Lọ Lem Bướng Bỉnh

Chương 6

Nàng nên dừng lại.

Ngay lập tức.

Nhưng January không thể làm được, trong sâu thẳm, nàng biết nụ hôn này có thể không bao giờ xảy ra nữa. Rằng có thế nàng sẽ chẳng bao giờ được thưởng thức hương vị và cảm nhận đôi môi mạnh mẽ của Max trên môi nàng, đôi tay gã mơn trớn làn da nóng bỏng của nàng.

Và nàng muốn điều này.

Khao khát chúng.

Khao khát Max.

Tay nàng vùi sâu vào tóc gã, cảm nhận mái tóc mềm mượt, mát lạnh qua những ngón tay. Nụ hôn trở nên cuồng nhiệt, kích thích và ẩm ướt, môi và lưỡi quấn lấy nhau khiến cả hai càng ham muốn mãnh liệt hơn.

January không chút do dự khi áo khoác của nàng tuột xuống sàn, cảm giác bàn tay nóng ấm của Max đang vuốt ve làn da ẩm ướt mồ hôi dưới lớp áo len dày kín đáo của nàng. Một cảm giác ham muốn xác thịt bùng lên dữ dội trong nàng.

Một lần nữa, nàng lại cảm nhận sự thống nhất giữa hai người, không thể phân biệt được đâu là nàng, đâu là Max. Mọi tế bào của nàng dường như đã trở thành của gã, nàng và gã là hai nửa của một cơ thể hoàn hảo.

Nàng bất mãn rên rỉ nho nhỏ khi môi gã rời ra. Tiếng rên rỉ bỗng biến thành tiếng kêu tắc nghẹn trong cô khi môi gã từ từ di chuyển trên mặt nàng xuống vùng hõm nhạy cảm ở cổ. Gã dùng môi và cái lưỡi nóng bỏng chậm rãi thăm dò ở đó. Cơn đau nhói của khoái lạc tột cùng chạy dọc sống lưng và bùng nổ thành một cảm giác bừng bừng ấm áp nàng chưa từng biết tại vùng bí ẩn giữa hai đùi nàng.

Khóa áo nàng từ từ bung ra dưới ngón tay cuồng loạn của Max, gã cúi đầu tiếp tục dùng môi và lưỡi khám phá vùng da thịt mới hé mở phía dưới cổ nàng. January ngả người ra sau theo bản năng khi cảm nhận sự ẩm ướt của môi gã lướt trên áo lót ngực bằng lụa, lưỡi gã chậm chạp mơn trớn nhũ hoa căng cứng qua lớp lụa mỏng.

Tay gã vuốt ve vòng eo trần thon mảnh của nàng, kéo nàng sát lại phần cơ thể cứng rắn giữa hai đùi gã trong khi môi gã mơn trớn bộ ngực căng tròn tuyệt đẹp của nàng đầy ngưỡng mộ. Và xuống thấp dần.

January cựa mình đầy gợi cảm trước sự kích thích của gã, tay nàng lại lùa vào trong tóc, giữ chặt đầu gã, muốn niềm khoái lạc này kéo dài mãi mãi.

Max vẫn tiếp tục mơn trớn nàng khi gã bế xốc nàng trên tay, đi vào phòng ngủ và đặt nàng xuống giường. Và lúc cơ thể cao lớn của gã nằm sát cạnh nàng, miệng gã một lần nữa lại khống chế nàng hoàn toàn.

Bất chấp sự khác biệt về chiều cao, cơ thể họ dường như vừa khít một cách hoàn hảo khi họ nằm gối đầu lên tay nhau. Bàn tay còn lại của January tự do vuốt ve cơ bắp rắn chắc trên lưng gã khi cả hai hối hả siết chặt lấy nhau.

Nàng thở hổn hển khi tay gã mơn trớn phần da thịt trần trụi ở đùi nàng, cảm nhận sự ấm áp của gã qua lớp quần lót bằng ren mỏng. Hơi thở dồn dập biến thành tiếng rên rỉ thích thú khi gã khám phá vùng bí ẩn của nàng, toàn bộ cơ thể nàng sôi sục như một dòng dung nham nóng bỏng.

“January, nếu em muốn anh dừng lại thì hãy làm ngay lúc này... trước khi quá muộn!”

Nàng sững sờ khi nghe giọng nói của Max, cảm giác như vừa bị hắt một chậu nước đá vào người, như thể trần nhà đã biến mất và những bông tuyết mát lạnh đang phủ lên làn da nóng rực của nàng, đánh thức nàng khỏi... Khỏi gì nhỉ?

Nàng quay sang nhìn Max chằm chằm bằng đôi mắt tối sẫm khiếp sợ. Đôi mắt gã vẫn tối đi bởi dục vọng khi gã nhìn nàng dò hỏi.

“Đừng nhìn tôi như thế!”, cuối cùng gã khàn khàn phản đối.

Nàng thở dốc, liếm đôi môi bỗng trở nên khô khốc. “Như thế nào?”

Cái giọng khào khào khó chịu này là của nàng sao? Nó hoàn toàn không giống giọng nói tự tin của nàng, như thể là giọng của một người xa lạ nào đó.

Và có lẽ đó là con người nàng đã trở thành, hay chính là bản thân nàng. Bởi nàng biết rõ rằng nếu Max không lên tiếng và đánh thức nàng khỏi sự đam mê thì chẳng bao lâu họ sẽ không còn có vẻ nữa, mà họ chính là hai nửa của một cơ thể thống nhất!

Max tiếp tục nhìn nàng dò xét hồi lâu trước khi bực bội quăng người xuống gối, nhìn chăm chú lên trần nhà. “Như thể tôi là con quái vật gớm ghiếc mà em cần phải tránh xa!”, gã nghiến răng lạnh lùng.

Thực sự nàng đã nhìn gã với vẻ mặt như vậy sao? Nếu nàng đã làm vậy thì quả thật không công bằng, vì người duy nhất mà nàng cần lảng tránh chính là bản thân nàng!

“Max.”

Gã vùng tránh khỏi tay nàng khi nàng nhoài tới, ngồi bật dậy ở một phía cạnh giường. “Tốt nhất là em nên rời khỏi đây, January”, gã thì thầm cương quyết. “Trước khi một trong hai chúng ta nói gì đáng tiếc!”

Chẳng phải họ đã làm rồi đó sao?

January hiểu rằng nàng đã làm thế. Trước biểu hiện dứt khoát đó của Max, nàng biết rằng gã cũng hoàn toàn không hài lòng về những gì xảy ra!

Nàng ngồi dậy, vụng về kéo khóa quần jean, túm hai tà áo len lại, tay run rẩy khi xoay xở cố móc khóa lại. Cái khóa thật là... Tại sao nàng không thể móc vào được?

“Đây... Để tôi.” Max căng thẳng lên ếng, đồng thời với tay tới - hoàn toàn bình tĩnh, January ngầm chú ý và tự chế giễu bản thân - móc hai nửa khóa lại và kéo cái chốt bạc lên.

January quan sát gã dưới hàng mi dày, thất vọng tìm kiếm dấu hiệu của người đàn ông vài giây trước đã run rẩy hòa cùng niềm khao khát với nàng. Tất cả những gì nàng thấy là Max Golding với mái tóc hơi gợn sóng, vẻ lạnh lùng - do giận dữ hay do sự thèm muốn bị gián đoạn - trên khuôn mặt cứng rắn, nhưng trông gã vẫn quyết đoán như bình thường!

“Trông em giống như một đứa bé xấu hổ vì đến lớp muộn hoặc làm gì sai trái vậy?”, giọng gã khô khan và chế giễu.

January điếng người như thể gã vừa đấm vào bụng nàng, những từ ngữ của gã dĩ nhiên là gây tổn thương cho nàng, không phải về cơ thể mà về tồn.

“Tôi phải rời khỏi đây.” Nàng hất mớ tóc rối tinh ra sau khi trườn qua phía cạnh giường

Đối diện, tự hỏi đã bao giờ nàng từng cảm thấy cay đắng như thế này chưa. Chưa bao giờ, câu trả lời chắc chắn đến ngay tức thì!

“Chạy trốn hả January?”, Max châm chọc khi nàng bước đến cửa phòng ngủ.

Nàng quay lại định đáp trả gã bằng một câu trả lời sắc bén, nhưng lời nói nghẹn trong họng khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình từ chiếc gương trong phòng, một hình ảnh lẳng lơ nàng chưa bao giờ thấy.

Tóc nàng là một đám rối tinh rối mù phía sau vai, mắt nàng màu xám sẫm hoang dại, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi đỏ thẫm vì ham muốn. Trông nàng chính xác là những gì nàng vốn thuộc về... một người đàn bà vừa bị kích động bởi đam mê mà không bao giờ nàng có thể tìm lại đươc!

Nàng nuốt khan, ép mình rời mắt khỏi hình ảnh phóng đãng đó, hướng về phía Max khinh khỉnh. “Max, không phải chạy trốn mà là bước đi”, nàng đính chính cùng với nụ cười mỉa mai và chua chát nói thêm, “Đây là nơi không bao giờ tôi nên đến!”.

“Chính xác, không bao giờ cô nên đến đây”, gã khắc nghiệt đồng tình, tựa lưng vào đầu giường, gối lên một cánh tay. “Vừa rồi cô hỏi tôi ngủ thế nào hằng đêm”, gã nhắc lại với vẻ ch giễu. “Vậy tôi nói cho cô biết là cực kỳ hiếm khi tôi ngủ một mình’”, giọng gã kéo dài khiêu khích, đôi mắt màu xanh thẫm cười cợt nhìn nàng.

January cứng người tự vệ trước sự đau đớn do lời nói của gã gây ra, tưởng tượng gã nằm trên giường với một đám phụ nữ không rõ mặt, đặc biệt là hình ảnh gã nằm dài phóng túng như vừa rồi!

Nàng bĩu môi ghê tởm. “Có vẻ như anh không may mắn đêm nay nhỉ?”

Gã uể oải liếc nhìn chiếc đồng hồ vàng ở cổ tay, nhún vai. “Giờ vẫn còn kịp.”

January thở hổn hển, phẫn nộ nhìn gã khi nàng hét lên. “Anh thật là đê tiện!”

Gã lại nhún vai, đôi mắt xanh sáng rực như ngọc sapphire. “Về nhà đi, January”, gã chế giễu. “Và trở lại đây khi nào cô lớn hơn chút nữa!”

Tay nàng nắm chặt tới nỗi có thể cảm nhận được móng tay đâm vào lòng bàn tay. “Đó là một vở kịch được dàn dựng từ đầu tới cuối phải không?”, nàng không kiềm chế được cảm xúc, bật ra câu hỏi. “Rằng câu chuyện về tình yêu sét đánh là một phần trong kế hoạch quyến rũ của anh phải không?”, nàng nghẹn ngào.

Gã nhíu mày. Tôi phát hiện ra là hầu hết phụ nữ sẽ thích thú với từ ‘tình yêu’ hơn là ‘ham muốn’.” Gã nở nụ cười nghiêm túc, “Nhưng tôi phải thừa nhận cô gây ấn tượng mạnh với tôi khi gọi tên nó một cách chính xác!” Gã gật đầu tỏ vẻ khen ngợi.

Nàng cảm thấy buồn nôn, tự thừa nhận với bản thân; nàng đã đoán đúng bản chất con người Max ngay từ đầu và không thể bào chữa gì cho những việc vừa xảy ra giữa họ.

“Nhưng ơn Chúa, cảm giác ham muốn lại không bị giới hạn ở một người”, Max tiếp tục nhạo báng. “Hơn nữa, January...”, mắt gã lấp lánh sự chế giễu. “Tôi cho rằng nếu một người trong hai chúng ta không ngủ được thì chắc chắn sẽ là cô!” Gã nhìn nàng thách thức.

Nàng phải rời khỏi đây. Rời xa khỏi Max, khỏi căn phòng này và những ký ức về việc gần như họ đã ân ái với nhau...!

“Tâm hồn tôi trong sáng, còn anh thì sao, Max?”, nàng khinh miệt, ngẩng cao đầu.

“Tôi cũng vậy”, gã nhăn mặt khinh khỉnh.

Nàng lắc đầu chán ngán. “Vậy thì hẳn anh có quan niệm khác xa tôi về cái gọi là hành vi được chấp nhận!”

Gã nhún vai. “Khác biệt so với năm phút trước, giờ cô có vẻ chẳng vội vàng rời khỏi đây nhỉ?”, gã rướn mày châm chọc.

Nàng hít một hơi thật sâu trước sự chế nhạo của gã. “Đừng lo lắng, Max. Tôi sẽ rời khỏi đây ngay. Và không bao giờ muốn nhìn mặt anh nữa!” Nàng tỏ ra kích động.

Gã mỉm cười nham hiểm. “Tôi e là cô không có cơ hội làm vậy đâu, January. Xét cho cùng, tôi vẫn tiếp tục thương lượng dưới danh nghĩa Tập đoàn Marshall để mua trang trại của gia đình cô.”

“Trừ khi anh bưóc qua xác chúng tôi!”, nàng căm tức đáp lại.

“Nếu cô khăng khăng lái xe trong cơn bão tuyết này... thì hẳn là cơ hội tốt để thực hiện điều đó”, gã châm biếm.

Nàng phải rời khỏi đây. Ngay lập tức. Trước khi nàng tự làm bẽ mặt mình và bật khóc nức n

“Cẩn thận, January”, Max ôn tồn. “Tôi hy vọng cô ngủ ngon”, gã nói thêm với vẻ châm chọc.

Nàng cau mày, đau lòng bởi câu nói cuối cùng, quay phắt người lại và gần như chạy ra khỏi phòng. Nàng chỉ dừng lại một chút để kịp chộp lấy áo khoác rơi trên sàn trước khi vội vàng rời khỏi căn hộ như là bị ma đuổi.

Gã thật là đáng ghét. Ghê tởm. Người đàn ông ghê tởm nhất mà nàng từng biết!

Làm sao nàng lại có thể ngu ngốc đến thế?

Làm sao nàng có thế đánh giá sai hoàn toàn một con người như vậy?

Làm sao...?

“January...?”

Nàng bối rối nhìn quanh lúc vượt qua khu vực lễ tân, hơi nhíu mày khi nhận ra John - người phục vụ quầy bar, hin nhiên là anh ta vừa tới để làm ca đêm nay.

Anh ta nhìn nàng với vẻ lo ngại, “Này, cô ổn không?”.

Ổn? Nàng có thể sẽ không bao giờ “ổn” được nữa!

“Tôi ổn”, giọng nàng khàn khàn quả quyết, hy vọng trông nàng đừng tệ như lúc này.

Trong thang máy, nàng đã kịp vuốt thẳng mái tóc đôi chút, nhưng không thể làm gì cho khuôn mặt bớt tái nhợt hay môi nàng bớt đỏ.

“Trông cô chẳng ổn tí nào.” Rõ ràng là John đã đột xuất trở nên thông minh, vẫn lo lắng nhìn nàng. “Cô hãy ghé qua quầy bar và làm một ly rượu nhé”, anh ta gợi ý đầy quan tâm.

Nàng nở nụ cười méo xệch, lắc đầu. “Tôi không uống đâu, anh đừng lo. Tôi vừa bị tai nạn hôm nay”, nàng rầu rĩ giải thích. “Chị tôi sẽ giết tôi nêu lại làm hỏng xe của chị ấ

Mắt anh ta mở to, “Cô vừa bị tai nạn hả?”.

“Chỉ là một cái rãnh thôi.” Nàng nhăn nhó. “Tôi thực sự phải đi rồi, John”, nàng nhẹ nhàng xin lỗi. “Mà tuyết vẫn đang rơi phải không?” Thực sự nàng không hề biết mình đã ở căn hộ của Max bao lâu rồi hay hiện giờ thời tiết ra sao!

“Không, nó ngừng rơi rồi”, John lơ đãng trả lời. “Trông cô thực sự không khỏe, cô có chắc là không cần tôi nhờ ai đó coi giùm quán bar một hai tiếng và đưa cô về chứ?”

“Anh thật tốt bụng.” Nàng xúc động nắm tay anh ta. “Nhưng không cần đâu, tôi đã đến được đây thì tôi sẽ về được thôi.”

“Meridew không gọi cô tới phải không?” John thầm thì vẻ chán ghét.

“Ồ, không, không phải thế”, nàng lảng tránh ánh nhìn lo âu của anh ta và nhanh nhảu nói. “Tôi thực sự phải đi rồi, John. Chúc buổiối vui vẻ!”, nàng nói rồi vội vàng chạy đi trước khi anh ta giữ nàng lại. Hay kịp hỏi thêm bất cứ câu nào. Càng ít người biết nàng đã dại dột tới gặp Max tại căn hộ của gã đêm nay càng tốt!

Những gì nàng biết đã quá đủ tồi tệ rồi. Nàng đã hoàn toàn nhận thức được sự ngu ngốc cùng cực của mình. Hay nàng đã đánh giá sai toàn bộ bản chất con người Max.

Nàng sẽ không bao giờ mắc sai lầm như vậy nữa. Thực sự nàng có ý này khi nói với gã rằng nàng hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại gã nữa!

Tốt, Max. Rất tốt, gã tự chúc mừng bản thân khi nằm dài trên giường. Gã đã cố ý khiến January ghét gã và gã đã thành công!

Cực kỳ thành công.

Ánh nhìn ghê tởm của nàng trước khi bỏ đi khiến gã hiểu rằng nàng không chỉ chán ghét mà phải nói là căm thù gã.

Tốt, chẳng phải là điều gã muốn đó sao?

Tất nhiên là gã muốn.

Gã đã chú tâm sắp xếp để cắt đứt mối quan hệ tình cảm mỏng manh với nàng, để chắc chắn rằng sẽ không còn mâu thuẫn giữa công việc và cuộc sông riêng của gã. Giờ gã đã biết January là một trong ba chị em nhà Calendar và Jude từ chối hủy bỏ ý định mua trang trại của họ. Vậy nên đây là điều duy nhất gã có thể làm.

Nhưng sao gã lại cảm thấy khổ sở đến vậy khi đạt được điều mong muốn mà gã dày công sắp đặt? Bởi vì gã quá đau khổ. Đau khổ hơn tất cả những nỗi đau gã đã từng nếm trải trong suốt cuộc đời, kể cả lúc mẹ gã dứt áo ra đi, bỏ lại cha con gã khi gã mới năm tuổi.

Gã không ngây thơ, hiểu rằng ký ức đau thương đầu đời sẽ ảnh hưởng tới tất cả ối quan hệ của gã với phụ nữ trong tương lai. Do đó, gã quyết định sẽ không bao giờ yêu, không bao giờ tin tưởng vào bất kỳ người phụ nữ nào đủ để gã có thể mở lòng về sự tổn thương đó.

Nhưng kỳ thực, gã thậm chí còn không nhớ rõ khuôn mặt của mẹ mình. Chỉ nhớ sự cô đơn hủy diệt tâm hồn gã ra sao khi bà bỏ đi. Luôn thường trực trong gã.

Chắc chắn gã sẽ chẳng còn phải lo lắng xem January có liên quan gì không, nàng đã thực sự có ý như vậy khi nói rằng không bao giờ muốn nhìn thấy gã nữa.

Nhưng tại sao lại đau lòng đến thế?

Vì gã không chỉ ham muốn nàng, vì gã...

Gã phải rời khỏi phòng, Max quyết định và miễn cưỡng đứng dậy, thậm chí lúc này gã còn chẳng có tâm trí nào quan tâm tới vẻ bề ngoài! Gã cần phải làm gì đó hoặc đi bất cứ đâu để làm xao nhãng ý nghĩ của gã về January và cách đã làm tổn thương nàng.

Khi xuống tới quầy bar, gã nhận ra dù đã gần chín giờ tối nhưng vẫn chỉ có mình John ở đó. Thật phù hợp với tâm trạng gã, điều mong muốn cuối cùng của gã trong lúc này là phải nghe những câu chuyện vui vẻ của mọi người xung quanh.

“Một ly whisky to”, gã yêu cầu lúc ngồi xuống một trong những chiếc ghế cao ở quầy bar.

“Thời tiết thật là tồi tệ?” John đặt cốc rượu xuống trước mặt Max.

“Dường như cậu có một buổi tối buồn chán nhỉ.” Max gật mạnh đầu, ung ngụm lớn thứ chất lỏng cay xè đó. “Cậu có được nghỉ buổi nào không?”, gã đột ngột hỏi, có thế gã không muốn trò chuyện với ai, nhưng cũng không muốn chìm đắm trong tâm trạng chán nản!

John cười toe toét. “Tôi được nghỉ thứ Hai và thứ Ba hằng tuần.”

Max cau mày, “Công việc này sẽ phá hủy các mối quan hệ xã hội của cậu mất thôi”.

“Quan hệ xã hội?” John gạt đi. “Đây là một công việc mà khối người mơ ước đó.” Anh ta nhún vai. “Tiện thể, anh đã gặp January lúc trước phải không?”, anh ta nói nhỏ khi đi dọc quầy bar đế đổ đầy hạt hạnh nhân vào bát.

Max cứng người khi nghe đến tên nàng. Mục đích gã rời khỏi phòng và làm gì đó để xao nhãng khỏi January thành ra vô nghĩa.

“Cô ấy có vẻ... đau khổ”, John cau mày nói thêm.

“Thật sao?” Max giữ giọng nói của mình dửng dưng, không muốn nghe bất kỳ điều gì về January. Tất nhiên bao gồm cả lý do nàng đau khổ!

John chợt hiểu ra. “Có thể...”

“Ngài Golding!”

Max dường như quá mải mê trò chuyện với người phục vụ, cố gắng không nghĩ tới sự đau khổ của January, tới nỗi hoàn toàn không nhận thức được hiện quầy bar không chỉ có gã và John.

Không nghi ngờ gì, giọng nói này rất giống với giọng nói của January. Nhưng với cách họ chia tay nhau lúc tối thì gã biết rõ đó không phải là nàng.

Gã chậm rãi quay lại và nhận ra May Calendar đang đứng phía sau, giữ thái độ bình thản khi gã đứng lên và lịch sự gật đầu, “Cô Calendar”.

Khoảng hai tiếng đã trôi qua kể từ lúc January rời khỏi khách sạn, có lẽ hai chị em đã nói chuyện với nhau khi nàng về đến nhà. Hoặc cũng có thể là chưa. Cho đến khi gã biết câuMax quyết định sẽ giữ quan điểm khách quan. Nên thận trọng.

Một tia khó chịu lướt qua đôi mắt màu xanh lục khi May nhìn quanh. “Liệu chúng ta có thể đi đâu đó nói chuyện không?” Cô đột ngột đề nghị.

“Tất nhiên là được”, Max điềm tĩnh. “Cái bàn đằng kia được không?”, gã chỉ cái bàn ở một góc xa. “Cô muôn uống gì, John sẽ mang tới...”

“Tôi muốn một chỗ nào đó... kín đáo hơn”, May vội ngắt lời gã. “Tôi không uống gì cả.” Cô nói với John vẻ áy náy.

“Không sao đâu”, anh ta vui vẻ trả lời. Tôi cũng sẽ chẳng đến đây nếu không phải để làm việc!”

May cười gượng trước khi chăm chú nhìn Max bằng đôi mắt xanh lục kiên định. “Ngài Golding?”, cô thúc giục.

Gã vẫn không rõ May đã nói chuyện với January về lý do tại sao nàng về sớm hay chưa, hoặc thậm chí nếu họ đã gặp nhau thì January có kể cho chị nàng nghe về chuyện đã xảy ra hay không. Nhưng thực hiện một lời cảnh cáo ở chỗ vắng vẻ có lẽ sẽ tốt hơn, có thể May muốn cho gã một trận chăng!

“Vậy hãy lên căn hộ của tôi”, gã nhanh nhảu nói, rồi ký vào tờ thanh toán đổ uống trước khi hộ tống cô chị cả nhà Calendar rời quầy bar.

B ngoài ba chị em nàng giống nhau một cách kỳ lạ, Max buồn rầu công nhận. Tuy nhiên, qua hai lần viếng thăm trang trại, gã cũng nhận ra May với vai trò chị cả, là người có tiếng nói quyết định trong ba chị em và cô cũng là người không thể chịu nổi những trò ngu ngốc. Nhưng quan trọng hơn là cô không ưa gã ở bất cứ khía cạnh nào, hình dáng hay tính cách!

Mà bây giờ, sau những gì đã làm với January, gã cũng không thể nói rằng gã yêu quý bản thân!

“Tôi cho rằng một phòng chờ yên tĩnh là phù hợp với mục đích của mình”, May lạnh lùng đưa ra ý kiến khi cô đứng lại ở quầy lễ tân.

Rốt cuộc, có lẽ cô không có ý định đánh gã...

Rõ ràng cô không có ý định ở một mình cùng gã trong căn hộ sang trọng đó!

“Được.” Gã hất đầu vẻ sành sỏi. “Có mấy phòng nhỏ dùng làm phòng họp ở phía cuối hành lang và tôi chắc viên quản lý sẽ không phiền lòng nếu chúng ta sử dụng trong vài phút.” Gã ngụ ý nhường May trước.

Cô cũng xinh đẹp gần như em gái, trong con mắt gã thì January vẫn là người phụ nữ quyến rũ nhất! May có cái cằm nhọn cương nghị, cái cách cô nhìn gã bằng đôi mắt màu ngọc lục bảo như thế xuyên thấu gã. Một cảm giác hết sức khó chịu, Max bối rối thừa nhận.

“Tốt”, cuối cùng May chậm rãi đồng ý, đi trước hướng về phía cuối hành lang.

Đây là lần đầu tiên Max trông thấy cô chị cả nhà Calendar không mặc bộ đồ lao động bằng áo len dày bịch và cái quần vải bạc thếch khi làm việc ở trang trại. Trông cô thật hấp dẫn trong chiếc áo vest đen khoác ngoài áo len mỏng dài tay màu xanh ngọc và chiếc váy bó sát, đôi chân cô dài và cân đối như đôi chân của January khi nàng đi giày cao gót.

Quái quỷ, tại sao ba chị em nàng lại chưa kết hôn nhỉ? Max băn khoăn, nếu họ đều đã lấy chồng thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều! Tất cả lũ đàn ông độc thân ở ây đều bị mù cả sao? Hay là ba chị em không hứng thú với chuyện chồng con?

May đã vào phòng và quay lại nhìn gã, miệng cô cong lên thành nụ cười châm biếm khi thấy cách gã băn khoăn nhìn cô - dường như cô đã đọc được hết suy nghĩ của gã. Và thấy chúng thật hài hước.

“Rất nhiều người đã từng cố và rất nhiều người đã thất bại!”, cô kéo dài giọng chế giễu, một tia hài hước lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp.

“Tại sao bọn họ đều thất bại?” Max thậm chí không thèm giả vờ không hiểu cô đang nói về cái gì.

Cô nhún vai. “Có lẽ họ đã không cố gắng hết sức.”

Đây không phải là chủ đề nên trao đổi với chị em nhà Calendar sau khi gã đã tìm mọi cách để xa lánh January, gã kiên quyết kéo mình ra khỏi chủ đề này. “Tôi có thể giúp gì được cho cô, cô Calendar?”, gã nặng nề lên tiếng.

Ánh hài hước mờ dần, trả lại đôi mắt cô vẻ lạnh lùng và cứng rắn như kim cương. “Tránh xa em gái tôi ra”, cô thẳng thừng nói với gã, “và làm ơn đừng tỏ ra không biết tôi đang nói về ai”, cô nói thêm khi gã định mở miệng.

“Tôi không định nói vậy”, gã chán nản quảết. “Tuy nhiên, trừ phi tôi hiểu nhầm, sau buổi tối nay thì January sẽ không bao giờ đến gần tôi nữa, tôi chẳng có cơ hội làm khác đâu!” Chẳng phải nàng đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần đó sao?

May nheo mắt nhìn gã một lúc lâu. “Tại sao anh lại nói vậy”, cuối cùng cô chậm chạp lên tiếng.

“Vậy tôi phải nói gì đây”, gã chua chát độp lại, có lẽ nào hai chị em nàng chưa gặp nhau tối nay và May tới đây là do ý định riêng của cô, không hề liên quan tới chuyện xảy ra giữa gã và January lúc tối...?

May mím môi nghiêm khắc, “hải chăng đây là thời điểm quá muộn trong ngày khiến anh cư xử không giống một quý ông?”.

Gã cứng đơ trước lời sỉ nhục sâu cay này. “Cô Calendar, tôi tin rằng hôm nay tôi đã chịu đựng quá đủ sự lăng mạ từ gia đình cô rồi!”, gã gằn giọng.

Tia hài hước tinh quái lại lóe lên từ đáy đôi mắt xanh lục của cô. “Vậy sao”, cô gật đầu ngoan cố. “Nhưng trừ phi tôi nhầm lẫn, March vẫn chưa bắt đầu mà!”

Max thở dài nặng nhọc. “Hãy nói cô ấy không cần bận tâm”, gã lẩm bẩm giễu cợt và ngồi xuống một cạnh của cái bàn họp dài. “Cô biết không, tôi tới đây với suy nghĩ rằng đó chỉ như một công việc thường lệ khác, một cuộc mua bán và trao đổi bình thường, không ai cảnh báo là tôi sẽ phải đối mặt với chị em nhà Calendar!”, gã lắc đầu chán nản.

May cười thầm trong họng, “Chúng tôi cố gắng giữ cho mọi việc trong vòng bí mật!”.

“Bí mật của các cô bị bại lộ rồi”, Max thô lỗ đốp lại. “Và không hiểu vì lý do gì ông chủ tôi - Jude Marshall lại cho rằng các cô là ba bà già khó tính, chuyên ngồi đan len trước lò sưởi trong những đêm đông lạnh giá!” lắc đầu nhạo báng.

“Thật sao?” May thích thú. “Có lẽ ngài Marshall nên tới đây và tự tiến hành công việc bẩn thỉu này của ông ta”, cô gợi ý vẻ dứt khoát.

“Có lẽ anh ta nên làm vậy”, Max đồng tình, ý nghĩ này đã đeo bám gã suốt mấy giờ vừa qua.

“Trong khi chờ đợi điều này...”, cái nhìn của May bỗng trở nền nghiêm túc. “... Đừng có làm tổn thương em gái tôi nữa, ngài Golding”, cô nhẹ giọng nói với gã. “January đã bị tổn thương quá nhiều rồi, không cần phải thêm ngài nữa!”

Max nhìn cô sắc bén. “Ý cô là gì?” Đã có ai đó xuất hiện trong cuộc sống của January, một người đàn ông nào đó, người đã khiến nàng đau khổ sao? Không hiểu sao ý nghĩ này khiến gã buồn bực!

“Đừng bận tâm”, May lắc đầu bí ẩn. “Trừ khi mục đích của anh là nghiêm túc, phải không?”, c nheo mắt nhìn gã chằm chằm.

Môi gã mím chặt. “Không”, giọng gã khàn khàn kìm nén.

“Đúng như tôi nghĩ”, cô gật đầu vẻ đã thông suốt, khoác túi xách chuẩn bị ra về, “vậy lời khuyên của tôi là hãy để January được yên ổn”.

“Nếu tôi không làm vậy thì sao?”, gã thận trọng thách thức.

May nhún vai, “Nếu thế chị em nhà Calendar sẽ tới thăm anh!”.

Max không cưỡng được, mỉm cười. “Tôi ước mình có được người chị như cô quan tâm săn sóc khi tôi còn nhỏ!”

Thay vào đó, gã chỉ là một đứa trẻ được nuôi nấng bởi cha gã - người không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa.

Nhưng ai, vì lối sống lẻ loi này, đã phải chết trong cô đơn...?

May nhìn gã với vẻ cau mày tiếc nuối. “Max, không hiểu sao tôi nghi ngờ rằng anh chẳng bao giờ cho phép ai làm vậy”, cô lẩm bẩm hiểu. “Bây giờ nếu anh không phiền,tôi đã nói hết những gì cần phải nói. Cô bước ra khỏi cửa, lặng lẽ rời đi.

Chính xác cô ấy có hàm ý gì khi đưa ra câu bình luận cuối cùng? Max nhăn nhó nghĩ ngợi.

Liệu có phải May đã đoán ra những suy nghĩ gã giấu kín trong đầu không? Nếu vậy thì cô ấy làm thế nào mà đoán được nhỉ?

Không phải vấn đề đặc biệt quan trọng, quá dểu là thông điệp của cô ấy liên quan đến January.

Về phía gã, May Calendar không cần phải lo lắng, gã không có ý định lại gần January nữa. Nàng là điều cấm kỵ, gã càng tránh xa càng tốt.

Ngoại trừ một điều, gã không thể khiến bản thân ngừng băn khoăn về ý tứ của May khi cô tiết lộ một tên khốn nào đó đã làm tổn thương January trong quá khứ...
Bình Luận (0)
Comment