*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Shyn
Trời vừa tờ mờ sáng, Trâu Tiểu Hàm rời giường, mặc một bộ âu phục màu xanh lam như ngọc, khoác lên bộ trang sức tao nhã, đứng ở cửa chờ Đằng Duệ Triết đến đón cô.
Nhưng cho dù cô có gọi bao nhiêu cú điện thoại, anh đều tắt máy, trạng thái không thể liên lạc.
Một lúc sau, xe của Đằng gia đến, không phải Duệ Triết tự mình đến đón cô, mà là tài xế của Đằng gia.
“Anh Duệ Triết đâu?” Cô ngồi vào xe, có chút thất vọng.
“Thiếu gia đi công tác ở Bắc Kinh, lúc rạng sáng đã lên máy bay rồi, chắc vài ngày sau sẽ về. Trâu tiểu thư, lão gia và phu nhân vừa từ Mĩ trở về, muốn cùng với Tiểu thư đưa Đằng lão gia tử đi thăm Cẩm thành, tiện thể đi xem phòng tân hôn.”
“Chú và dì đã về rồi sao?!” Khuôn mặt xinh đẹp của Trâu Tiểu Hàm lạap tức tươi tắn trở lại, vô cùng vui vẻ, bên môi nở nụ cười, “Cháu sẽ giúp chú và dì mua đồ, cháu đã trông mong họ trở về lâu rồi! Dì thích du lịch như thế, nhất định trông trẻ hơn vài tuổi!”
--
Tầm bảy giờ sáng, chính là thời gian giao thông nườm nượp ở Bắc Kinh, mấy người công nhân trẻ đi làm túi xách kệ nệ, trên tay cầm bữa sáng và sữa đậu nành, lấy tốc độ trăm mét chạy như điên.
Đại Lận lưu lạc ở Bắc Kinh hai ngày, một mình đến chợ đêm mua quần bò giá rẻ, tóc dài buộc chặt lại, trên tay mang một cái túi nặng trịch, mặc kệ dòng người đang giao thông tấp nập.
Hôm qua cô đã mất cả ngày trời để tìm việc làm, từ sáng đến tận tối mịt, lí lịch của cô đều bị từ chối, bị người khác kì thị; Chỉ vì bằng cấp thấp kém, lại có tiền án, không ai dám thuê người từng phóng hỏa như cô.
Cho nên cô quyết định không xin tuyển vào các công ty nữa, ngược lại muốn tìm đến những bản quảng cáo thuê lao công, tuy việc nặng nhưng cô phải làm để kiếm tiền, để sống sót.
Bởi vì cô không có tiền, cũng không đủ điều kiện đi làm trong công ty. Chỉ biết có việc gì làm được thì làm, không thể chết đói ở đầu đường xó chợ Bắc Kinh, còn phải sống sót để trở về thăm mộ cha mẹ.
Ngày hôm qua cô suýt đã gãy chân, bù lại cũng có công trình kiến trúc chịu thuê cô, không cần bằng cấp hay kinh nghiệm, chỉ cần biết sử dụng công cụ và chịu khổ nhọc. Mỗi ngày công việc bắt đầu lúc chín giờ, bảo đảm cơm nước đầy đủ, mỗi tháng được chín trăm tư.
Cô không ngờ rằng cuối cùng cũng có thể tìm được một công việc mưu sinh ở Bắc Kinh này, vui mừng đến mức cảm nắng nhưng vẫn nở nụ cười, toàn thân tràn đầy khí lực.
Có công việc này, cô sẽ không lo phải chết đói, sẽ tự nuôi sống mình, tay làm hàm nhai, chờ vài năm sau đó, khi lòng đã tĩnh lặng như nước, cô sẽ quay về gặp Tiêu Tử, gặp những người cô quen biết, cùng bọn họ nói cười.
“Đã đến đường XX, hành khách XX chuẩn bị xuống xe...” Tầm tám giờ sáng, tiếng gọi sang sảng của lơ xe vang lên, cô len trong đám người chật chội, bước xuống xe, trên tay cầm túi dụng cụ, bước nhanh về phía công trường.
Đây là một công trường kiến trúc đang thi công, khắp nơi là bùn đất và hàn điện, mang nón bảo hộ vào để chuẩn bị làm việc. Vừa đẩy xe đất đi một quãng thì bắt gặp đốc công đang dừng lại uống nước, nhìn thân thể gầy gò của cô đánh giá một phen:
“Này cô gái, cô chắc chắn có thể khoan đất sao? Có thể đẩy mấy trăm xe đất sao?! Cô đi nhầm chỗ à?”
Đại Lận đưa mắt nhìn công trường cao đồ sộ, mi khẽ rung, thế này mới hiểu được tính chất của công việc -- không phải văn chức, mà là cu li, bởi vậy mới không cần bằng cấp.
Cô nhìn một lúc, gật đầu nói: “Tôi không đi nhầm chỗ, tôi có thể làm việc này để sống.”
Vài giờ sau, cô mang nón bảo hộ kín mít, ngồi xổm trên nền, cầm máy khoan đóng cọc. Cho dù bị chà sát đến rách cả tay, cô vẫn không ngưng nghỉ.
Sau đó cô lại dùng xe đẩy đất cát, cánh tay gầy yếu trộn xi măng đều đều, sau đó lại tiếp tục đẩy đất cát, tốc độ như máy móc; Mặt trời giữa trưa chói chang đến độc ác, mồ hôi tuôn ra không ngừng, tựa như những giọt nước mắt nóng hổi, ướt nhẹp áo của cô, nóng đến khó thở.
Đây chính là công việc để chín trăm đồng tiền lương thuộc về cô.
Cô nghĩ nếu muốn nhận được đầy đủ số tiền đó, nhất định phải chăm chỉ như những công nhân khác, cùng làm như nhau. Nơi này sẽ chẳng ai thương ai, chỉ có thể tự lực cánh sinh, thiếu là thiếu, không là không. Hôm nay đốc công đã tính toán thời gian và sức lực làm việc của cô, bảo sẽ thưởng thêm tiền.
Bởi thế, chín trăm kia, chính là tiền mồ hôi nước mắt.
Buổi chiều lúc một hai giờ là lúc nắng gay gắt nhất, cũng là thời gian nghỉ trưa, cô một thân mồ hôi ướt đẫm, ôm cà-mên, đi đến chỗ một đámlao công và nhân viên tạp vụ đang nằm nghỉ trưa lấy sức, chọn một gốc cây mát mẻ để thưởng thức bữa trưa.
Cô vừa ăn vừa ngước nhìn bầu trời, mồ hôi trên thái dương chảy xuống hòa cùng nước mắt.
Tiêu Tử, anh ở Cẩm Thành có sống tốt không? Dì Tiêu bệnh đã đỡ chưa? Bây giờ em đã đến Bắc Kinh rồi, không ai biết em cả, nhưng em đã tìm được việc làm.
Nếu anh rảnh, nhất định phải thay em đến thăm cha, bảo toàn biệt thự Tô gia thật tốt. Nếu cỏ trong sân lại dài ra, anh cũng đừng nhổ đi, hãy mặc kệ chúng. Đôi bàn tay thon dài trắng trẻo kia của anh, là nơi để che chắn cho người phụ nữ ở tương lai, đừng để nó chịu bất cứ hư tổn nào...
Cô dựa đầu, buông cà-mên trong tay ra, mỉm cười trước gió, tựa như đang nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Tử trên nền trời xanh thẳm.
Buổi chiều, sau khi làm việc cật lực cũng đã đến lúc tan tầm, cô lo lắng sẽ lỡ chuyến xe, sợ những người chung quanh sẽ ào ra như hội. Cho nên cô tranh thủ chạy đến ven đường mua một chai nước suối, vừa đi vừa uống, nhìn ngó phong cảnh chạng vạng của thành phố.
Chờ đến khi mặt trời bắt đầu lặn, cô đến nhà tắm công cộng thay quần áo sạch sẽ, sau đó tìm đến chỗ gần nhà ga.
Cô nghĩ không thể thuê nhà ở trung tâm thành phố này, ở đây tiền nhầ nhất định hơn năm trăm khối, gần đây cô chỉ mới đi làm, lấy đâu ra đủ tiền đặt cọc. Cô ngồi tù ba năm, sau đó muốn bắt đầu lại cuộc sống, nhưng xã hội vẫn không hề khoan dung cô, cô vẫn luôn bị kì thị, tìm việc luôn gặp khó khăn... Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn muốn sống tốt.
Cô sử dụng phương tiện giao thông công cộng, qua hai trạm xe, dừng lại một khu ổ chuột rách nát. Nhưng cô không biết, cô đơn độc đến công trường làm việc, nhưng vẫn có một bóng dáng cao lớn theo sau bước chân cô. (đoán xem, nhân vật bí ẩn, anh là ai?
)
Anh tìm cô đã hai ngày hai đêm rồi, rốt cục phải đem lý lịch của cô, đăng bảng tìm người, thông qua quan hệ mới tìm thấy tin tức về cô.
Lúc cô đứng trước toa xe lửa, anh đã lên máy bay, lúc máy bay hạ cánh đến Bắc Kinh, anh lại chẳng biết cô đi đâu rồi.
Cô thay đổi một cách phức tạp, biến mất một cách mờ mịt trong biển người. Thật may là không đi quá xa, vẫn nằm trong phạm vi hoạt động của anh, nhưng phải vất vả nhờ đến trung tâm lý lịch quốc tế để tìm kiếm!