Chính là lúc tìm đường chết thì thấy hay lắm, nhưng mà vẫn thích tìm đường chết đây
Sau khi giỡn quá trớn với người trong lòng, một lần nữa Triệu Bình Phong chọc người ta giận.
Lúc đó anh thấy Bạch Đa Đa mặt đỏ tới mang tai nói ra lời yêu cầu không cho phép anh dám đùa giỡn lưu manh nữa, lại đột nhiên cũng không nhịn được nữa.
Sau đó đã lấy cách dùng hành động để làm cho Bạch Đa Đa biết thế nào mới là đùa giỡn lưu manh.
Triệu Bình Phong dùng cánh tay có lực khóa lại gắt gao thắt lưng của Bạch Đa Đa, tay kia nắm cằm của cậu nâng lên, trong nháy mắt lúc Bạch Đa Đa mở miệng muốn hỏi liền cúi đầu hôn xuống.
Triệu Bình Phong dùng hết trực giác và nỗi xúc động mà hôn lên người mình vẫn luôn khao khát, răng môi dán vào nhau với anh, đi thẳng vào vấn đề chính, đầu lưỡi cuồn cuộn mềm trượt cuốn lên đã say sưa mút vào.
Bờ môi của người trong lòng dày dặn, bình thường dù cho lúc không nói lời nào thì môi cũng hơi cong lên như muốn được hôn, bây giờ lại được ngậm vào, anh chỉ cảm thấy bản thân mình không hề muốn nhả ra.
Triệu Bình Phong không ngừng kích động mà biến đổi góc độ. Gió nhẹ vào buổi chiều thổi vào thoải mái vô cùng, người trong lòng lại quá ngon, cảm giác hôn cũng quá dễ chịu, anh nhịn không được nghiêng đầu hôn càng sâu hơn.
Nhưng mà hai người này đều là hai thanh niên trẻ măng, chưa hề có bất kỳ kinh nghiệm nào. Một người thì tinh trùng lên não làm choáng ngợp hết cả đầu óc, một người khác thì đã hoảng đến đông cứng người.
Đối mặt với sự xâm phạm đột ngột như thế, Bạch Đa Đa chỉ cảm thấy hơi thở thuộc về một người đang bao vây chặt chẽ lại, sau đó chính là tiếp xúc vô cùng thân mật làm cho người ta mắt hoa, thần trí choáng váng.
Đầu lưỡi hơi lộ ra thô bạo liếm vào cậu, cảm giác tê dại không rõ truyền ra từ đầu lưỡi đang dây dưa không rõ, một đường tấn công thẳng vào trong đầu. Bạch Đa Đa bị Triệu Bình Phong quấn vào không thể thoát được, từ giữa cánh môi đang giằng co ở hai người, phát ra giọng mũi mềm mại khe khẽ, run rẩy đưa tay muốn đẩy lồng ngực rắn chắc của người này ra.
Làm thế nào mà đẩy cũng đẩy không ra, ngược lại bởi vì cậu càng giãy dụa, bàn tay của người đàn ông đang nắm cằm cậu, lại trực tiếp giữ vào sau gáy của cậu, hôn càng hăng say lên.
Tiếng hôn chụt chụt nghe bên tai càng ngày càng vang dội mập mờ, Bạch Đa Đa đỏ cả vành mắt, nhắm mắt lại, hướng về đầu lưỡi nôn nao không ngừng ở trong miệng mình, quyết tâm cắn nhẹ vào.
Triệu Bình Phong đang hôn, đột nhiên thấy đau nên quả nhiên dừng lại, lập tức đã bị Bạch Đa Đa dùng sức đẩy ra một chút.
Một sợi chỉ bạc đứt ra từ giữa hai đôi môi đang kề sát nhau, tâm tư Triệu Bình Phong vẫn chưa trở lại mà nhìn đôi môi hiện lên ánh nước đã hơi sưng lên trước mắt, như bị đầu độc mà chạm vào liếm một cái, cảm thán: "Đa Đa à em ngọt quá".
Triệu Bình Phong vốn mang dáng vẻ anh tuấn bức người, sắc bén, thậm chí mang theo khí thế hung ác, lúc này đã động tình mà vành mắt đỏ lên, mặt áp sát xuống nhìn Bạch Đa Đa, như là muốn đem cậu ăn tươi vậy.
Sao cậu lại rơi vào tình cảnh này cơ chứ?!
Bạch Đa Đa vẫn đang thở dốc không ngừng trực tiếp bị Triệu Bình Phong làm sợ đến hơi thở như bị kiềm hãm, trong nháy mắt đã như muốn bùng nổ mà hét to lên, "Anh, đồ mất nết! Ưhm... "
Cậu lại bị Triệu Bình Phong chặn miệng lại thật sâu, từ nay về sau hẳn đã thật sự hiểu rõ thế nào là "đồ mất nết" rồi.
Giữa lúc Bạch Đa Đa vẫn đang yếu ớt vùng vẫy, nụ hôn dần dần thay đổi mùi vị, chuyển qua đến nơi khác.
Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của Triệu Bình Phong đã gấp tới muốn nói không rõ: "Thiếu gia nếu như không rõ cách để chịch tôi, thì tôi có thể dạy cậu". Bây giờ Triệu Bình Phong đã nghĩ đến chuyện đem tiểu thiếu gia trong lòng mà nuốt vào.
Vành tai là chỗ mẫn cảm nhất của Bạch Đa Đa.
Chỗ kia bị người đàn ông ngậm vào một hơi, còn nói một câu đùa như thế, cả người Bạch Đa Đa đã bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Sau đó đá hẳn một cú.
...
Triệu Bình Phong bị đuổi ra ngoài.
Thật ra cũng không tính là vậy.
Bạch Đa Đa sau khi tránh được anh đã bỏ chạy xuống lầu, tức khắc nhốt mình khóa lại trong phòng ngủ, mặc cho Triệu Bình Phong dỗ dành ở bên ngoài ra sao cũng không lên tiếng.
Triệu Bình Phong cũng biết là mình đã quá trớn với cậu, giữa hai người chưa có gì được nói rõ ràng cả mà đã hành động như thế, quả thực hơi quá đáng.
Bây giờ Bạch Đa Đa dù không có khóc, thì chắc hẳn cũng rất tức giận.
Triệu Bình Phong gõ nhẹ lên ván cửa, vô cùng thức thời mà cúi đầu nhận sai nói: "Thiếu gia, Đa Đa à? Là tôi sai rồi, tôi là đồ mất nết, cậu đừng tức giận nữa nhé. Aizz, đều do thiếu gia đáng yêu quá đi, tôi không dằn xuống được... "
"Anh nói lại lần nữa xem?" bên trong cánh cửa truyền đến giọng nói của Bạch Đa Đa do khó có thể tin được, uất uất ức ức giống như con mèo bị bắt nằm trong lòng. Cậu chỉ cảm thấy người này thật đúng là không biết xấu hổ, vào lúc này mà còn dám đổ thừa là do cậu đáng yêu quá?
Triệu Bình Phong lập tức đổi giọng: "Là do thiếu gia quá đẹp trai đi, làm tôi bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo".
Bạch Đa Đa đem mình cuộn tròn lại trong chăn, xoa xoa khóe mắt, do xấu hổ và giận dữ quá mức mà tràn ra cả nước mắt sinh lý, sau khi hừ một tiếng, tăng âm lượng giọng nói lên để nói với người ngoài cửa: "Chả phải anh muốn xin nghỉ phép à, vậy giờ anh cứ đi đi".
Triệu Bình Phong nghe được trong giọng nói của cậu đã hơi nghèn nghẹn giọng mũi, tức thì thấy đau lòng kinh khủng. Giỡn hoài sao, lúc này làm sao anh có thể đi chứ, tình nhân nhỏ của mình đang muốn gây sự vì giận dỗi, nếu dám tin vào kiểu nói lẫy thế này, nửa phút sau là sẽ đổ bể hết ngay.
Anh nhịn xuống ý muốn bạo lực phá tông cửa để vọt vào ôm lấy Bạch Đa Đa, dằn lòng mình xuống mà nhỏ nhẹ dỗ dành một lúc lâu, trong lúc đó đã ấn tắt vài cuộc điện thoại do trợ lý gọi tới.
Đáng tiếc lúc này anh vẫn chưa hiểu rằng, hai người bây giờ còn cách xa khoảng cách 'là người yêu' lắm, Bạch Đa Đa cũng không phải nói lẫy mà đúng thật là muốn anh đi nghỉ phép. Trong khoảng thời gian này cậu cũng chưa biết sẽ đối mặt với Triệu Bình Phong như thế nào đây.
Tuy nói giữa kim chủ và nhân tình thì chuyện ôm ôm hôn hôn nhau là quá bình thường, nhưng mà chắc cậu có thể kim chủ bi thảm đầu tiên bị nhân tình 'bé nhỏ' này đè xuống cưỡng hôn.
Thấy rõ Triệu Bình Phong đúng thật không muốn rời đi, Bạch Đa Đa vân vê cái chăn, chần chờ một chút rồi mới buồn bực nói với ra ngoài: "Giờ mà anh không đi nữa thì tối muộn rồi tôi cũng sẽ không ăn cơm".
Triệu Bình Phong: "... "
Điện thoại của trợ lý lại một lần nữa vang lên, Triệu Bình Phong dừng một chút, cúp điện thoại gửi một tin nhắn cho bên kia nói họ phải chờ mình xong, rồi cũng chỉ đành có thể bó tay mà nói: "Vậy được rồi, thưa thiếu gia, tôi sẽ đi chuẩn bị xong phần cơm tối, sau đó bắt đầu 'nghỉ phép', cậu nhất định nhớ phải ăn đó... Tầm nửa tháng sau tôi sẽ trở về, sẽ mang quà tặng cho thiếu gia, đến lúc đó cậu đừng giận tôi nữa nhé?"
Trong phòng, Bạch Đa Đa nghe được giọng nói êm ái trấn an của anh, cũng dần dần bình tĩnh lại, chôn đầu vào trong cái gối mềm, nhẹ gật gật, đáp lại nói: "Ừ, vậy anh đi anh đi."
Còn như đến lúc đó có tha thứ cho người này hay không, thì đến lúc đó rồi hãy nói.
Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, Bạch Đa Đa mở ra bảng điều khiển trung tâm ở trong phòng, đợi thấy khu vực cửa sáng lên rồi lại tắt đi, mới chậm rãi đứng lên đi xuống lầu.
Cậu lấy ra điện thoại di động còn nhét vào trong kẽ của ghế sofa, mở màn hình khóa lên đã thấy tin nhắn của chị gái mà mình vẫn chưa đọc.
"Đa Đa, tài khoản mà em nói chị theo dõi kia không có động tĩnh gì, còn muốn theo tiếp không".
Không có động tĩnh?
Đại lưu manh Triệu Bình Phong còn là tên xạo sự, Bạch Đa Đa bĩu môi. Ngày đó ở trên xe lúc bị cậu phun nước uống trên người, rõ ràng còn nói dùng tiền cậu cho mua rất nhiều đồ còn gì.
Bạch Đa Đa nhắn tin lại cho chị mình, nói không cần tiếp tục.
Cậu đi tới bảng điều khiển ở giữa phòng khách, giơ tay lên điền mật mã vào, xóa bỏ tất cả các thông tin và dấu vân tay của Triệu Bình Phong khỏi danh sách an toàn.