Lộ Nam Hướng Bắc I

Chương 22

Lộ Nam ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Thành Hướng Bắc và Long Cửu Mạch tiếp tục nói chuyện phiếm, làm bộ không thấy được đôi mắt phát hỏa của cậu một bên. Cậu quay đầu nhìn xung quanh, sững người lại, vừa rồi vào cửa chỉ lo chất vấn Long Cửu Mạch, mà không chú ý toàn bộ căn phòng của Thành Hướng Bắc đã được thiết kế mới hoàn toàn. Chiếc giường tầng hai người thường ngủ cùng nhau bây giờ không thấy đâu, bàn nhỏ kiểu Nhật cũng không biết nơi nào, càng khiến cậu khó chấp nhận nổi chính là chiếc thảm lông dài nơi cậu hay lăn lộn giờ không thấy bóng dáng!

Tóm lại trong căn phòng này không có bất cứ thứ gì cậu quen thuộc nữa! Lộ Nam hoảng hốt, cậu nhảy khỏi ghế đi tới đi lui trong phòng, sờ sờ xoa xoa, động động chạm chạm từng cái, thậm chí còn ngồi giữa sàn nhà, ngửa đầu nhìn trời.

Thành Hướng Bắc ngồi nói chuyện với Long Cửu Mạch nhưng vẫn trộm liếc Lộ Nam. Hai người không có tương tác gì với nhau nhưng không khí dè dặt này lọt toàn bộ vào mắt Long Cửu Mạch. Gã lạnh mặt nhìn Lộ Nam ngồi ngốc giữa sàn nhà, cười nói: “Sao thế? Trên trời có heo bay à?”

Lộ Nam sửng sốt nghe xong câu nói lắm nghĩa của hắn, lập tức trả lời: “Bởi vì có mày dưới này thổi mà!”

Long Cửu Mạch cắn răng, cố gắng làm ra bộ mặt tươi cười nói: “Tiểu Nam thật là hài hước.”

“Hừ!” Lộ Nam lục lọi mãi mà không tìm được chiếc thảm lông cậu yêu thích nhất, cậu muốn hỏi Thành Hướng Bắc nhưng vẫn ngại thái độ nãy giờ của hắn, cho nên lời đến họng vẫn không thốt ra nổi.

Trong không khí trong phòng từ khẩn trương chuyển sang im ắng.

Mỗi người đều mang vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại không bình yên như thế.

Cho đến khi Long Thiên Cương bàn bạc xong công việc mang thao Long Cửu Mạch chào tạm biệt, bầu không khí mới thoải mái hơn. Thành Hướng Bắc theo chân cha hắn tiễn khách, sau khi Long Thiên Cương dừng chân từ chối vài lần mới không tiễn người đến tận cổng. Long Thiên Cương thấy vẻ mặt tươi cười của người họ Thành mới dạy dỗ con mình: nhìn cách tiếp khách nhà họ Thành mà học hỏi đi!

Long Cửu Mạch tối tăm mặt mày vẫn phải gật đầu.

Lộ Nam rất hụt hẫng, ngay cảnh mệnh lệnh phải đưa Thành Hướng Bắc đến nhà mình ăn cơm cũng quên luôn. Long Cửu Mạch đi rồi, Lộ Nam cũng ủ rũ chào tạm biệt, không nghe  luôn tiếng gọi to của Thành Hướng Đông từ phía sau. Thành Hướng Bắc muốn đuổi theo nhưng chẳng biết nghĩ đến điều gì mà dừng chân. Thành Hướng Đông thấy em trai nhìn Lộ Nam đến ngẩn người, cười khúc khích nói: “Đừng nhìn nữa, đã đi xa rồi.”

Thành Hướng Bắc thở dài, quyết định đi lên tầng nghiên cứu tiếp mối quan hệ giữa “Mạc Nhiên” và Long Cửu Mạch, vừa đến tầng hai thì Thành Hướng Đông đưa cho hắn một cái hộp, cười nòi: “Nhận lấy, muốn tìm người ta cũng cần có lý do chứ.”

Thành Hướng Bắc nhận cái hộp, là nhãn hiệu chocolate Lộ Nam thích ăn nhất, hắn cười híp mắt, hớn hở nói với anh trai: “Anh! Anh đúng là anh ruột em!”

Thành Hướng Đông đá hắn một cái: “Thằng nhóc thúi, miệng chó không thể khạc ra ngà voi mà!”

Thành Hướng Bắc ăn cơm tối xong xuôi mới thấp thỏm ôm hộp chocolate đến nhà họ Lộ.

Thời tiết rất lạnh, hắn không đeo hai tay, bàn tay lạnh cóng dưới gió đông, nhưng mặt lại rất nóng, mũi còn chảy mồ hôi. Dọc đường đi hắn ngẫm nghĩ về vẻ mặt hụt hẫng của Lộ Nam hôm nay, không biết có phải liên quan đến hắn không nữa, chân trái là Lộ Nam có ý với hắn, chân phải là Lộ Nam không có ý với hắn…

Hắn đi thẳng đến dưới nhà Lộ Nam, tính toán cẩn thận xem từ dưới tầng lên nhà cần bao nhiêu bước chân nữa, sau đó, để đảm bảo an toàn, hắn chéo chân lại nhảy lên cầu thang, như vậy thì vẫn luôn là chân trái mà! Thành Hướng Bắc đang cười ngây ngô, bỗng dưng có một người đi từ bên trong nhà ra, thấy bộ dạng của hắn thì vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn một cái. Mặt Thành Hướng Bắc đỏ lên, nhanh chóng chạy thẳng đến nhà Lộ Nam, hắn hít sâu một hơi, ấn chuông cửa.

“Ai vậy?” Mẹ lộ đẩy cửa ra.

“Dì, là con.” Thành Hướng Bắc cười hì hì.

“Ồ, thì ra là Hổ Tử à! Mau vào mau vào!” Mẹ lộ vừa thấy Thành Hướng Bắc, mặt lập tức tươi cười, vừa kéo Thành Hướng Bắc vào nhà vừa nói: “Dì bảo Lộ Nam sang nhà gọi con đến đây ăn cơm, vậy mà thằng nhóc đó chạy về một mình! Cũng không biết nháo loạn gì nữa!”

Thành Hướng Bắc vội vàng cười xòa nói: “Dì à, chuyện này không thểt trách Nam Nam được, là do nhà con có khách đến chơi. Cơm nước xong xuôi mới đến đây nhận lỗi ạ.”

Mẹ lộ gật đầu nói: “Thì ra là vậy à! Dì còn nghĩ Nam Nam không bảo với con!”

Cả người Thành Hướng Bắc đổ mồ hôi lạnh, cười nói: “Không phải đâu, Nam Nam nói nhiều lần mà! Đều do con không tốt cả!” Hắn nhấc cái hộp trong tay lên, nói tiếp: “Con mang cho Nam Nam hộp chocolate, người đâu rồi ạ?”

Mẹ Lộ bĩu môi nói: “Vừa về sắc mặt đã không tốt, ăn cơm xong lại quay về làm tổ trong phòng rồi. Còn nữa, sau này đừng mua chocolate nữa! Dì nghe nói món đồ này rất đắ tiền! Các con thật là hoang phí…đồ này…”

“Không sao đâu ạ, không sao đâu ạ, đều là do bạn anh trai con tặng.” Thành Hướng Bắc vội vàng che tên nhãn hiệu trên hộp chocolate, cười cười đến gõ cửa phòng Lộ Nam.

“Vào đi…” Lộ Nam vẫn nằm lỳ trên giường ngẫm nghĩ thì nghe được tiếng đập cửa, hữu khí vô lực kêu lên.

“Nam Nam. ” Thành Hướng Bắc đi vào thấy Lộ Nam đang nằm lỳ trên giường, đầu vùi trong gối. Hắn vô cùng căng thẳng, đi đến bên giường, cúi đầu hỏi: “Khó chịu à?”

“Á?” Lộ Nam nghe được giọng hắn thì vô cùng sợ hãi, cậu nửa ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Thành Hướng Bắc: “Cậu tới đây làm gì?”

Thành Hướng Bắc cảm thấy lòng tự trọng của bản thân bị tổn thương nho nhỏ, hắn mặt dày cúi đầu, đáng thương dâng cái hộp lên nói: “Nam Nam, tớ đưa chocolate cho cậu.”

“Hừ! Hiếm lạ!” Lộ Nam còn chưa quên mình bị đối xử lạnh nhạt ở Thành gia, tâm trạng của cậu vẫn chưa ổn định, giọng điệu không khỏi cao lên.

“Nam Nam, cậu đang giận tớ à?” Thành Hướng Bắc đặt chiếc hộp lên giường, kéo kéo áo Lộ Nam.

Lộ Nam chụp lấy tay hắn, hừ nói: “Tớ có tức giận à? Tớ giận cái gì chứ?”

Thành Hướng Bắc thở phào nhẹ nhõm, còn nói không giận, xem ra giận không ít đây! Hắn ngẩng đầu lên tỉ mỉ quan sát khuôn mặt Lộ Nam, lúc này không mang đôi kính đen ngòm xấu xí che mất nửa cái mặt nữa, lông mi thật dài, môi hồng phơn phớt, làn da trắng nõn lấp lánh dưới ánh đèn, càng tăng lên vẻ đẹp dịu dàng mê người của cậu. Thành Hướng Bắc cứ nhìn cậu chăm chăm như vậy, gần như ngây dại.

Không hề biết rằng Lộ Nam bị hắn nhìn trắng trợn như vậy, mặt mày đỏ lựng lên, cậu có cảm giác mình rất tức giận nhưng không thể quay đầu được, càng không thể nói nên lời, bị ánh mắt cháy bỏng nhìn chăm chăm mình, không phải là tảng đá thì nhất định có cảm giác. Sức nóng cơ hồ lan đến bên tai! Cậu thật sự không nhịn nổi nữa, mới thẹn quá thành giận quát: “Cậu nhìn gì vậy!”

Cậu đỏ mặt, đôi mắt to trong sáng trợn tròn lên, vẻ đẹp càng lúc càng tăng lên, gương mặt đặc biệt sinh động tươi sáng. Thành Hướng Bắc ngẩn người nhìn cậu, lẩm bẩm nói: “Nam Nam, cậu thật là đẹp mắt.”

Mặt Lộ Nam lập tức đỏ bừng, thật giống với tôm luộc.Tim cậu đập kinh hoàng, lắp bắp nói: “Cậu, cậu đang nói gì vậy!”

Thành Hướng Bắc đột nhiên tỉnh lại, nghĩ đến những lời mình kìm không nổi nói ra, lúng ta lúng túng phân vân: “Không, không có gì.”

Ngực Lộ Nam vừa mong chờ lại vừa hồi họp chờ câu trả lời của hắn, không ngờ Thành Hướng Bắc lại phun một câu như vậy, cậu đá văng Thành Hướng Bắc, chửi: “Thần kinh!”

Bầu không khí trong phòng có chút ngột ngạt.

Hai người ngồi đối diện nhau, muốn nói rất nhiều nhưng lại không mở miệng nổi.

Đồng hồ vang lên, Lộ Nam gãi đầu, bĩu môi nói: “Cậu cần về rồi.”

Thành Hướng Bắc cứng người lại, nhìn thời gian cũng thấy không sớm nữa.  Đi thôi, tiếc lắm, không đi nữa, hắn ngốc vậy cũng chẳng biết nói ngu cái gì nữa, đang do dự thì Lộ Nam quét mắt qua, Thành Hướng Bắc đành sờ mũi đứng lên: “Vậy, tớ về đây..”

Thành Hướng Bắc mở cửa phòng, quay đầu lại nhìn Lộ Nam, tim Lộ Nam còn đang rối bời, không nhịn được nói: “Còn không đi sao!”

“Nam Nam! Sao con lại nói như vậy hả?” Mẹ lộ ngồi trong phòng khách nghe được lời con trai nói, lập tức nhảy vào.

“Dì ơi, không có gì đâu.” Thành Hướng Bắc khó khăn nở nụ cười: “Con đang đùa với Nam Nam thôi!”

“Thằng nhóc này ngàng càng không biết điều! Con ấy, trước đây đối xử quá tốt với nó rồi.” Mẹ Lộ lắc đầu, hét lên với Lộ Nam: “Dậy, tiễn Hổ Tử về! Càng lớn càng không có quy củ gì cả!”

Lộ Nam trừng mắt liếc Thành Hướng Bắc, không tình nguyện đứng lên. Thành Hướng Bắc thấy cậu bắt đầu mặc áo khoác vào thì vội vàng nói với mẹ Lộ: “Dì à, không cần tiễn đâu, bên ngoài lạnh lắm.”

Nói là vậy nhưng chân hắn còn chưa thèm bước ra ngoài nửa bước, Lộ Nam đã mặc áo khoác xong, giọng buồn bực giận dỗi nói: “Đi thôi!”

Ngực Thành Hướng Bắc vui vẻ, vội vàng đi ra khỏi cửa.

Bên ngoài rất lạnh, bầu trời bắt đầu phun hoa tuyết trắng.

Gió lạnh thổi vào mặt, có chút trêu người.

Thành Hướng Bắc sửa lại cổ áo Lộ Nam, hỏi: “Nam Nam, có lạnh không?”

Lộ Nam hừ lạnh một tiếng, Thành Hướng Bắc đi phía trước, Lộ Nam chậm chạp đuổi theo phía sau.

Tiễn người mà tiễn đến tận nhà thì thật là chu đáo, vậy mà lúc này, dưới khung cảnh đêm đông tuyết rơi, không ai nói ra câu: “Cậu về đi.”

“Nam Nam, cậu học ở trường mới có tốt không?” Thành Hướng Bắc lùi lại một bước, sáng ngang với Lộ Nam. Hắn nhìn Lộ Nam rụt cổ lại, chậm rãi đi bộ theo hắn về phía trước, trong tim dâng lên cảm giác ấm áp hạnh phúc. Bình thường Lộ Nam không thích hoạt động bên ngoài, càng đừng nói đến thời tiết lạnh lẽo như hôm nay, có điều cậu vẫn mất hứng, mặt mày lạnh lẽo, bước đi cũng không thoải mái.

Lộ Nam ừ một tiếng, vừa đi vừa dùng chân nghiền nát những bông tuyết vừa rơi xuống đất.

“Tớ nghe chu phác nói cậu bị người ta bắt nạt trong trường?” Thành Hướng Bắc lo lắng nhìn Lộ Nam, như muốn tìm thấy điều gì đó trên mặt cậu.

Lộ Nam ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt khó xử nhìn hắn mà nói: “Thế nào gọi là bắt nạt?”

Thành Hướng Bắc muốn vỗ trán thở dài, hắn dừng bước, nắm vai Lộ Nam, vô lực nói: “Cậu không biết thế nào là bắt nạt? Chúng xe vở bài tập của cậu, cố ý làm bẩn quần áo chăn gia của cậu không  phải là bắt nạt à?”

Lộ Nam nhún nhún vai, nói: “Vậy thì sao? Có cái gì cần quan tâm chứ?”

Thành Hướng Bắc trừng mắt nhìn cậu, trầm giọng nói: “Vậy cậu quan tâm cái gì?”

Lộ Nam im lặng, tránh cánh tay đưa ta của Thành Hướng Bắc, tiếp tục đi về phía trước. Cậu quan tâm cái gì? Thực ra nó rất đơn giản, phải tự lập, phải mạnh mẽ để có thể chạy kịp Thành Hướng Bắc, nói thẳng ra, thứ cậu quan tâm chỉ có một, đó chính là Thành Hướng Bắc.

Nhưng, điều đó làm sao cậu có thể nói thẳng ra được?

Thành Hướng Bắc ngu người trong chốc lát, nắm chặt tay đuổi theo Lộ Nam.

“Nam Nam, cậu vẫn chưa trả lời tớ mà.” Hắn nóng ruột, chộp lấy cánh tay Lộ Nam.

Tay bất chợt bị túm lấy, tim Lộ Nam suýt nữa ngừng đập nhưng cậu không giãy dụa mạnh, chỉ có ý muốn tránh. Cậu quay đầu lại, Thành Hướng Bắc vẫn nhìn thẳng vào mình, vội vã lại chăm chú, cậu bèn cười: “Không có gì cả!”

“Nam Nam… ” Thành Hướng Bắc cầm tay cậu không tha, trong mắt mang theo sự khẩn cầu.

Lộ Nam lắc đầu, tiếp tục đi nhưng tay bị nắm rất chặt, cậu muốn giãy ra lại không muốn. Thành Hướng Bắc cảm nhận được sự giãy dụa của cậu, cười nhẹ nói: “Nam Nam, tay cậu lạnh vậy mà còn không đeo găng tay.”

Hắn nói rồi cầm tay cậu nhét vào túi mình, trong túi rất ấm áp, đôi tay hai người quấn quýt lấy giao dưới lơp vải kín, ấm đến mức có thể chảy mồ hôi được. Thành Hướng Bắc cười nói: “Như vậy ấm hơn không?”

Mặt Lộ Nam hơi hồng hồng, tùy ý cho hắn kéo mình về phía trước. Bàn tay hắn thật to, thật ấm áp, đã lâu rồi cậu không được hắn dắt đi như vậy, dường như có cảm giác quay lại lúc còn nhỏ, hai người cũng nắm tay vui vẻ đến trường, hai đứa trẻ vô tư, thoải mái cười đùa. Chẳng bao lâu sau, tất cả mọi người sẽ thay đổi?

Tim Thành Hướng Bắc đập như đánh trống, hắn vẫn cố gắng không chế bàn tay đang cầm tay Lộ Nam không được run. Không thể đếm hết lần hai người nắm tay nhau, thế nhưng bây giờ, trời tối, còn hơi chút lãng mạn là lần đầu tiên. Không phải đơn thuần chỉ là tình cảm bạn bè, mà là một bầu không khí lẫn lộn không thể miêu tả nổi, cảm giác nhẹ nhàng phiêu dật, làm cho người ta muốn bay lên

Hắn nhìn trộm Lộ Nam, phát hiện đối phương vẫn để hắn nắm tay kéo đi. Từ nỗi đau ban đầu đến bây giờ hắn dần dần thích ứng được. Thành Hướng Bắc bắt đầu tập thói quen không có Lộ Nam bên mình, lúc này gần nhau như vậy, có hàng ngàn cảm giác chưa bao giờ xuất hiện ùn ùn kéo đến. Hắn phát hiện có rất nhiều thói quen trước kia đều bởi vì Lộ Nam rời đi mà không còn. Còn nữa rất nhiều nhiều chuyện nhỏ nhặt, nhiều cảm xúc nội tâm cũng bởi Lộ Nam rời đi mà trở nên đẹp đẽ trong sự hoài niệm. Tuy rằng lão anh luôn nói Lộ Nam nhất định phải tự lập, hai người mới có thể đi được lâu dài, nhưng trải qua nửa năm chia cách, hắn đã nghĩ kĩ, cho dù Lộ Nam không trưởng thành được cũng không sao, chỉ cần cậu ấy ở bên cạnh mình, thì đem cậu chiều hư cũng không có gì xấu. Đơn giản cậu ấy là Lộ Nam! Là Lộ Nam lớn lên từ nhỏ cùng hắn, người duy nhất trong mắt hắn!

Hai người đi vòng quanh khu dân cư không biết bao nhiêu lần.

Mũi Lộ Nam bị đông cứng đến đỏ bừng, thế nhưng không ai nói dùng lại. Tình cảm lưu luyến sau nhiều ngày xa cách vì đêm tuyết rơi mà bộc phát, hai người cứ thế nắm tay nhau cùng đi. Không muốn nói gì, mà điều nghĩ đến thì không thể nói được. Cho đến khi Lộ Nam không nhịn được hắc xì hơi một cái, Thành Hướng Bắc áy náy nhìn cậu, lắp bắp nói: “Đúng rồi, tớ xin lỗi, đã muộn vậy rồi…”

Lộ Nam liếc mắt nhìn hắn, rút lai mình về, cậu cũng tự biết bây giờ đã muộn lắm rồi, còn ngượng ngùng ngốc nghếch vòng vèo quanh khu nhà. Cậu chạy vài bước, vừa đứng lên thềm muốn mở cửa, chợt nghe Thành Hướng Bắc nói: “Nam Nam, về nhà phải tắm nước nóng, uống sữa cũng phải uống nước nóng, đừng muốn bớt việc mà lười…”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lộ Nam tặng mình một cái liếc mắt, ném một câu: “Lắm chuyện!” rồi rầm rầm đi vào cửa.

Thành Hướng Bắc đứng dưới bậc thang, cảm nhận tuyết rơi, giơ bàn tay cầm tay Lộ Nam lên, cười ngây ngô thật lâu.
Bình Luận (0)
Comment