Lộ Nam Hướng Bắc Ii

Chương 6

Chuyện này trôi qua, Lộ Nam không phải lấy áo mình thay vào, cũng không phải đền tiền bởi vì nam sinh kia thoắt ra khỏi cậu đã vội vã bỏ đi, giống như không muốn ở cũng một chỗ với cậu thêm giây nào.

Thành Lộ gắn bó như keo sơn vượt qua cả tuần nghỉ lễ, tình cảm càng trở nên sâu đậm, ngày càng thể hiện rõ ràng, mỗi ánh mắt mỗi động tác đều có thể thấu hiểu đối phương đang suy nghĩ gì, không khí ngọt ngào bao quanh bọn họ từ đầu đến cuối.

Lưỡng tình tương duyệt*, tuyệt vời như vậy đó!

Chú thích: lưỡng tình tương duyệt là hai bên đều yêu nhau.

Dựa theo kế hoạch học tập, lịch trình hằng ngày của Thành Hướng Bắc rất bận rộn, bình thường hắn hay đến học viện khác để nghe giảng, nếu có tọa đàm cũng sẽ giành chỗ ngồi tốt. Cơ sở kiến thức vững chắc cùng nhân mạch rộng rãi, trở thành đứa em mà thành hướng đông yêu cầu. Thành Hướng Bắc luôn nghe lời thành hướng đông, kế hoạch học tập cũng kể lại chi tiết.

Lộ Nam lại khác hẳn hắn, nhất là không có áp lực học tập, một nguyên nhân khác à quan điểm học tập hai người khác nhau. Thành Hướng Bắc thiên về hướng phát triển toàn diện, Thành gia dạy dỗ mỗi người đều phải độc lập tự chủ. Hắn cũng có có một niềm lo lắng hắn, hắn phải thoát khỏi vòng vây của gia tộc mới có thể đem lại cuộc sống tốt cho Lộ Nam. Để làm được điều này, hắn phải cố gắng gấp bội lần mới được.

Lộ Nam lại không giống hắn, cậu xử sự tương đối tùy tiện nhưng với học tập cũng rất chuyên cần. Thích cái gì thì tuyệt đối hiểu triệt để, không đem sách vở học đến khi hiểu rõ thì sẽ không bỏ qua. Cho nên, lúc Thành Hướng Bắc đi nghe giảng, cậu không quay về ký túc chơi trò chơi cũng ở trong thư viện nghiên cứu.

Sau buổi trưa thư viện rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh lật giấy nho nhỏ. Lộ Nam mệt mỏi, cậu ngồi ở chỗ sát cửa sổ, ngồi trên ghế, đầu dựa vào tường, một chân cong lên một chân duỗi ra, ánh sáng mặt trời chiếu lên thật ấm áp, cậu lấy kính mắt xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mạnh Thiên Trạch vừa lên tầng hai đã nhìn thấy cảnh tượng này, ánh dương xuyên qua cửa sổ sát mặt đất, chiếu vào mặt nam sinh đang dựa vào góc tường mà ngủ. Ánh sáng giao hòa, biến đường nét nam sinh trở nên vô cùng mơ màng, dịu dàng lại hòa nhã, tựa như cảnh vật xung quanh không còn tồn tại, ánh dương kia, cửa sổ kia. Hắn đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ ngắm nhìn trong chốc lát, cho đến khi hai bạn cùng lớp giục hắn mới thu lại tầm nhìn.

Hắn cho rằng đây chỉ là loại mê hoặc nhất thời mà thôi, không ngờ là bọn họ lại nhanh chóng gặp lại nhau như vậy, tất nhiên là với một cách hắn không bao giờ ngờ đến.

……………

Giờ học của Lộ Nam và bọn Chung Uy giống nhau nên hay đi cùng.          

Năm nhất đại học có nhiều giờ công cộng*, có mấy môn có thể đi học cùng Thành Hướng Bắc, cho nên cậu chưa từng quan tâm đến phòng học hay gì đó.

Chú thích: nguyên văn là公共 nghĩa là công cộng, mình nghĩ kiểu mấy môn đại cương hay bắt sinh viên năm nhất học ấy.

Thế nhưng, mọi việc đều có ngoại lệ, hôm nay Chung Uy và Dương Thiếu Phàm đi dạo phố, vu mộ phong không biết đi đến nơi nào. Lộ Nam giữa trưa mới tỉnh lại, không thấy  một bóng người trong phòng ngủ, đầu óc có chút hoảng hốt.

“Lộ Nam, cậu còn chưa dậy sao?” Chung Uy gọi điện thoại đến.

Lộ Nam sửng sốt, hỏi: “Để làm chi?”

“Phong học 105, gần cầu thang, chủ nghĩa Mác lê-nin, lão thái thái dạy! Nhanh lên!” Chung Uy vội la lên.

Lộ Nam kinh hãi, hình như cậu ngủ quên mất? Vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, nắm lấy túi sách chạy ra ngoài, hoàn toàn không chú ý đến tóc tai, hình tượng mội chân đi giày một chân đi dép của mình.

Chạy như điên, ngay cả Lý Duy Đức gọi điện cậu cũng không nghe thấy, Lộ Nam vọt đến phòng học trước mặt, nhìn bảng tên cửa thủy tinh:105,105…bên trong không có âm thành gì, Lộ Nam đẩy cửa tiến vào, giáo sư đang giảng bài trên bục, nghiêng người nhìn cậu, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Lộ Nam thở hổn hển chạy đến hàng cuối cùng ngồi xuống, cậu mở sách giáo khoa ra rồi đối chiếu nội dung bài giảng của giáo sư với bạn cùng bàn. Anh? Tiếng Anh? Cậu trừng mắt, nhìn sách giáo trình Mác Lê nin trước mặt: “Bạn cùng lớp, đây không phải giờ Mác Lê nin à?”

Bạn cùng bàn kì quái nhìn hắn: “Đây là giờ tiếng Anh, tôi có thể chắc chắn.” nói xong chỉ bảng đen trên bục, quả nhiên trên đó đều là tiếng anh. Đầu óc Lộ Nam tức thì lờ mờ, ngu ngốc nói: “Đây không phải phòng 105 sao?”

Đối phương, nhìn chữ viết trên sách giáo trình của cậu, phì cười: “Niên đệ, đây là phòng 105 học viện thương mại.”

Sắc mặt Lộ Nam đỏ lên, vội vàng đem sách giáo khoa nhét vào túi sách, cúi đầu đi ra bên ngoài, quá, quá mất mặt, đi nhầm nhà.

Vận đen tựa hồ luôn đính kèm theo Lộ Nam, ngay khi cậu cúi đầu chạy đến giữa  cầu thang, một chai nước suối của người nào đó rơi xuống đất, cậu chỉ lo đỏ mặt, không chú ý đến tình tiết này, nhất thời giẫm…xuỵt xuỵt!!! Ngã một cái rầm thật lớn lên bậc thang. Cậu ngã sấp xuống còn chưa tình, âm thanh trượt chân quá lớn, một chiếc giày bay thẳng ra ngoài.

Lạch bạch!______ chiếc giày bay lên một hình vòng cung, sau đó hoàn hảo đáp xuống trang sách đang mở của một tên con trai. Nam sinh giật mình trừng mắt nhìn chiếc giày từ trên trời rơi xuống, ngực ngẫm nghĩ không biết có nên đi mua vé sổ số không nữa, dù sao hai người trước hắn cũng mới bị hất kem xong.

“Oa ha ha… ” Cả phòng học ngập tràn tiếng cười giòn tàn.

Giáo sư ở trên bục giảng cũng ngừng giảng bài, bất đắc dĩ nhìn Lộ Nam.

“Mạnh Thiên Trạch, có người đưa giày tỏ tình này! ” có người ồn ào nói.

Nam sinh kia chính là mạng thiên trạch, hắn không còn cách nào khác  là cầm chiếc giày lên, không bất ngờ khi thất trang vở còn in một dấu giày rất lớn. Hắn đứng dậy, không biết là nên ném giày ra xa hay là đưa đến trước mặt cho đối phương.

Lộ Nam đáng thương ngẩng đầu, hôm nay nhất định không phải ngày may mắn của cậu, tất cả mặt mũi đều rớt hết ở học viện thương mại rồi. Lãnh đạo nhà trường cũng thật làm, sao lại để cửa hai học viện đều làm băngd thủy tinh chứ! Tiếng cười trong phòng học vẫn vang lên, cậu thực sự không biết nên đối mặt với cảnh tượng túng quẫn thế này, đứng lên muốn chạy đi nhưng trên chân còn thiếu một chiếc giày..

Kính rơi trước cậu tầm một thước*, khi Lộ Nam nhặt nó lên thì bỗng nhiên có một chiếc giày đặt trước mặt cậu. Lộ Nam sửng sốt, rụt rè ngẩng đầu lên nhìn, khoảng cách rất gần, đương nhiên cậu có thể nhìn rõ bề ngoài đối phương, là một nam sinh lạnh lùng, mày kiếm môi mỏng, trên mặt không hề mang theo nét cười.

Lộ Nam đỏ mặt, trong miệng lẩm bẩm mỗi một câu cảm ơn.

Mạnh Thiên Trạch nhìn rõ mặt cậu, không khỏi sửng sốt, nam sinh này hình như là người ngủ gật ở thư viện? Chắc do lúc đó ánh sáng mặt trời làm mê hoặc lòng người cho nên hắn luôn lơ đãng nhớ đến cảnh tượng đó, rất dịu dàng, rất ấm áp. Thế nhưng, diễn viên tuyệt vời trong khung cảnh đó lại là tên quỷ liều lĩnh trước mặt này sao?

Đợi Lộ Nam đi lại giày, đeo thêm kính Mạnh Thiên Trạch quả thực kinh ngạc như bị sét đánh. Người này không phải là tên ngu ngốc ném kem lên người mình sao? Nghĩ đến trải nghiệm không vui vẻ bị đối phương kéo vào trong wc, Mạnh Thiên Trạch thực sự một câu cũng không nói nên lời.

Cho đến khi Lộ Nam lấy lại dũng khí lần thứ hai cảm ơn hắn thì Mạnh Thiên Trạch vẫn còn ngẩn ra, đối phương chạy đi không thèm ngó đầu lại, thật lâu mới có thể hoàn hồn.

Sơ suất ở học viện thương mại không chỉ làm mất tự trọng của Lộ Nam, mà còn tặng cậu hai vết thâm đen to tướng.

Thành Hướng Bắc quả thật đau lòng muốn chết, cũng là hôm nay có khóa học cộng đồng, nếu không sao có thể thả bảo bối ra ngoài rồi ngã đau vậy chứ.

“Nam nam, đau không?” Thành Hướng Bắc dùng dầu thuốc xoa bóp chân cho Lộ Nam, không thể xem nhẹ hai mảng thâm tím trên đầu gối được.

Lộ Nam gật đầu, vẻ mặt xấu hổ. Cũng khôn phải cậu cố ý, chỉ có thể nói hôm nay quá đen đủi thôi. Chung Uy ngồi bên cạnh nhìn thấy vừa cười vừa nói: “Lộ Nam, cậu vội vàng gì vậy, học viện công nghiệp lại chạ đến học viện thương mại, sai phòng không tính, còn ném giày vào mặt đàn anh, cậu được lắm!”

“Nói càn gì đó! Tôi chỉ đá bay giày, tuyệt đối không trúng vào mặt người ta!” Lộ Nam cãi lại.

“Dù sao bên ngoài ai cũng nói như vậy.” Chung Uy nhún vai, cả tầng đều đồn đại Lộ Nam ném  giày vào người khác, dù sao chuyện vui không phải ngày nào cũng có.

“Bịa đặt! Tuyệt đối là bịa đặt! ” Mặt Lộ Nam đỏ lên.

“Được được, em thành thật ngồi lại đi!” Thành Hướng Bắc nhìn cậu kích động đòi đứng lên vội vàng đè vai xuống: “Bọn họ thích thì nói, em tức giận làm gì! Ngoan ngoãn bôi thuốc, không đến vài ngày là mất rồi.”

Lộ Nam tủi thân nhìn hắn.”Em thực sự không đá lên mặt người ta.”

Thành Hướng Bắc sờ sờ đầu của hắn, ôn nhu cười nói: “Ừm, anh tin em mà.”

Cho dù đá thì thế nào? Không phải bảo bối cố ý, bay giờ có nhiều người rảnh rỗi vậy. Thành Hướng Bắc đứng dậy, sửa ghế cho Lộ Nam xong mới dỗ: “Nam nam, em chơi trò chơi đi, anh đi mua cơm cho em.”

“Ừm. ” Lộ Nam gật đầu.”Em muốn ăn tôm om* với chao*.”

Chung Uy ngồi một bên kì lạ hỏi: “Căng tin không có hai món này mà!”

Thành Hướng Bắc nhún vai, hai thứ này đều  dễ tìm thôi: “Được rồi, em chơi ở đây, anh đi một lát sẽ về.” khi đi còn xoa đầu Lộ Nam rồi mới ra khỏi cửa.

Chung Uy ngồi một bên, ước ao nhìn Lộ Nam, cảm thán nói: “Thành Hướng Bắc là cha cậu à.”

Lộ Nam hung hăng quay đầu, giận dữ nói: “Cha cái đầu cậu ấy!”
Bình Luận (0)
Comment