Thành Hướng Bắc nghĩ rồi, cả đời hắn chỉ thua dưới chân Lộ Nam.
Mọi chuyện phải quay lại cái ngày hai người quen biết nhau, đó là một giờ chiều một ngày tươi sáng, địa điểm là phòng ngủ nhỏ tầng hai Thành gia, Thành Hướng Bắc như cây cỏ lay động đã bảy tháng, còn Lộ Nam sáu tháng.
Nguyên nhân gặp mặt là do mẹ Lộ Nam làm việc trong thành phố, sau thời gian sinh đẻ phải quay đi làm lại, đưa Tiểu Nam yếu ớt cho ông bà ở nông thôn nuôi. Hết lần này đến lần khác Tiểu Nam không cai sữa thành công, cũng không có vú em, Lộ Nam khóc liên tục.
Nhà họ Thành và nhà họ Lộ là hàng xóm nhiều năm trời, bà nội Thành nghe người chị em gặp khó khăn, nhiệt tình kéo bà nội Lộ đến Thành gia, bảo con dâu cho Tiểu Nam bú nhờ.
Sữa.
Mẹ Thành vừa thấy Lộ Nam đã rất thích, bé vừa khóc, nước mắt đong đầy, vẻ mặt đáng thương. Mẹ Thành nhanh chóng thả Tiểu Hướng Bắc xuống, ôm Tiểu Nam vào lòng. Dòng sữa tươi ngon, ngọt, mát rượi.
Nam Nam ôm lấy không buông, Thành Hướng Bắc nằm ngửa trên giường thấy lãnh địa của mình bị đô hộ, vô thức đứng lên cưỡng chế kẻ xâm lược rời đi.
“A! A! … “( tránh ra!)
Lộ Nam mắt điếc tai ngơ, đương nhiên bé nghe không hiểu rồi, chỉ chôn mình trong lòng mẹ Thành bú sữa thôi. Thành Hướng Bắc nóng nảy, đẩy đẩy chân nhỏ của Lộ Nam ra, Lộ Nam đang cao hứng ăn uống không chịu được quấy rối, đá tung một cái.
Dùng sức đạp một cái_____binh! Thành Hướng Bắc nằm luôn tại trận, phải nói là da thịt hắn cũng dày, đá một cái vậy mà khóc cũng không khóc, chỉ nằm sững sờ một góc, chẳng biết đang suy nghĩ gì. Bà nội Thành thấy cháu nội bị đạp, vội vàng đi qua xem, còn chưa đụng đến áo của hắn, Thành Hướng Bắc đã bò dậy, tiếp tục tấn công kẻ xâm lược, cánh tay bé nhỏ còn vừa chạm đến cái chân cũng bé nhỏ thì Lộ Nam lại cho thêm một đá nữa ___binh! Trúng giữa mi tâm.
Lần này Thành Hướng Bắc nhịn không được, khóc um sùm. Bà nội Thành dở khóc dở cười dỗ dành hắn.
Một lát sau Lộ Nam ăn uống no đủ, ngon lành ngủ say.
Một đá của Lộ Nam, hai người quen nhau.
Nhà Thành Lộ ở góc phía tây nam làng, vùng này trẻ con không nhiều lắm, Thành Hướng Bắc và Lộ Nam tâm đầu ý hợp. Cái gọi là tâm đầu ý hợp chính là cùng nhau chơi trên đống cát mà thành, trẻ con hai ba tuổi biết gì đâu.
Cái gì cơ! Thành Hướng Bắc vừa sinh đã là một đứa trẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, càng lớn càng hùng hổ, trừ cha hắn ra, không ai có thể trị nổi.
Cha Thành vỗ đầu con trai, cười nói: “Chúng ta sinh ra một Tiểu Lão Hổ rồi.”
Biệt danh Tiểu Lão Hổ cứ vậy mà thành, tới lúc Thành Hướng Bắc năm tuổi, đã biết cách kháng nghị biệt danh “Tiểu Lão Hổ” quá ngây thơ, người trong nhà đều phải đổi giọng gọi hắn là “Hổ Tử”, chỉ có Lộ Nam cả ngày gọi hắn là “Lão Hổ Lão Hổ!”. Thành Hướng Bắc cũng nhiều lần kháng nghị nhưng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là cam chịu.
Thành Hướng Bắc và Lộ Nam năm tuổi, chuẩn bị đến trường học học tiền ban*.
Chú thích: Tiền ban là lớp trước khi học tiểu học, tương đương mẫu giáo.Cha Thành chuẩn bị cho chúng những chiếc cặp sách mới tinh đẹp đẽ, bà nội Lộ làm cho bọn nhỏ quần áo mới. Ông nội Lộ là giáo viên tiểu học về hưu, mỗi tay dắt một đứa đến trường báo danh. Hai bé trai oai hùng vừa vào cửa đã được hoan nghênh nhiệt liệt.
Học tiền ban tương đương với nhà trẻ trong thành phố, cũng không dạy bọn trẻ tri thức gì chỉ chơi thôi.
Trong lớp có hai mươi đứa trẻ, Lộ Nam là được yêu thích nhất. Lộ Nam năm tuổi răng trắng môi hồng, đôi mắt to trong sáng, là đứa trẻ xinh đẹp nhất trong lớp. Hơn nữa tính bé lơ nga lơ ngơ, đến trường quên mang cặp, mặt đất bằng phẳng cũng có thể khiến bé ngã, mơ màng đi theo bé gái vào nhà vệ sinh nữ cũng là bé. Một bảo bối như thế thật làm người ta khóc không được cười không xong, mọi đứa trẻ trong lớp đều coi bé như quốc bảo mà chiều chuộng.
Nhất là các bé trai, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn hơn cả bé gái của Lộ Nam, trái tim đập thình thịch, nói chuyện cùng sẽ đỏ mặt. Thành Hướng Bắc nhìn phải, tức giận nổ đầu. Mấy con thỏ nhỏ kia dám vòng qua mình làm quen với Lộ Nam. Còn có đứa con gái này, cho Nam Nam kẹo đường, còn lau mồ hôi cho Nam Nam. Grừ! Xem Thành Lão Hổ hắn không tồn tại đúng không?!
Để chứng tỏ quyền sở hữu của mình, mỗi ngày Thành Hướng Bắc đều nắm tay Lộ Nam đến trường học, nắm tay đi học về. Chỗ ngồi nhất định phải bên cạnh Lộ Nam, ngay cả đi vệ sinh cũng phải cùng nhau. Lộ Nam đã sớm hình thành thói quen làm bạn với Thành Hướng Bắc, nếu như tan học không có hắn dắt đi bé sẽ ngu ngơ rẽ lối khác, đi một vòng lớn quanh làng mới về được nhà mình.
Hai người cả ngày vô cùng vui vẻ đến trường, khoái khoái lạc lạc về nhà. Tình cảm càng ngày càng thắm thiết sâu đậm.
Chuyện này lại chọc giận các bạn học trong lớp, dựa vào cái gì mà cậu mình chiếm lấy Lộ Nam chứ! Chỉ có điều bộ dạng Lộ Nam vẫn vui vẻ hớn hở, cũng không có tí nào gọi là không tình nguyện. Rốt cục, trước đêm tốt nghiệp tiền ban, một tên nhóc gan to bằng trời thừa dịp Thành Hướng Bắc không chú ý, nhào đến hôn chụt một cái trên gương mặt nhỏ nhắn của Lộ Nam!
“Grừ______!” Thành Hướng Bắc đang đứng đầu hàng, ngay lập tức đỏ mắt, một hai ba bước phi đến chỗ tên dê xồm kia! “Mẹ nó! Ai cho cậu dám hôn Nam Nam! Tớ đánh chết cậu!!!!” Một nắm đấm vung lên mặt.
Thấy có chuyện, cô giáo vội vàng chạy đến tách hai người ra, thế nhưng đã chậm một bước, tên Đăng Đồ Tử* kia bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
Chú thích: Đăng Đồ Tử là một tên háo sắc, điển tích về hắn ở Đây.
“Thành Hướng Bắc! Tại sao con lại đánh bạn cùng lớp?” Cô giáo rất tức giận.
Thành Hướng Bắc gân cổ lên, cả giận nói: “Nó dám hôn Lộ Nam!”
“Oái…” Cô giáo thở dài, nói: “Đó là tình cảm bạn bè trong lớp…”
Lời còn chưa nói hết, Thành Hướng Bắc đã nghiêm giọng nói: “Ai cũng không được hôn, Lộ Nam là của con!”
Nói xong, nâng mặt Lộ Nam lên, hôn mạnh xuống chỗ tên Đăng Đồ Tử đã hôn. Sau đó dùng ánh mắt khiêu khích nhìn mọi người. Cô giáo vỗ trán thở dài, các bạn nhỏ đều choáng váng.
Lộ Nam tỏ vẻ không đối phó nổi, chỉ cười khúc khích.
Thành Hướng Bắc bảy tuổi, đã tới tuổi đi học tiểu học rồi.
Cha Thành muốn cho hắn vào học trường thành phố, nơi anh trai hắn- Thành Hướng Đông học để có thể chăm sóc hắn.
Thành Hướng Bắc không hé răng, đi hỏi Lộ Nam học trường nào. Lộ Nam nói cha mẹ mình còn bận công việc, bé phải học trường tiểu học của thôn. Thành Hướng Bắc nghe xong, chạy về nhà nói với cha hắn sẽ không đi học trong thành phố, Lộ Nam nơi nào con ở chỗ đó.
Cha Thành cũng không ép, nói chuyện với mẹ Thành: “Vì sao anh thấy con trai như đang nuôi Lộ Nam ấy nhỉ?”
Mẹ Thành trợn trắng mắt, nói: “Lẽ nào nó có thể gả đi hả? Stop!”
Cha Thành sờ mũi, đi ra cửa.
Cuộc sống tiểu học của hai người vẫn vô cùng thú vị.
Lộ Nam trước sau vẫn được hoan nghênh, Thành Hướng Bắc trước sau vẫn bảo vệ “thức ăn”.
Năm năm tiểu học trôi qua, Thành Hướng Bắc đã đánh bao nhiêu trận không rõ nữa, chỉ biết hơn nửa là vì Lộ Nam, nửa khác là bị khiêu khích. Thành Hướng Bắc ưa thích hoạt động, để tiêu hao năng lượng của hắn, cha Thành cố ý mời một võ sư đến dạy hắn luyện võ. Sự nghiệp Thành gia càng làm càng lớn, có chút công phu phòng thân cũng tốt.
Lộ Nam không thích hoạt động, khi Thành Hướng Bắc hùng hục luyện võ trong sân, bé theo ông nội đi viết chữ. Ông nội Lộ là hội viên của hội viết chữ Thư pháp của huyện, một cây bút nổi tiếng trong làng.
Hai người bình thường thì đến trường, học xong kẻ luyện võ người viết chữ.
Tới ngày nghỉ, cha Thành sẽ cho người đến đón bọn họ cùng đi du lịch.
Phân nửa Trung Quốc hai người đều đã đi, tuy rằng tuổi còn nhỏ, không có khả năng nhớ hết, thế nhưng đầu óc trống trải, có thể gia tăng kiến thức. Hơn nữa, mỗi lần ra khỏi nhà, Thành Hướng Bắc đều chuẩn bị hành trang kỹ càng cho hai người, đồ Lộ Nam cần, một thứ cũng không thể sót. Mỗi lần đến một thành phố lớn, hắn cũng sẽ điều tra chỗ nào có chocolate ngon nhằm bổ sung thức ăn vặt dự trữ cho Lộ Nam. Nhiều năm trôi qua, công lực bảo vệ của Thành Hướng Bắc ngày càng thêm thâm hậu. Lộ Nam cũng hình thành thói quen được hắn chăm sóc, gần như không có Thành Hướng Bắc thì một bước cũng khó đi nổi.
“Lão Hổ! Không có cậu tớ làm sao sống nổi!” Lộ Nam bé nhỏ được cầm tay dắt đi, khoa trường kêu to.
Thành Hướng Bắc cười hì hì xoa đầu bé, tim vui không tả nổi.