Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 5



"Tôi biết ", mặc dù không biết Bạch Đa Đa hỏi câu này mục đích là cái gì, nhưng Triệu Bình Phong cũng hiểu, vào lúc này nói 'biết' là được rồi.
Huống hồ anh học ở nước ngoài vốn là trường quản lý tài chính top 10 thế giới, làm sao có thể không rành được.
"Thật vậy à." thân thể Bạch Đa Đa khom xuống kề sát vào anh, đôi mắt sáng trong suốt, cũng nhanh ghé sát trên mặt Triệu Bình Phong.
Triệu Bình Phong nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, tia nhìn thoáng qua cánh môi dày dặn của cậu, ánh mắt xám xuống, thấp giọng nói: "Thật mà. Thiếu gia cần gì sao?"
Đúng lúc Triệu Bình Phong muốn nhịn không được sẽ hôn lên, đúng một giây trước Bạch Đa Đa đột nhiên thẳng người lên mà lui ra, sau đó leo lên ghế salon bên kia, nhanh chóng từ trong cặp sách lấy ra hai quyển vở, lập tức ôm mang về, lấy tay nhét vào trong lòng Triệu Bình Phong, cười híp mắt theo dõi anh.
Triệu Bình Phong cúi đầu nhìn thoáng qua --< Sách toán cao cấp Đại học Đồng Tế, tái bản lần thứ 7, quyển 1 >
Anh nhíu mày.
Bạch Đa Đa cười hì hì lên tiếng, cậu chỉ chỉ lên đồng hồ treo tường trên phòng khách, nói: "Bây giờ là chín giờ rưỡi " .
Triệu Bình Phong: "Vậy thì sao?"
Bạch Đa Đa: "Đây là phần bài trong Lễ quốc khánh của tôi, phải trước giờ ăn cơm buổi trưa làm xong bài tập trang thứ nhất ."
Triệu Bình Phong vẫn hết sức bình thản: "Ừm, vậy thì?"
Người này sao chậm hiểu như thế, Bạch Đa Đa bất an giật giật người, sau đó cười đến xán lạn hơn, cậu chớp mắt to nhìn chòng chọc vào người đàn ông trước mặt, kéo lấy ống tay áo của anh lắc lắc, dùng giọng điệu nũng nịu nói: "Đúng vậy, nhưng mà tôi không biết làm, cho nên. . . Triệu tiên sinh có thể làm giúp tôi được không ~ "
Đây là cái giọng mỗi lần cậu nhờ người ta là sẽ dùng, lần nào cũng có hiệu quả.
Suy nghĩ của Bạch Đa Đa rất đơn giản, làm gì có trai bao nào mà biết làm toán cao cấp, người này quả nhiên có mục đích không tốt rồi. Trước tiên cậu cần phải làm cho Triệu Bình Phong bận rộn không rảnh làm chuyện xấu, chờ mình điều tra rõ ràng được rồi, mới quyết định sẽ tìm cách đối phó với anh ta như thế nào.
Làm bài toán cao cấp là chuyện tốt nhất bây giờ Bạch Đa Đa có thể nghĩ ra để làm người ta bận rộn.
Triệu Bình Phong thì lại cho rằng bạn nhỏ Bạch muốn trốn làm bài học, nên dù có chìu chuộng cỡ nào, anh cũng không muốn lúc cậu ôn tập để thi cuối kỳ sẽ phải ôm mặt khóc.
Vì vậy Triệu Bình Phong lắc đầu, nói: "Không thể đâu thiếu gia ", sau đó trước lúc ánh sáng trong mắt Bạch Đa Đa tối lại, tiếp tục thương lượng: "Có điều tôi có thể dạy cậu, tin tôi đi, giải quyết những câu hỏi này sẽ rất nhanh" .
". . . ", Bạch Đa Đa nghe vậy có chút sửng sốt đến ngây người, cậu là muốn để người này làm bài giúp cậu chứ có phải dạy cậu đâu! Trong tưởng tượng mình sẽ phè phỡn nằm trên ghế sa lon xem ti vi ăn bim bim, còn tên 'gián điệp' xấu xa nằm vùng đang bên cạnh đau khổ khóc huhu bị ép quỳ giúp cậu làm bài tập, giờ thì tưởng tượng đã bị vỡ tan rồi.
Tuy biết bài tập thì phải tự làm, nhưng chỉ mới có ngày thứ ba của lễ quốc khánh, cậu bây giờ tuyệt không muốn làm toán cao cấp đâu!
Bạch Đa Đa cũng không biết tự mình đâm chân mình, vì vậy lắc đầu nguầy nguậy, tay gần như đặt trên mặt Triệu Bình Phong , trong miệng nhanh chóng vớt vát lại: "Không được không được, tôi vừa mới nhớ tới tôi còn có việc trước hết cần phải trở về nhà chính, cám ơn anh nha, chuyện này xem như bỏ qua đi!"
Triệu Bình Phong biết cậu đúng là thật sự không muốn làm bài rồi, anh cũng không nỡ lòng ép buộc cậu, suy nghĩ một chút, cứ xem như là để bài tập chất đống tới phút chót đi, thì dạy cho Bạch Đa Đa giải quyết những đề toán này vẫn rất đơn giản.
Suy nghĩ của một nhân tài trong học hành vẫn còn tùy hứng.
Còn như chuyện Bạch Đa Đa ngày hôm nay phải trở về nhà họ Bạch?
Hai người mới ở chung nửa ngày, sao để cậu đi được.
Triệu Bình Phong cân nhắc một chút rồi mới mở miệng hỏi: "Ngày hôm nay phải về à, lúc nào vậy?"
Chuyện này Bạch Đa Đa không nói bậy, cậu quả thực phải về nhà. Cậu có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, trả lời lại: "Lần đầu tiên chuyển ra ngoài ở, ba mẹ tôi chưa chi đã nhớ tôi rồi, cho nên đã sớm dặn tôi phải tạt qua nhà một cái. Nếu không bận gì thì đêm nay qua ăn cơm, ở lại một đêm" .
Nếu giờ cậu htrở về có khi sẽ nói cho người lớn trong nhà chuyện của Triệu Bình Phong thì sao.
"Được tôi ", Triệu Bình Phong đứng dậy, rất tiện tay mà vớ vào máy chơi game trên bàn uống trà nhét vào trong tay Bạch Đa Đa.
Sau đó dưới vẻ mặt của Bạch Đa Đa kiểu "Sao tự dưng anh lại..." , mở TV màn hình cong.
Công nghệ ngày nay đã bước vào giữa kỷ nguyên big data và trí tuệ nhân tạo, thiết kế màn hình dẻo uốn cong, trình chiếu ảnh ba chiều và các công nghệ khác đã trở nên hoàn thiện hơn.
Triệu Bình Phong ấn nút trên bảng điều khiển trung tâm của biệt thự, chỉ thấy trong màn hình TV trong suốt lóe lên ánh sáng xanh, màn hình tràn ra, giao diện trò chơi 3D chiếm diện tích lớn xuất hiện trong phòng khách.
"Chào mừng đến với Summoner's Canyon."
Logo khổng lồ của trò chơi Liên minh huyền thoại xuất hiện phía trên không gian chiếu. Dương nhiên chế độ trò chơi đã được kích hoạt thay đổi trong thời đại mới này, "Liên minh huyền thoại" nằm trong số đó.
Không giống như bàn phím cơ học, bảng thao tác đặc biệt và góc nhìn toàn cảnh mang đến cho trò chơi một trải nghiệm hoàn toàn mới, đồng thời yêu cầu nhận thức và định vị cao hơn của người triệu hồi.
Thật trùng hợp, bạn nhỏ Bạch Đa Đa tuy học hành làng nhàng, nhưng lại chơi game rất siêu.
Triệu Bình Phong nhìn cậu trong nháy mắt sức chú ý bị hấp dẫn, cười cười, sau đó ngồi ở bên cạnh cậu cùng nhau đăng nhập vào tài khoản của chính mình, ghé gần vào lỗ tai cậu nói rằng: "Nếu không muốn làm bài tập, vậy chơi game nhé! Tôi chơi với cậu".
"Được được, quá tốt! Nói cho anh biết nha, tôi chơi trò này hơi bị siêu ", Bạch Đa Đa nghe vậy, cái mông nhỏ cao hứng mà nhảy bật bật trên ghế sa lon, quay đầu vô cùng hăng hái khoe khoang " Ở nhà chưa có ai chơi với tôi hết. . . Anh chơi có ổn không vậy? Aizzz mà cũng không sao hết, chơi không được tốt cũng không sao cả, tôi gánh thay anh cho!" .
Cậu vừa đăng nhập vừa không ngừng ấn nút, ngay cả cọng tóc cũng tản ra nét vui vẻ.
Bạch Đa Đa nhìn không chớp mắt vào màn hình trò chơi, Triệu Bình Phong lại chỉ thấy cậu. Anh đem tất cả phản ứng của người yêu mà thâu vào trong mắt, nghĩ thầmchuyện mấy năm gần qua dành chút thời gian luyện tập, rốt cục cũng phát huy được tác dụng.
Đa Đa còn rất nhiều thú vui yêu thích, vì sau này để có thể ở chung với cậu trong vui vẻ, mấy năm nay một mình anh phải học rất nhiều thứ khác nhau. Đa Đa thích ăn, như vậy anh sẽ nấu cho cậu ăn; Đa Đa thích chơi, như vậy anh sẽ chơi với cậu. . . Tóm lại, anh hy vọng mình sẽ có năng lực để luôn làm cậu vui.
Sau khi đăng nhập vào trò chơi, hiệu ứng ánh sáng trên da từ cấp bậc Diamond của Bạch Đa Đa rất dễ thấy trong số mười người trên sân, mặc dù không phải là cấp bậc cao nhất nhưng cũng là một cao thủ khá lợi hại rồi.
Còn Triệu Bình Phong có cấp bậc Platinum kém hơn một chút.
Bạch Đa Đa chọn tướng đường trên, Triệu Bình Phong đương nhiên chọn tướng đi rừng.
Sau đó đồng đội đau khổ phát hiện thằng rừng nhà mình hở tí là chạy lên top để gank, đường giữa và đường dưới ping xin giúp đỡ nhiều lần cũng không thể đả động thằng rừng thiên vị này.
ADC ở đường dưới: 2 đứa chó, đcm tụi bây*.
*Đoạn này do bạn Võ Thị Anh Thư giúp dịch dùm trong group giúp đỡ editor do mình không biết gì về Liên Minh Huyền Thoại hết. Chú thích thêm dưới đây cũng là của bạn ý
ADC - xạ thủ. Nó là vị trí quan trọng, gây sát thương chủ yếu trong giao tranh.
Gank là hành vi đến một đường nào đó (đường trên: top, đường giữa: mid, đường dưới: bot) để bắt kẻ địch bên kia giúp đỡ đồng đội mình đạt lợi thế
Cũng may kỹ thuật của Bạch Đa Đa vượt qua thử thách chạy tới chỗ đứng đầu, đồng đội cũng đều ra sức, cuối cùng vẫn là thành công chiếm được chữ "victory" sáng loáng của hệ thống!
Bạch Đa Đa rất vui vẻ, thậm chí còn dễ dàng tha thứ cho Triệu Bình Phong, sờ đầu anh một cái.
Triệu Bình Phong nhếch mép, thầm nghĩ ngày được cậu muahz muahz mấy cái chắc cũng không xa.
Không học thì thà chơi game, thời gian một buổi sáng cứ như vậy vui vẻ trôi qua.
Hôm nay Bạch kim chủ và tình nhân (kiêm đồng đội) của cậu bên nhau hết sức êm đẹp.

Bình Luận (0)
Comment