Lọ Lem Hiện Đại

Chương 57

Mọi người đang tập trung vào việc làm bài thì tiếng chuông cửa nhà nó vang lên, nó vội vã chạy ra mở, vị khách khiến nó há hốc miệng.

- Chị Linh! Em nhớ chị quá!

Bin chạy tới ôm chầm lấy nó nũng nịu làm nó vừa bất ngờ vừa vui. Cũng lâu rồi nó không qua chơi với cu cậu, trông Bin như một đứa trẻ quấn mẹ vậy, nó nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Bin.

- Bin sao em..

- Ú òa!

Chưa kịp hỏi hết câu thì nó được phen hú hồn khi một túi đồ ăn đập ngay vào mắt nó, lấp sau túi đồ là khuôn mặt khiến nó không biết dùng cảm xúc gì. Mở miệng cười mà lòng muốn tiễn khách.

- Lan à! Sao cậu lại sang nhà mình vậy?

Cô bạn giữ lấy vai bé Bin cười tít mắt.

- Tớ là chị của bạn cu Bin, tình cờ gặp cậu nhóc tan học, cậu nhóc nói muốn qua với anh, tiện thể Nam cũng ở đây nên tớ qua chơi luôn. Hì.

Nó làm sao nỡ đuổi Lan đi chứ, nhìn Bin một cái rồi nó mời cả hai vô. Bin vừa vui vừa tò mò nên chạy một mạch thẳng vào phòng khách. Mắt lóe sáng khi gặp Duy.

- Anh! Hihi

Duy cũng ngạc nhiên chẳng kém khẽ bước lại hỏi Bin.

- Sao em lại ở đây? Anh đang học mà!

- Em ở nhà chán lắm, em bảo anh đưa sang nhà chị chơi mà anh chả bao giờ dẫn em đi cả.

Giọng hờn dỗi thật đáng yêu của Bin làm nó bật cười.

- Chẳng phải giờ em đang ở nhà chị rồi sao?

- Linh ơi không ngờ em lại thân với người nhà Nam như vậy đó!

Chị My như bắt được sóng liền chen vào, giọng đầy mỉa mai làm nó phải khẽ liếc mắt nhìn cậu. Chẳng hề quan tâm, cậu cứ thế làm bài tập làm nó bối rối.

- Không ngờ chị My cũng ở đây ạ?

Có vẻ như câu nói ngọt ngào đó làm chị My cảm thấy khó chịu, nụ cười vụt tắt thay đó bằng một cái huých mạnh vào thầy Tuấn, giọng hậm hực.

- Bài này khó quá, em không làm được!

Nó có chút vui, dù gì chị My không ưa Lan là một điểm cộng cho nó rồi, lòng đang rộn ràng thì cậu đứng dậy đi tới cầm đồ trên tay Lan một cách ân cần.

- Em mang đống đồ này nãy giờ à? Đưa anh cầm cho!

Giọng ngọt ngào phát sến làm nó không khỏi buột miệng lí nhí.

- Làm như không thể hiện thì không ai biết không bằng ý.

- Chị Linh ơi chị nóii gì đấy ạ?

Bin ngây ngô nhìn nó nãy giờ, nhóc hết nhìn Nam rồi lại nhìn vẻ mặt anh trai mình. Cậu nhóc liền kéo tay Linh và Duy đi về hướng bàn, đẩy cả hai ngồi xuống.

- Anh chị bảo đang học mà. Bin sẽ ngồi ngoan ơi là ngoan bên cạnh anh chị canh gác không cho ai là phiền.

Nó sửng sốt, nhóc Bin đang nói cái quái gì vậy? Không để cho nó thanh minh Bin nhanh nhảu chạy ra phía Nam.

- Anh gì ơi!

Nam hơi nhíu mày khó chịu nhìn nhóc.

- Nhóc gọi gì anh?

- Chị Lan đi đường dắt Bin mệt ơi là mệt, chị Lan còn mua bao nhiêu là đồ ngon nữa, chị đi trên đường cứ lau mồ hôi suốt, mà nắng ơi là nắng. Chị cũng bảo anh học giỏi lắm nên anh giúp chị đi nhớ?

Cậu làm sao có thể từ chối được chứ, nhìn Lan rồi khẽ gật đầu. Còn Lan sung sướng quá chứ còn ý kiến gì nữa chứ.

Vân Anh và Dương như đứng hình trước mọi diễn biến xảy ra, nhìn nhau tới há hốc miệng, không ngờ mọi thứ lại vượt xa khỏi tầm kiểm soát như vậy. Nhà nó giờ đông đúc hơn bao giờ hết, mọi hoạt động đều dưới sự dám sát của ông cụ non Bin.

- Anh xin lỗi nhé!

Tiếng anh khẽ khẽ lẫn với tiếng bút sột soạt như sợ ai nghe thấy, anh vẫn cứ viết nhưng giọng thì đủ để nó nghe, hơi giật mình như ròi nó lại mỉm cười.

- Có sao đâu ạ! Anh không thấy từ lúc Bin đến mọi người nghiêm chỉnh hẳn lên ạ?

Theo phản xạ, anh ngó quanh phòng một lượt, rồi cả hai nhìn nhau cười khiến cu Bin ngồi sau cũng lấy làm tò mò.

Choang

Bỗng một tiếng kêu chói tai vang lên, mọi người quay lại phía bếp, nơi phát ra âm thanh đó. Miệng nó giờ không ngậm nổi vào, mắt thì như muốn bật ra vì sốc. Chẳng thể ngờ, người hoàn hảo, cầu toàn như Nam kia lại có thể phá hoại nhà nó bằng màn rơi đống đĩa.

- Ông phá nhà tôi à? Huhu đống đĩa...Bố mẹ về giết tôi mất...

Nó đau sót, chạy lại nâng niu từng mảnh đĩa vỡ, mắt đầy thù hằn nhìn Nam, Lan bối rối hết nhìn nó rồi lại nhìn Nam, vẻ áy náy, cúi xuống nhặt giúp, miệng không ngớt lời xin lỗi. Còn kẻ thủ phạm kia thì mặt như không có gì, giọng đều đều.

- Đĩa vỡ thì vứt đi! Giống như bị từ chối thì nên bỏ đi chẳng hạn, cứ cố nhặt nhạnh từng mảnh cũng chẳng thể lành được đâu!

- Ông xàm cái gì vậy? Huhu đĩa nhà tôi.

Nó còn chẳng thèm quan tâm lấy cậu một cái, cũng phải thôi, đến trục cái đĩa bị tan tành chứ ít gì đâu, nó không xót sao được chứ.

- Anh là người lớn, anh sai anh phải xin lỗi chứ?

Bin mặt đỏ tía tai nhìn Nam với ánh mắt hình viên đạn, rồi chạy lại với Duy, kéo anh với bộ mặt sầu thảm đến phía nó đang nhặt đĩa.

- Anh ơi anh giúp chị đi, không chị bị đứt tay đấy! Đĩa vỡ nhưng được quý còn hơn đồ đĩa bẩn!

- Ý nhóc là sao?

Nó cảm thấy có gì đó ớn lạnh sống lưng, chậm chậm từ từ nhìn về phía cậu.

Ác ma

Đích thị gương mặt ác ma

Cổ nó lại cố gắng quay qua nhìn Bin

...

...

Cả hai như hai thái cực, chẳng ai nhường ai

Nếu Nam như ác ma thì Bin lại như đại đại ác ma vậy, ám khí bay ngụt phòng khách, nó cảm tưởng chỉ tích tắc nữa thôi là nhà nó có thể bị thổi tung không thương tiếc. Đã thế lại còn...

- Nam ơi, em cưng của chị lại bị một đứa trẻ con giáo huấn à! Chẹp chẹp! Em tôi...

Cái giọng đầy mỉa mai đó, còn ai vào đây chứ, bà chị tốt nhất mọi thời đại chứ ai, thầy Tuấn thấy không khí có vẻ căng thẳng nên đã lên tiếng

- Thôi thì cũng 2 giờ chiều rồi, ai cũng thấm mệt nên hơi nóng tính, tất cả nghỉ ngơi mỗi người giúp một chút việc, dọn dẹp rồi chuẩn bị đồ ăn, nghỉ ngơi, khoảng 5 giờ chiều chúng ta tiếp tục.

Câu nói của thầy làm tất cả dịu xuống, nhân vật quần chúng là hai nhỏ Vân Anh và Dương thì đã “hy sinh” từ đời thủa nào rồi. Nó cũng chẳng hơi sức nào đâu cãi nhau nữa. Trong giờ ăn, mặt trận vẫn tiếp tục diễn ra giữa hai phe đại chiến Bin – Nam, nó bị kẹp giữa anh và Nam, Bin ngồi đối diện, cứ đến lúc lên trận là nó cũng được thừa hưởng ít nhiều thức ăn văng ra dính trên mặt và áo.

Sau khi ăn xong việc duy nhất nó muốn là ngủ, tất cả đã la liệt ra sàn, Bin cũng thấm mệt nên nhóc ngủ đầu tiên.

“Mệt nhưng vui thật đấy”

Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi nó mê man vào giấc ngủ.
Bình Luận (0)
Comment