Lận trả lời "I do", tiếng kêu vang trời.

Mà phía sau bọn họ, dòng xe lui tới cũng dừng lại, bởi vì hôm nay có một cô gái đón sinh nhật ở nơi này, nên bọn họ bị tắc đường ở đây, bị nhóm người nhảy múa chắn ở giữa trung tâm đường phố, không lùi không tiến được. Nhưng bọn họ cũng không phiền não, mà là xuống xe, gia nhập vào trong đội ngũ, cùng mọi người thúc đẩy đoạn nhân duyên tốt đẹp này.

Nói cách khác, giờ phút này toàn bộ con đường này ở New York đang chú ý đến màn sinh nhật cùng cầu hôn này, chú ý đến Đại Lận trả lời, Yes hay No, so với dùng pháo hoa cầu hôn [đương nhiên, Mỹ không cho phép châm ngòi bắn pháo hoa] cũng có sức cuốn hút, càng làm cho người ta rung động.

Đại Lận nhìn đội ngũ cầu hôn ở phía dưới càng ngày càng đông, nghe bọn họ đồng thanh kêu lên, cùng với hai đứa con ở bên cạnh cũng góp vui, khua tay múa chân, "Mẹ, i do, i do!" Cô mở mắt, nhìn người đàn ông ở phía sau, "Hiện tại kết hôn, còn có chút sớm......"

"Đại Lận, một ngày này chúng ta đã bỏ lỡ năm năm." Đằng Duệ Triết ôm chặt cô, khẽ hôn lên mi mắt của cô, cùng cô mặt kề mặt, thâm tình mà ngóng nhìn vào đôi mắt từng trải qua đau thương của cô, "Trước kia Duệ Triết sai lầm rồi, hiện tại Đại Lận về nhà được chứ. Gả cho Duệ Triết, từ nay về sau Duệ Triết quyết không phụ lòng em."

Đại Lận ở trong lòng hắn, giờ phút này, cảm giác bọn họ về tới căn biệt thự Cúc Thanh Nhã của năm sáu năm về trước, khi đó Duệ Triết chuẩn bị cưới cô, chào đón hai đứa nhỏ ra đời......

Hiện tại, hắn ở đầu đường New York mà cầu hôn cô, trước mặt trăm ngàn con người, chờ đợi cô trả lời "Yes, i do", nhưng cô muốn nói cho hắn, bọn họ có thể đính hôn trước, nhưng nếu muốn trở lại lúc trước, xem như không có việc gì mà kết hôn, còn cần có thời gian, dù sao bọn họ tách ra cũng lâu lắm, trong sinh mệnh của cô lại xuất hiện qua Dạ Triệt, vẫn là Dạ Triệt luôn bên cạnh cô.

"Không có việc gì cả, Đại Lận, chúng ta có thể đính hôn trước." Hắn dùng bàn tay to nhẹ vuốt từ mái tóc xuống mặt của cô, cuối cùng hạ xuống một nụ hôn, sau đó chậm rãi buông cô ra, nắm lấy hai tay của cô đặt ở bên môi mình, "Anh chờ em trở về, chờ em dần dần thích ứng sự tồn tại của anh, khi nào cũng đều có thể cả."

Thế này Đại Lận mới nhẹ nhàng gật đầu, trong ngàn vạn tiếng reo hò ầm ĩ, nhận lời đính hôn cùng hắn, sau đó buông mắt, một lần nữa dựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn.

Mà dưới đường, truyền đến một trận vỗ tay vang trời cùng tiếng cười nói, dân chúng ở New York đang chúc mừng hai người, mỹ mãn hạnh phúc, không phụ hy vọng của mọi người mà tiến vào cung điện hôn nhân, làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn.

Cuối cùng, những người này không có đi lên tầng mái quấy rầy bọn họ, cũng không có để đôi uyên ương này xuống đường khiêu vũ nhảy múa cùng họ, sau khi thúc đẩy đoạn nhân duyên tốt đẹp này, từng người đều rời đi, làm cho cảnh sát vừa tới có chút cảm xúc, vừa khóc vừa cười.

Con đường bị tắc nghẽn đã dần dần thông suốt, vài phút sau, khôi phục lại vẻ ngựa xe như nước, tất cả đều bình thường.

—-

Đại Lận nằm trên tầng mái ấm ấm, nhìn bầu trời sao trên đỉnh đầu gần như gang tấc, hai tay đặt trên bụng, nói cho hắn biết trong hai năm nay, cô cùng Dạ Triệt và lão tiên sinh trải qua sinh nhật ở đây. Đằng Duệ Triết thì im lặng nghe, không có ngắt lời cô, môi khẽ mím, đôi mắt nhìn về mưa sao băng hiếm thấy trên trời sao.

Quả nhiên đêm nay có mưa sao băng, từng ánh sáng lấp lánh xẹt qua phía chân trời, giống một tiểu tinh linh đang kéo cái đuôi du hành vũ trụ, nghịch ngợm rớt xuống trần gian. Lại giống như một viên kim cương chói mắt, trang điểm cho bầu trời đêm thêm dịu dàng, chợt loé chợt lướt qua.

Lúc này cơ thể thon dài của hắn lẳng lặng nằm trên nệm, theo lời kể của Đại Lận, trong đầu hiện ra cảnh Mộ Dạ Triệt nằm ở nơi này, làm cho ánh mắt không gợn sóng sợ hãi của hắn hơi hơi phập phồng, chớp động rất nhỏ. Nhưng hắn cũng không ghen, mà là nắm chặt lấy tay của Đại Lận, làm cho cô nằm đến trong lòng hắn.

Sao cơ thể của cô lại lạnh lẽo như vậy, có phải bị bệnh hay không?

Thật ra đối với vị lão tiên sinh từ miệng Đại Lận kể lại, hắn chỉ cần điều tra một cái, lập tức có thể điều tra được hồ sơ của lão tiên sinh! Chẳng qua, lão tiên sinh có được bức tranh kia của Cổ Tuấn là bạn không phải địch, đối với Đại Lận, đối với Mộ Dạ Triệt đều không có địch ý, vậy tạm thời trước mắt cứ thoải mái, sau này nói sau. Hiện tại hắn phải nhìn cô xem thế nào, vì sao nằm trên tầng mái nóng bỏng như vậy, thân thể của cô còn lạnh lẽo như thế?

"Đại Lận." Tay hắn đặt ở vòng eo ôm lấy cô, một bàn tay khác thì nâng mặt cô lên, nắm lấy cái cằm khéo léo, để cô ngẩng đầu nhìn hắn, "Có phải bị cảm hay không? Vì sao em lại lạnh như vậy?"

Nhưng trên mặt Đại Lận không có vẻ kinh hoảng, chính là có chút suy yếu, khẽ cười nói: "Hôm nay đi dạo dưới trời nắng, có lẽ bị cảm nắng. Duệ Triết, hôm nay làm chậm trễ chuyện công việc của anh rồi, không phải anh có ý định đến Wall Street sao?"

Hắn biết rõ cô đang lái sang chuyện khác, nhưng vẫn như trước mà trả lời cô, đôi mắt dần dần trở nên lợi hại: "Long Lệ có thể làm tốt mọi chuyện, không cần anh tự mình đi qua. Nhưng thật ra em, có phải bị cảm lạnh vào cái đêm ở vườn nho, hôm nay lại hóng gió giải sầu, khiến cơ thể mình bệnh nặng rồi hay không? Giờ chúng ta đi về, sau đó gọi bác sĩ đến kiểm tra."

Thân hình thon dài cao lớn của hắn đã đứng lên, kéo cô một cái, chuẩn bị chấm dứt bữa tiệc nhỏ ở nơi này. Nhưng Đại Lận vén vén mái tóc dài đập vào trước mặt, cúi đầu không chịu đi, "Em không sao."

Con ngươi đen của hắn khẽ nhúc nhích, mày kiếm nhíu nhanh, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt đang buông xuống của cô, tin tưởng cô không có việc gì mới là lạ!

Hắn cúi người xuống, một tay bế cô đang kinh hoảng trốn tránh lên, mày kiếm đen đặc bay xéo tứ tung, sắc mặt âm trầm, để hai tiểu bảo bảo đang ăn bánh ngọt chơi trò chơi đi theo bên cạnh, thẳng đường đến thang máy!

Sau khi xuống lầu, Long Lệ đã cho tài xế ngừng xe trước cửa dưới lầu, chờ chủ nhân đi xuống, nhưng sau khi hắn mang theo vợ con vừa cầu hôn thành công xong ngồi lên xe, đã lạnh giọng chỉ đạo đến bệnh viện, lấp tức sắp xếp bác sĩ!

Hắn nghĩ rằng Đại Lận bị trúng gió cảm lạnh, nhưng sau khi bác sĩ kiểm tra xong, cũng là đề nghị chuyển đến Khoa sản-phụ khoa, "Bụng của Tô tiểu thư không được khoẻ, ấn vào bị đau." Nữ bác sĩ nhìn Đại Lận đang được y tá dìu đi ra, chuẩn bị gọi điện thoại chuyển qua Khoa sản-phụ khoa, đôi mắt xanh cũng là nhìn anh chàng vĩ ngạn tuấn lãnh trước mặt một cách đồng tình, cười nói: "Xem ra Tô tiểu thư không muốn nhanh như vậy có con với anh, không thể không dùng biện pháp này để tránh thai, lại nói dối bác sĩ là ngày hôm qua không có sinh hoạt, làm bị viêm nhiễm trùng. Sau này Đằng tiên sinh nên chú ý tránh thai trong chuyện phòng the, chắc chắc cô gái này sẽ không sợ hãi chuyện mang thai."

—-

Đằng Duệ Triết nghe được chưa hiểu rõ hết, nhưng bác sĩ nói một hơi làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm tối xuống, không thể tin được mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Đại Lận, "Bác sĩ nói tránh thai là xảy ra chuyện gì?"

Đại Lận khẽ nhíu mày, khuôn mặt tái nhợt, nâng mắt nhìn hắn, nhẹ mở miệng nói chuyện với hắn: "Duệ Triết, em cuối cùng cứ cảm giác giữa chúng ta còn thiếu một chút gì đó, thời gian hoặc là cảm giác, khiến em sợ hãi lại mang thai đứa con của anh. Trước đây chúng ta cũng trong hoàn cảnh không thành thật hiểu rõ lòng nhau mà mang thai con, thế nên khiến hai con phải đi theo em chịu khổ, bởi vậy em hi vọng anh có thể thông cảm hiểu được cảm nhận của em khi làm vậy, không phải em tuyệt dục hay sảy thai, mà là...... đặt vòng hạn chế sinh đẻ, để mình tạm thời không mang thai."

"Vậy vì sao trước đó không cùng anh thương lượng?" Hắn nhíu chặt mày kiếm, vẫn tức giận không hề nhẹ như trước, thất vọng đối với Đại Lận, đôi mắt nhìn thẳng chằm chằm vào thân thể nhỏ bé đang tái nhợt trước mặt mình, tức giận, lại luyến tiếc mắng cô một câu, "Thật lâu trước kia, em cũng lén lút dùng thuốc tránh thai! Đại Lận, chẳng lẽ ở trong mắt em, là anh không có đủ tư cách để cùng em thương lượng về vấn đề con cái sao, là người không đáng để em đặt trong lòng sao?"

"Em không phải có ý này!" Đại Lận biết hắn lại tức giận, mà cô cũng có nỗi khổ riêng, "Lúc trước em nói không muốn có con, anh lại lén đổi thuốc của em, khiến em lặng yên mang thai con của anh mà cũng không hề biết. Duệ Triết, những hành động đó của anh thật sự làm em cảm thấy sợ hãi......"

Mày kiếm Duệ Triết bay tứ tung, đau lòng nhìn người phụ nữ ở trước mặt, mím nhanh môi không nói gì nữa. Bởi vì sáu năm trước, hắn vì muốn giữ cô lại bên người, quả thật đã lén đổi thuốc tránh thai làm cho cô mang thai, nhưng đứa con đầu tiên của hai người đã sớm chết non trong bụng cô, trở thành vật hi sinh trong một âm mưu.

Nay hắn vẫn muốn để cô trở lại bên người, làm cho cô hiểu biết hắn, tin tưởng hắn, cùng hắn tạo thành một gia đình hạnh phúc, cho hai con có thêm em trai em gái. Nhưng không nghĩ tới, cô luôn luôn kháng cự và bài xích, không hề bỏ được bóng ma tâm lý trước kia!

Bởi vậy hắn không thể lại tức giận đối với hành động này của cô, mà là lo lắng cô đặt vòng bị viêm nhiễm trùng, sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ!

"Vì sao đặt vòng sẽ bị viêm nhiễm trùng?" Hắn quay đầu nhìn chằm chằm nữ bác sĩ, trong ánh mắt lạnh như băng nảy lên ngọn lửa giận trách cứ, "Trước khi phẫu thuật cho bệnh nhân, các người không kiểm tra sức khoẻ của bệnh nhân sao, không chịu trách nhiệm với vấn đề sức khoẻ của bệnh nhân sao?!"

"Đằng tiên sinh, trước khi làm thủ thuật, bác sĩ có hỏi cô ấy trong vòng một tuần có sinh hoạt vợ chồng hay không, Tô tiểu thư trả lời không có, bởi vậy bệnh viện mới quyết định làm thủ thuật này cho Tô tiểu thư. Sau khi làm thủ thuật xong có hỏi Tô tiểu thư là cơ thể có thấy thích ứng hay không, Tô tiểu thư cũng trả lời là không sao cả. Dưới tình hình đó, trong vòng một tuần có sinh hoạt vợ chồng, hơn nữa cơ thể không khoẻ, bệnh viện không cho phép làm thủ thuật, nhưng Tô tiểu thư lại......"

"Trước mắt để Đại Lận nhập viện trị liệu, sau đó tôi sẽ kiện bệnh viện các người!" Khoé mắt Đằng Duệ Triết nhọn như mũi băng, đôi mắt thâm u bễ nghễ, không có kiên nhẫn nghe bệnh viện nói những lời này! Đại Lận không biết tình hình nghiêm trọng, thân thể suy yếu lại chạy đến bệnh viện đặt vòng hạn chế sinh đẻ, bệnh viện cũng hồ đồ theo sao?! Ngũ quan lạnh lùng của hắn giận tái đi, dáng vẻ cao lớn thon dài lạnh lùng đi qua trước mặt bác sĩ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đại Lận, yêu cầu bệnh viện lập tức bắt đầu trị liệu!

Vài tiếng sau, Đại Lận nằm trên giường bệnh truyền nước biển, bàn tay nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt mỹ, cằm v-line, nhưng lại tái nhợt như tờ giấy, không có giọt máu nào. Đôi mắt long lanh nước khẽ nhắm, lông mi cong dài, nhẹ xếp như hai cánh quạt, im lặng, giống như không có hô hấp.

Lúc này đã là đêm khuya, thời gian gần đến bình minh, kim giây kim phút tích tắc, đêm từ từ trôi qua. Nhưng tại không gian tĩnh lặng không tiếng động này, cũng không phải Đại Lận ngủ một mình, mà là người một nhà ngủ ở nơi này.

Nơi đây là một phòng bệnh tổng thống xa hoa cao cấp, có phòng vệ sinh riêng, phòng phơi quần áo, phòng bếp, phòng làm việc, phòng nghỉ, lúc này hai tiểu bảo bối của cô ngủ trên giường lớn bên cạnh, hai cánh tay giơ lên trên đầu, đang ngủ say.

Baba của bọn họ thì đang ở thư phòng nhận điện thoại, thân ảnh cao lớn chậm rãi thong thả đi trước bàn làm việc, âm thanh trầm thấp, gắng hết sức không làm ồn ảnh hưởng giấc ngủ của ba mẹ con.

"Chỉ cần Cao thị tiếp tục hạ giá cổ phiếu, chúng ta liền mua tiếp, tôi không ngại giúp bọn họ thu dọn cục diện rối rắm này. Người nhà này làm việc ác đã nhiều năm, chậm chạp không biết thu tay, nay báo ứng đến đúng thời điểm, là kết quả của nước chảy thành sông!"

"Đằng tổng, công ty của Mỹ ở Wall Street đã đồng ý hợp cùng chúng ta, không lâu sau công ty của chúng ta sẽ về lại trong tay ngài, đội ngũ tinh anh cũng sắp trở về vị trí cũ, tiếp tục cống hiến cho ngài. Nhưng mà có một tin tức xấu, Lâm Nhã Tĩnh ở trong tù nhân thời điểm đi hít khí trời đã đánh nhau cùng bạn tù, đầu rơi máu chảy, trong quá trình đưa đi bệnh viện cấp cứu đã đánh trọng thương nữ cảnh sát rồi chạy trốn. Lúc đó nữ cảnh sát chưa kịp cởi bỏ còng tay của cô ta, chuẩn bị đưa cô ta vào phòng cấp cứu, không ngờ được cô ta giấu bàn chải đánh răng được mài sắc nhọn giấu trong người, chờ cơ hội tập kích nữ cảnh sát. Tôi đoán chắc là cô ta không còn hi vọng vào chuyện nộp tiền bảo lãnh, quyết định ra tù tìm kiếm Đằng Vi Trì ở bên ngoài, trở lại làm chị đại. Lúc này Đằng Vi Trì dám lớn mật mà hiện thân, xuất hiện ở trụ sở Sang E, đó là mang đến một đội ngũ vũ trang, tính phản kích!"

"Đội ngũ vũ trang?" Đằng Duệ Triết ngồi xuống ghế da, cũng không kinh ngạc về điều này, "Quả thật trong tay của Lâm Nhã Tĩnh có một lực lượng đội ngũ vũ trang vô cùng lớn, vẫn là vì mục tiêu hộ tống sự nghiệp buôn thuốc phiện của cô ta, số lượng rất lớn, lúc này cô ta bị bỏ tù có chút quá mức dễ dàng, tựa như là nghỉ ngơi dưỡng sức, dời đi mục tiêu."

"Ý của Đằng tổng là, cô ta tự biết mình cấu kết cùng nhiều người, sẽ bị những tên quan lớn này đó, bị hắc đạo đuổi gϊếŧ diệt khẩu, liền tự nguyện ngồi tù, để quốc gia cùng đội ngũ cảnh sát bảo vệ mình, dùng một năm lại một năm khai ra những cái tên tham quan, nên không dám xử bắn cô ta. Mà Đằng Vi Trì tuy là lẩn trốn ở bên ngoài, nhưng chỉ cần thay đổi thân phận, thay đổi khuôn mặt, liền có thể trỗi dậy ở vùng Tam Giác Vàng, Lào, tiếp tục bỏ mạng giao tiếp với trùm ma tuý, phần tử khủng bố, hải tặc. Hiện tại bên ngoài không có ai biết mối quan hệ người yêu giữa cô ta và Đằng Vi Trì, bởi vậy mục tiêu nhắm vào họ giảm xuống, cho bọn họ thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức. Đằng tổng, lúc này sau khi Đằng Vi Trì chạy ra khỏi Sang E, tiếp theo sẽ làm như thế nào?"

"Chắc là dẫn người bao vây bệnh viện nơi bản thiếu đang ở!" Đằng Duệ Triết híp mắt lại, vén một góc của bức rèm nhìn ra bên ngoài, ngón tay rắn chắc thon dài ấn một cái nút màu đỏ trên bàn, khi cùng Long Lệ chấm dứt trò chuyện, mỗi cánh cửa sổ trong phòng đột nhiên dâng lên một tấm kính thuỷ tinh chống đạn, ngăn cản viên đạn tập kích từ bên ngoài!

Nơi này là Mỹ, phòng chống khủng bố vô cùng chặt chẽ và nghiêm ngặt, chỉ cần một tiếng súng vang lên, cảnh sát tuần tra trên đường sẽ nhanh chóng đến đây, trong vòng vài phút sẽ khiến cho phần tử khủng bố có mọc cánh cũng không thoát được! Bởi vậy trước khi đối phương không dám kiêu ngạo ám sát, hắn có đủ thời gian để rút lui, để hình cảnh quốc tế vào đây bắt tội phạm!

Vì thế hắn dẫn theo hai người vệ sĩ, đi thang máy trong bệnh viện, ôm Đại Lận cùng hai đứa nhỏ vẫn ngủ say như trước vào trong chiếc xe dài xa hoa của mình, để bọn họ tiếp tục ngủ, còn mình thì thản nhiên quét mắt liếc nhìn những toà nhà chọc trời ở nơi này.

Trước mắt Đằng Vi Trị bị nhốt ở Cẩm thành, cửa khẩu canh phòng nghiêm ngặt, khiến anh ta không thể từng bước bay ra, Lâm Nhã Tĩnh thì đánh thương nữ cảnh sát chạy trốn, bị truy nã cả nước, làm sao lại bay đến Mỹ được? Trừ phi có người lớn lên giống cô ta như đúc, để cô ta mượn thân phận này mà xuất ngoại, sau đó để người có diện mạo tương tự làm mục tiêu để cảnh sát đuổi bắt! Như vậy người này là ai?

"Duệ Triết?" Tuy rằng chiếc xe dài lái đi thật êm, bốn phía thật im lặng, nhưng Đại Lận đang ngủ say vẫn từ từ tỉnh lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang trầm tư trong lạnh lùng, nghĩ rằng hắn còn đang giận, cử động thân thể mệt mỏi, cười cười nói: "Vòng kế hoạch đã được lấy ra, cũng được truyền nước biển hạ nhiệt, cảm giác chính mình lại đi một vòng đến quỷ môn quan, cũng làm một việc ngốc, ha ha."

Hắn hạ ánh mắt, nhìn dáng vẻ còn đang buồn ngủ của cô, chậm rãi vươn tay, vuốt vuốt khuôn mặt đang khôi phục khí sắc của cô, nói cô tiếp tục ngủ, "Hiện tại mới năm giờ sáng, ngủ tiếp thêm giấc nữa, em cần nghỉ ngơi thật tốt."

Hắn để cô tiếp tục nằm, chỉnh lại tấm chăn của cô, đôi mắt bình tĩnh nhìn cô, chứa đầy sự cưng chiều và quan tâm, không muốn để cô suy yếu mệt mỏi biết được, giờ phút này đang có một đội ngũ vũ trang đang đuổi gϊếŧ bọn họ, làm cuộc sống bình tĩnh của bọn họ lại phát sinh gợn sóng.

Nhưng mà, trước khi hình cảnh quốc tế đuổi bắt Lâm Nhã Tĩnh, Lâm Nhã Tĩnh chỉ có vài ngày, thậm chí là vài giờ để tung đòn sát thủ với kẻ thù lớn nhất của cô ta, tiến hành trả thù chung cuộc! Hiện tại Lâm Nhã Tĩnh đã nằm trong sổ đen của hình cảnh quốc tế, vượt ngục lại thêm một tội chết, nếu bị bắt lần nữa, có thể xử bắn cô ta ngay tại chỗ!

Bởi vậy khi hắn suy tư về Lâm Nhã Tĩnh, đồng thời cũng nhớ đến Diệp Tố Tố ở Thương Khẩu!

Nhân vật Diệp Tố Tố này, vài năm ở Thương Khẩu vẫn là hình tượng dịu dàng lương thiện, đoan trang nhàn tĩnh, ngẫu nhiên lại phát ra một chút tính tình, ẩn chứa một ít tâm tư riêng, sử dụng một ít thủ đoạn nhỏ, tư tưởng có chút cực đoan, nhưng cuối cùng lại làm bước liều, chạy giữa phạm tội và đạo đức, có chứng cứ làm cho cô ta vì những hành động của mình mà bị giam giữ 15 ngày, lại không có chứng cớ thật sự để chính thức lập thành án, để cô ta ngồi tù nhận giáo dục cải cách.

Vì thế

sau hai ngày được cục cảnh sát T thị phóng thích, chắc chắn là cô ta đi thăm Lâm Nhã Tĩnh ngồi tù, tâm lại không vững vàng, bị người thân duy nhất trên đời này là Lâm Nhã Tĩnh thuyết phục, phối hợp với chị gái trốn ngục.

Ngày đó Lâm Nhã Tĩnh chạy ra khỏi xe cứu thương, chắc là Diệp Tố Tố lái xe đến gần đó để tiếp ứng, sau đó hai chị em trao đổi quần áo, hoá trang, để Diệp Tố Tố mặc áo tù nhân phân tán lực tập trung của cảnh sát ở bốn phía, giúp Lâm Nhã Tĩnh trốn đi.

Có phải Diệp Tố Tố cho rằng Phó Minh Khải luôn luôn giúp cô ta, theo đuổi cô ta, nộp tiền bảo lãnh cho cô ta, cô ta liền không kiêng nể điều gì mà ra vào cục cảnh sát, sau khi thay thế Lâm Nhã Tĩnh vào tù, lại để cảnh sát tự phát hiện chính mình bắt sai người, đưa cô ta ra ngoài sao?

Làm sao Phó Minh Khải lại làm vừa lòng cô ta, cũng chỉ là đang ở giai đoạn mới quen biết, muốn tiếp tục tìm hiểu cô ta, nếu cô ta một lần lại một lần nữa vì tư lợi riêng, khiến chính mình không cam lòng bị thù hận cắn nuốt tâm tư, bí quá hoá liều, lợi dụng Phó Minh Khải, nói vậy cũng là không thể thổ lộ tình cảm cùng cô ta, lại đem quý mến biến thành chán ghét! Vì sao người phụ nữ này vẫn không chịu tìm kiếm đoạn hạnh phúc tiếp theo của chính mình, không quý trọng hắn vì cô tìm kiếm Phó Minh Khải, nhất định phải tại con đường này bức tử chính mình?

Mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng từng nhiệt tình như vậy mà bảo vệ cô ta, cô ta không nên bức mình đến từng bước này, khiến hắn tự tay mình gϊếŧ chết cô ta! Như vậy sẽ làm dơ tay hắn!

Đại Lận nằm nghiêng, cảm giác trong ánh mắt thâm ảm của hắn, mang theo một chút âm lệ ngoan độc, có người đang chọc giận hắn. Mà cô, là cỡ nào hi vọng lần này hắn có thể nói cho cô biết hắn suy nghĩ gì.

—-

Bình Luận (0)
Comment