Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 38



Sau khi làm ra quyết định suy nghĩ kỹ rồi, Bạch Đa Đa đã bắt đầu chuẩn bị để đi du học. Xuất phát từ hứng thú nghệ thuật, mười tám năm qua không ít lần cậu đã du lịch ở nước Pháp. Cho nên đã có sẵn điều kiện cơ sở nhất định, đủ để làm nguyên nhân lớn nhất cho Bạch Thụ Lễ quyết định để cậu đi Pháp.
Vì Bạch Đa Đa cũng không phải xuất thân là sinh viên mỹ thuật, cũng bỏ lỡ khóa nhập học mùa thu, cho nên cậu chọn cách nộp đơn vào Học viện mỹ thuật tư nổi tiếng nước Pháp.
Trong vòng hai tháng cậu đã xin tạm nghỉ học ở Đại học A, lại dưới sự trợ giúp của bố mẹ mình và Thu Gia Niên, đã nộp được hồ sơ xin vào trường học ngoại ngữ ở Pháp, dự định đi qua chỗ này học tiếng trong nửa năm trước, rồi mới chính thức xin nhập học.
Làm bài kiểm tra, lo giấy tờ, tìm phòng... trong hai tháng này đủ loại trình tự phức tạp và áp lực cường độ cao cho Bạch Đa Đa, cuối cùng ngay đúng một tuần trước khi cậu sang Pháp, đã hoàn thành được hết các thủ tục cần thiết.
Cho dù Lâm Hàm Ý đã mời một đội ngũ giỏi nhất trong việc lo giấy tờ đi du học, cũng đã dùng rất nhiều quan hệ để rút ngắn thời gian, nhưng đây vẫn là một quá trình dài dằng dặc lại không dễ dàng, thậm chí Bạch Đa Đa còn không kịp cùng người nhà ăn tết âm lịch ở trong nước.
Có điều lúc màn đêm buông xuống cũng là khi tình hình khác hoàn toàn với ban ngày bận rộn. Tơ tình vạn sợi từ một người nào đó quấn lấy kỹ càng từ ngoài cửa sổ lên trên người Bạch Đa Đa, phát sinh từ sau buổi tối đêm hôm ấy.
Mỗi một buổi tối, người đàn ông kia ghé qua đều tràn đầy những hành động thân mật và câu nói yêu thương sến súa. Bạch Đa Đa sau một ngày mệt nhọc chỉ lười biếng kề vào trong ngực anh, hưởng thụ những lời động viên dịu dàng và sự nuông chiều không hề có giới hạn của anh.
Cảm giác ở trong lòng người khác có thể làm bất cứ chuyện gì, lại cũng sẽ không phải chịu ràng buộc gì, là một cảm giác rất kỳ diệu. Bạch Đa Đa chìm vào mộng đẹp trước những món quà nhỏ bất ngờ và trong chuyện xưa trước khi ngủ mà Triệu Bình Phong kể. Còn anh thì đem thời gian hai người kiếm có thể ở chung với nhau trân trọng nâng niu tới từng giây một, thường chớp mắt là đã thấy qua một đêm.
Hương vị của tình yêu luôn tươi mới ngọt ngào trước khi những cây gai đâm lên
Nhiều lần những cuộc họp phụ huynh đều đã bí mật tiến hành, mà trong lúc này người nào đó vẫn kiên trì không bỏ, mấy lần đến cửa thăm nhà, nhưng không có ngoại lệ, đều bị cha Bạch chặn từ ngoài cửa.
Có điều thế thì khó gì đâu, Triệu Bình Phong rất am hiểu đạo lý giao tiếp, đương nhiên không thể thiếu chuyện nhỏ như làm thế nào để lấy lòng người lớn. Sách cổ quý hiếm thỉnh thoảng được chuyển đến trên bàn làm việc của giáo sư Bạch, có đôi khi lại là Triệu thị từ một nơi bí mật gần đó, đưa cho người thừa kế trẻ tuổi của Lâm thị, tiểu thư Bạch, một ít thông tin có lợi... Rất nhiều rất nhiều các phương diện khác nhau, cẩn thận thoả đáng lại vừa đúng cũng không quá giới hạn, khiến cho mấy người lớn trong nhà hiển nhiên không thể trực tiếp cự tuyệt được.
Bạch Thụ Lễ đã thẳng thừng cấm anh nhúng tay vào chuyện du học của con trai mình, nhưng dù Triệu Bình Phong nghe lời chuyện đó, mấy mặt khác cũng đã làm nhiều lần. Càng về sau, tuy nói thái độ của mọi người rốt cuộc đã dịu đi một chút, nhưng Lâm Hàm Ý vẫn như cũ giữ vững lập trường của mình, thấy bên cạnh mình thực sự không có cách nào cầm chân được Triệu Bình Phong, trong lúc này bà cũng nhiều lần tìm đến Lục Liên Thành.
Mà người này lạ vẽ lên một nụ cười nơi khóe môi đầy bí hiểm, chỉ để lại cho dì Lâm nhà cậu một câu "Mũi dao phải đâm thẳng vào tim mới có tác dụng", rồi lại tìm Bạch Đa Đa đi chơi tiếp, chậm chạp không có động thái gì khác.
Không hổ với danh xưng "nghìn dặm đóng băng, tuyết bay vạn dặm" của mùa đông phương Bắc, cơn gió lạnh thấu xương phà vào mặt đến đông cứng, màu trắng của tuyết chiếu xuống trong buổi tối, càng hiện ra một màu trắng lạnh lẽo.
Mà trong phòng lại là một cảnh tượng trái ngược.
Được hệ thống sưởi thổi vào đến ấm áp như gió xuân trong phòng ngủ, Bạch Đa Đa áp vào trong lồng ngực Triệu Bình Phong, bị anh dùng tấm chăn thật dầy bọc lấy theo sát phía sau. Còn có thêm bàn tay to ấm áp vuốt ve phần sau ót, lại xoa bóp da thịt mịn màng ở cổ, thỉnh thoảng cúi đầu hôn nhẹ vào thái dương.
Cả người Bạch Đa Đa đã thư giãn tới buồn ngủ, nhưng vẫn không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu hỏi nhảm: "Anh đang gãi cằm cho mèo ấy à?"
Nói xong rồi lại vẫn cà cà trong lòng bàn tay của anh, ngoan ngoãn hưởng thụ những lần vuốt ve.
Cậu cảm giác mình dường như bị Triệu Bình Phong chiều quen làm bộc phát bệnh lười nhác rồi.
Triệu Bình Phong thấy cái bộ dạng khiến người khác thương yêu của cậu, vẫn không buông tay mà còn thích thú dán lại gần hơn, tiếng cười thật trầm từ lồng ngực truyền vào trong lỗ tai Bạch Đa Đa: "Lúc đầu anh không có cái ý nghĩ này, có điều em vừa nói như vậy, thật đúng là có giống đôi chút".
Sau đó tiếp tục lại gãi gãi cho "mèo" nữa.
Bạch Đa Đa gầm gừ, đột nhiên nghĩ tới con mèo của mình. Từ lúc cậu trở về nhà họ Bạch, Tranh Tử đã được nhận trở về. Có điều một tuần lễ sau cậu phải đi rồi, lần này không biết cậu sẽ phải rời xa mèo con trong bao nhiêu năm, đến khi cậu trở về, có khi đã cho ra đời một đàn mèo con rồi.
"Làm sao vậy? " Triệu Bình Phong hỏi thăm như cảm giác được cái gì, tiện thể véo đôi má thịt mềm mại trên mặt cậu
"Ư Ư", giọng nói không rõ mà đập đập hai cái, Bạch Đa Đa né khỏi cái tay gây tội kia, cầm gối ôm che mặt của Triệu Bình Phong, hung dữ nói: "Anh không được véo em!"
Trong chốc lát sau khi Triệu Bình Phong nghe theo để khỏi bị giận, đã dễ dàng lấy ra gối tay cậu ấn xuống, nét mặt nuông chiều mà cam đoan nói: "Ừ ừ, không véo em nữa. " .
Lúc này Bạch Đa Đa mới nằm xuống lại một lần nữa, trả lời câu hỏi trước đó của anh: "Đây chả phải là rời đi sao, đột nhiên em không nỡ bỏ con mèo của em lại."
Có điều đây là vấn đề nhỏ, cậu có thể năn nỉ mẹ cậu cho Tranh Tử qua Pháp được mà.
Triệu Bình Phong nghe vậy, con ngươi tối sầm lại, ngón tay chậm rãi sờ sờ vào cằm của người trong lòng anh, hỏi cậu một câu sâu xa: "Ngoại trừ mèo ra, em còn không nỡ bỏ ai nữa không?"
Bạch Đa Đa ngẩng mặt lên trợn mắt to nhìn anh, chỉ thấy nét mặt Triệu Bình Phong trên mặt bình thường, cứ như là chỉ thuận miệng hỏi thôi.
"Em sẽ còn nhớ bố mẹ em, chị hai với anh Bì Bì", Bạch Đa Đa thong thả nêu ra từng cái tên.
"Còn gì nữa không?"
"Em còn nhờ cái giường với chăn gối nệm của em" .
"Ừm..., sau đó nữa?"
Con ngươi Bạch Đa Đa đảo một vòng, làm ra vẻ như đang trầm tư, sau đó trong ánh mắt mong chờ của người đàn ông, vỗ tay phát ra tiếng: "A! Còn có cây hoa mai vàng em nhìn trúng nửa tháng trước!"
Triệu Bình Phong trầm mặc trong nháy mắt, lập tức dứt khoát xoay người đem áp xuống trong đệm chăn, cúi đầu ngậm chặt cái miệng ác độc kia, khi đã tấn công vào là một nụ hôn sâu vô cùng mạnh mẽ.
"Ư... Ưm...... "
Mãi đến khi đem người hôn đến thở hồng hộc mềm nhũn ra rồi, anh mới hơi thả lỏng ra, mắt nhìn chằm chằm con ngươi ánh nước mắt sinh lý của Bạch Đa Đa, âm sắc khàn khàn mà hỏi tội: "Nhóc xấu xa này, anh còn không bằng một đóa hoa à? "
Lúc mặt Triệu Bình Phong sầm xuống nhìn đúng thật là hơi dọa người, nhưng Bạch Đa Đa đã quen coi trời bằng vung ở trước mặt anh, lúc này cũng không sợ anh, chỉ cười hì hì khiêu khích thêm: "Đương nhiên, anh đâu có đẹp bằng hoa".
Đáng thương cho gương mặt đẹp trai như tượng tạc của ngài Triệu đây, cứ thế mà lại bị cậu không nhận ra.
Triệu Bình Phong cũng chỉ đành nhìn Bạch Đa Đa ở dưới người mình cười đến vô tâm vô tính, cho dù anh có mạnh mẽ nhạy bén thế nào ở trước mặt người này anh trước giờ vẫn chả có cách nào xử cậu được.
Anh đột nhiên cúi người vùi đầu vào chỗ hõm vai của Bạch Đa Đa, lấy giọng nói nỉ non khi hai người yêu nói chuyện với nhau, đầy tâm trạng nói ra tâm sự: "Nhưng mà anh không nỡ để em đi".
Bạch Đa Đa không nói, tuy mạnh miệng không muốn thừa nhận, nhưng sắp đến lúc phải chia tay, sao mà cậu không nhớ anh ấy cho được.
Hai người chỉ lặng lẽ ôm nhau không nói gì, ngoài phòng gió tuyết gào thét, trong phòng có mang theo mùi thơm của hoa mai, yên ả đầy tràn, không tiếng động mà vẫn ấm áp.
Một lát sau, Bạch Đa Đa đột nhiên mở miệng nói: "Một tuần kế tiếp này, em nghĩ anh đừng đến tìm em nữa. Ngày em lên đường, anh cũng không cần đến tiễn em".
Thân thể Triệu Bình Phong cứng đờ, giọng nói khô khốc mà hỏi thăm: "Vì sao?"
Bạch Đa Đa sợ anh hiểu lầm, nhẹ nhàng giải thích rõ nói: "Em nghĩ chúng ta vẫn nên tập thích ứng với thời gian không được gặp người kia này, nếu như ngày em bay anh mà ra đó.... cả hai đều sẽ thấy rất buồn."
Thời gian phải chia xa càng gần lại càng không nỡ, cho nên rất nhiều cặp tình nhân chọn cách trong đoạn thời gian đó cũng không cần gặp nhau nữa. Chỉ cần trong lòng nhau biết rõ, ở một thời khắc nào đó nào đó, có một chiếc máy bay đã cất cánh, thế là đủ rồi.
Triệu Bình Phong nghe vậy thì không nói gì, anh nghĩ, làm sao mà mình chịu nổi chuyện không được gặp em ấy chứ?
Lập tức gật đầu, lại rất dung túng mà đáp ứng yêu cầu của Bạch Đa Đa: "Được, nghe lời em".
Không sao cả, anh có thể trốn ở chỗ Bạch Đa Đa không nhìn thấy, tiễn người rời đi.
...
Trong đêm đó, Triệu Bình Phong đem in thật sâu vào trong đầu gương mặt khi ngủ của cậu, rồi nhảy xuống trước sân thượng, xoay người lại đóng lại cửa sổ sau lưng, đem gió tuyết ngoài phòng chặn kín ở bên ngoài.
Mang theo loại cảm nhận nặng nề mà lại như trì độn của mình, anh lên xe chạy trên đường.
Chỗ nhà họ Bạch ở vùng ngoại ô, đêm khuya phố vắng vẻ không người, mặt đất giữa ban ngày đã được quét sạch, lại vào thời khắc này tuyết phủ khắp, phản xạ ánh trăng bàng bạc, yêu kiều nổi lên màu sắc hài hòa.
Hai bên đường là nhà cao tầng, đèn đường đã tắt, ánh đèn pha của xe hơi nhanh chóng chiếu sáng con đường phía trước, nhưng ngay sau đó, đột nhiên xa xa một chiếc xe tải lớn bị cuốn vào, ngã nghiêng xuống trên đường.
Triệu Bình Phong nhanh chóng thắng gấp lại, băng tuyết trên mặt đường vô cùng trơn trợt, cũng may xe hôm nay anh đi cũng không phải loại xe hay đi bình thường, ngừng lại lúc cách chỗ xe tải còn có hai thước, vô cùng nguy hiểm.
Anh nhíu mày nhìn hiện trường tai nạn xe cộ hư hư thực thực trước mặt, tháo dây nịt an toàn ra, lại không có động tác khác.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Triệu Bình Phong duỗi tay chân ra, yên ổn ngồi ở bên trong ghế lái của xe chống đạn, rất kiên nhẫn như đang đợi cái gì.
Tuyết bay lả tả đều khắp theo ánh trăng.
Mãi đến khi khóe mắt anh bắt được một đốm sáng nhỏ lóe lên một cái rồi biến mất, Triệu Bình Phong mới thản nhiên cười một bên khóe miệng.
Xem ra là một tay thợ săn không được thạo lắm, đang cố ý tạo kẽ hở, ý đồ muốn dụ anh đi ra.
Vậy cứ đi ra ngoài thôi.
Triệu Bình Phong cởi áo khoác xuống, ở thành phố B anh không được cấp phép dùng súng, vì vậy chỉ lôi cây mã tấu ra để vào trong tay áo, một mình khẽ mở cửa xe đi ra ngoài.
Màu sắc đặc thù đem thân hình của anh như biến mất đi trong đêm tuyết, nhiệt độ rớt xuống dưới 0 độ có vẻ như cũng không ảnh hưởng được hành động của Triệu Bình Phong. Vì vậy trong nháy mắt khi cửa xe đóng mở, mục tiêu của cây súng săn giống như đã đột nhiên mất đi sự tồn tại.
Tầm mắt đăng ngắm trên tòa nhà cao tầng sững sờ một lúc, rồi nhanh chóng di chuyển tìm kiếm mục tiêu. Nó nhìn chằm chằm vào cửa xe, không ngờ lúc cửa xe được mở ra, người đó lại đột nhiên biến mất.
Gió lạnh gào thét trút vào cửa xe rộng mở, ở trong thùng xe trống rỗng, nó lùi lại một vòng như một con rắn (?).
Ở chỗ nối tiếp giữa góc chóp của hai tòa nhà cao tầng, Lục Liên Thành đang mặc bộ đồng phục chiến đấu đen toàn than, quỳ một chân nằm úp sấp trên đất cúi xuống trong bóng tối, kính nhìn ban đêm che khuất đuôi mắt có hơi hồng của cậu, mặt kiếng màu đỏ sậm còn lưu lại trên đó ánh sáng lung linh mơ hồn.
Người vốn xưa nay thờ ơ lãnh đạm, lúc này lại dùng ánh mắt bén nhọn nhắm vào ống kính, đêm đông lạnh giá tột cùng, tay cậu ghìm vào bang súng nhưng ngón tay đã hơi đổ ra mồ hôi rịn.
Mục tiêu tối nay mất đi tung tích một cách quỷ dị, nhưng cậu không dám thả lỏng chút nào, rất sợ bỏ qua dấu vết nào.
Quan sát xuống trên đường phố trống trải là một mảnh trắng xóa, không có vết chân, thậm chí không có có một tia hơi thở của vật sống, quá mức tĩnh lặng như không có người đã tới đây.
Nếu như không phải còn chiếc xe trống màu đen kia, và chiếc xe tải bị lật, cắt ngang đường, thì sẽ giống như thật sự không xảy ra chuyện gì.
Xe tải hai đầu chặn ngang phố.
"Mie nó", Lục Liên Thành chửi thầm một tiếng, không do dự nâng súng ngắm lên nhanh chóng dời trận địa, mặc dù cậu vẫn chưa nổ súng, nhưng chuyện thăm dò liều lĩnh trước đó, sợ là đã làm bại lộ vị trí của mình.
Triệu Bình Phong có lẽ là đã theo cái xe vận tải cậu dùng để cản đường kia mà tìm tới rồi.
Thật khó đối phó mà...
Ngay tại lúc cậu nâng súng lên đi men theo bức tường chưa được mấy bước, thì tiếng thủy tinh bể loảng xoảng vang dội từ dưới lầu khu tòa nhà này vang lên.
Lục Liên Thành lập tức lôi kính viễn vọng ra nhìn xuống dưới, chỉ thấy hai bóng người mơ hồ giao đấu với nhau, từ chỗ lầu hai phá cửa sổ ra, cùng nhau rơi vào trong tuyết.
"Louis?" Lục Liên Thành kinh ngạc đến nói líu lưỡi, nhưng cơ hội khó được, cậu lại nhanh chóng nhấc súng lên ngắm, đem nòng súng nhắm ngay trên mặt đất chỗ hai người đàn ông đang đánh nhau đến thành bại bất phân.
Tốc độ của hai người nhanh tới mức vượt quá tưởng tượng, thân hình xoay giữa nhìn không rõ, lại từng cú đấm muốn thủng da thịt. Tiếng leng keng giữa mũi đao giao nhau và tiếng đấm đá huỳnh huỵch vang lên kịch liệt vọng lại giữa đường phố, thiếu mỗi cảnh đổ máu mà thôi.
Lục Liên Thành khẽ ack một tiếng, ống kính kéo dài nhắm theo động tác hai người mà điều khiển theo, lại chậm chạp không thể nhấn cò súng xuống.
Quá nhanh, không sao nhắm trúng được
Hai người đều là cao thủ, trong khoảng thời gian ngắn cả hai không ai có thể khống chế được ai cả.
Hoa tuyết tung tóe trong một cái chớp mắt sau đó lại bị vung lên, Louis có ưu thế hình thể trời sinh của người da trắng, ngăn lại được cú đá xoáy đằng sau từ Triệu Bình Phong, đồng thời dùng cánh tay kẹp vào, dùng sức muốn quật ngã anh xuống.
Triệu Bình Phong thì nhanh chóng một tay chống đỡ mặt đất để nhảy lên, thuận thế uốn người đưa quyền ra vung tới ngay ngực Louis, trong nháy mắt đang đến gần thì con dao thép từ ống tay áo bắn ra đâm tới.
Lập tức anh đã hạ người xuống tách ra, đánh lại bằng sườn khửu tay. Giữa lúc đấm đá không biết quả đấm của người nào đánh trúng toa chở hàng, lớp vỏ kim loại không mỏng bất ngờ bị xé toạc.
Lục Liên Thành ở trên mái nhà, nắm chặt cây súng săn mà thầm mắng: "Hai tên biến thái này". Theo cậu biết, hai năm trước một quyền toàn lực của Louis là có thể đánh ra một lực nặng gần 300 kg, mà bây giờ hai người này...
Triệu Bình Phong không ngừng xoay chuyển người giao đấu liên tục với Louis, anh không dám dừng lại, bởi vì trong chỗ tối còn một tay bắn tỉa có thể thừa dịp ra tay bất cứ khi nào.
Do lúc nãy anh mới trải qua thời gian không mấy dễ chịu bên người yêu, lúc mới bắt đầu anh đã bị Louis từ lầu hai đập xuống, thiếu chút nữa không địch lại được.
Có điều bây giờ anh đã hoàn toàn tìm về trạng thái chiến đấu, trên gương mặt góc cạnh bén nhọn không hề có sự dịu dàng nào nữa, nét mặt chỉ toát lên vẻ nguy hiểm đáng sợ, khớp hàm cắn chặt vào, ánh mắt nhìn thẳng đối thủ cũ trước mặt như chim ưng đang nhìn con sói.
Lúc đang giằng co khi bị khủy tay tấn công vào, giọng nói khàn khàn của Triệu Bình Phong vang lên, cảnh cáo nói: "Louis, mày dám phi pháp mang súng lẻn vào thủ đô nước Z, muốn bị phát lệnh truy nã toàn cầu đấy à!"
"Hiểu lầm hiểu lầm thôi", Louis dùng khẩu âm tiếng Trung lẫn lộn trả lời lại, động tác trên tay lại không chút nào khách khí, lần nữa cố gắng áp chế anh, "Nếu không phải hỏi ra được từ bé cưng nhà tao, rằng đêm nay người tao phải đối phó là mày, thì tao cũng chả muốn đụng đến cái thằng xúi quẩy như mày".
"Chả phải là do tao sợ em ấy bị thương sao, mày mới đi ra từ phòng của em yêu của mày, nên hiểu cho tao mới phải", Louis cười hừ kích thích thần kinh đối thủ, khuôn mặt mang theo chút cuồng vọng và điên cuồng bẩm sinh.
Triệu Bình Phong nghe hắn đột ngột nhắc tới Bạch Đa Đa, động tác sau khi ngưng mất trong một khoảnh khắc rất ngắn, lại lập tức trở thành thô bạo bội phần.
"Dám lôi em ấy ra để uy hiếp tao, mày muốn chết à."
Khi đã nhìn thấy đáy mắt Triệu Bình Phong chợt tối sầm xuống rồi, Louis hiểu anh thật đã nảy ý muốn giết người, thế đánh biến chuyển, hắn cũng phải ứng đối nghiêm túc hơn.
Đến cả quân đội nước Z cũng không thể không nể mặt đội trưởng của biệt đội lính đánh thuê, cho dù là hắn cũng không thế nào chịu nổi.
Có điều Louis còn chưa quên mục đích tối nay là gì.
"Đừng kích động! " Louis nghiêng đầu tránh được một cú đấm tung hết sức của Triệu Bình Phong, gió lạnh, ngay sau đó gió lạnh tràn vào thùng xe đã bị thủng một lỗ, hắn tăng tốc độ nói chuyện để nói, "Mày có biết người đang ở trên mái nhà là ai không? Tao nói thật mày nên chấp nhận hứng chịu viên đạn này đi, đây là đang giúp mày đó".
Sau khi trúng đạn xong thì có theo đuổi được chồng không cũng chưa chắc nha. Louis dùng thần kinh không bình thường của mình để suy nghĩ lại những gì hắn từng trải qua, cảm thấy đồng cảm sâu sắc.
Triệu Bình Phong lại mắt điếc tai ngơ, tay phải đã đổi mã tấu muốn đâm qua.
Cơn tức nơi đáy lòng Louis cũng bị khiêu khích đến bốc hỏa, thế nhưng hắn vẫn còn nhớ đến nỗi lo lắng chưa nguôi của "ông trời con" của hắn, nên phải kìm nén cơn tức mà nhắc nhở: "Nếu như đây là ý muốn của người nhà mày thì sao".
Ý muốn của người nhà?
Người nhà... của Bạch Đa Đa?
Thân hình Triệu Bình Phong dừng lại.
Cùng lúc đó, một viên đạn giảm thanh mang theo gió và tuyết về đêm, xuyên qua ngay sau ngực của Triệu Bình Phong với một góc độ và vận tốc đã được tính toán chính xác.
Người đàn ông kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, màu đỏ tươi tranh nhau tuôn ra từ lỗ thủng bị bắn xuyên, mắt Triệu Bình Phong đỏ bừng, một tay chống đỡ mặt đất, gắng gượng để không ngã hẳn xuống mặt đất.
Rõ ràng người đáng ra phải chật vật, giờ vẫn trụ vững được.
Louis trầm mặc nhìn vị trí của anh, nhìn anh lảo đảo cố gắng bước đến ghế lái trong xe của mình, đóng cửa xe, phóng ra tín hiệu. Sau khi hoàn thành một loạt động tác rồi, cuối cùng mới nhắm mắt hôn mê ngay trên ghế.
Màu máu đỏ tươi nhuộm đẫm cái ghế, Louis chú ý trước khi Triệu Bình Phong lên xe, dường như cố ý lấy ra miếng lót đệm ở phía trên.
Miếng lót đệm mang phong cách vui tươi dễ thương, khác một trời một vực với nội thất lạnh lùng trung tính trong xe, lại được người này giữ gìn kỹ càng như thế.
Một tay khoác lên trên vai Louis, Lục Liên Thành không có tâm tình gì, giọng nói vang lên từ phía sau: "Đi thôi, người của Triệu Bình Phong sẽ lập tức tới ngay".
Louis thì có chút hăng hái mà sờ cằm một cái, nhìn cậu: "Ớt nhỏ à, em ra tay cũng quá độc ác đi". Trong lời nói và biểu cảm lại hoàn toàn mang vẻ mê đắm, giống như một tín đồ đã mắc bệnh nguy kịch nhưng vẫn đặt niềm tin vào tôn giáo (?).
Lục Liên Thành mất hết nhẫn nại, dẫn đầu rời đi trước, cũng không quay đầu lại mà nói rằng: "Đừng có mà giả ngu với tôi nữa, làm sao anh lại không nhìn ra được. Tôi đã tính toán trước rồi, vết thương Triệu Bình Phong chỉ nhìn qua có vẻ đáng sợ mà thôi, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm nằm ở trên giường tịnh dưỡng mấy tháng là khỏe rồi" .
Cậu sao không nhìn ra được bạn thân mình dành tình cảm cho người đàn ông này, nên làm sao có thể thật sự giết anh ta được chứ.
Lần phục kích này một là vì đã đồng ý với dì Lâm là sẽ ngăn cản Triệu Bình Phong đi quấy rối Bạch Đa Đa , tuy là cách làm cực đoan chút, nhưng rất có hiệu quả. Hai là...
Cậu cũng muốn nhìn một chút tài cán của Triệu Bình Phong, để xem vì Bạch Đa Đa anh ta sẽ làm tới mức nào.
Hai người này, những gì đã trải qua trên đời trước giờ là một đen một trắng, nếu không có khảo nghiệm rõ ràng, ai mà dám chúc phúc cho mối tình của họ chứ.
Ai biết được?
Editor: Còn mấy chương nữa thôi mà oải quá =(( Mình xin lỗi các bạn nhưng càng ngày mình càng edit sai trái, chế đại rất nhiều cho bộ này. Xin hãy tha thứ cho sự ngu muội này TT_TT

Bình Luận (0)
Comment