“… Còn chuyện gì nữa không?” Duy trì hơi thở ổn định, Nhâm Kiệt lui về sau một bước nhấc chân muốn đá Tôn Xuyên xê ra.
Nhâm Kiệt chỉ có thể làm như thế, nguyên nhân chủ yếu là anh đã bị dồn đến góc tường rồi.
Đầu dây bên kia như thể đang chống đối anh sống chết luôn mồm không chịu tắt máy. Tôn Xuyên nhắm đúng điểm ấy, không cho Nhâm Kiệt thời gian phản ứng trực tiếp tiến đến trước mặt anh. Cái chân Nhâm Kiệt đạp ra hơi bất đắc dĩ treo trên người Tôn Xuyên, tư thế vô cùng đáng xấu hổ của hai người khiến sắc mặt Nhâm Kiệt hơi sa sầm.
“Mày chờ tao về tao tính sổ với mày!”
Tuyên bố chốt những câu này, Nhâm Kiệt quăng điện thoại lên giường.
Tôn Xuyên áp khít khao lên người Nhâm Kiệt, chốc chốc cắn rồi lại cắn vành tai Nhâm Kiệt: “Ai vậy…?”
Chỉ thuần túy kiếm chuyện nói chơi, thật ra căn bản không quan tâm.
Nhâm Kiệt vô thức nâng cằm lên, hơi hơi nghiêng sang bên cạnh để lấy chỗ rộng hơn nữa cho Tôn Xuyên có thể hoạt động: “Eric.”
“Vậy hả?” Còn tưởng là Sở Hàm chứ. Bình thường hình như cũng chỉ có mỗi ông tướng Sở kia mới khiến Nhâm Kiệt “độc mồm” không e dè gì.
Thực sự Tôn Xuyên không quá quen người làm âm nhạc đó, chẳng qua ấn tượng lần gặp mặt trước cũng không tệ lắm.
Có điều đoạn nhạc đệm ngắn ngủi này nhanh chóng bị hai người quên tuột. Dựa vào vách tường hôn đến lửa tình cháy bỏng, Tôn Xuyên kéo Nhâm Kiệt lên giường gần đấy, quần áo còn không cởi hết đã làm tưng bừng ngay rồi.
Ở khi có thể buông bỏ hết mọi chuyện, để cho hành động và tâm tưởng có thể thống nhất một cách hoàn mỹ chính là ý nghĩa của chuyện nghỉ phép.
=))))))))Sau khi xong việc, Nhâm Kiệt nằm trên giường vẻ lười biếng. Tôn Xuyên ở cạnh châm một điếu thuốc cho anh.
“Tại sao em cứ thích hút thuốc vào lúc này vậy?”
Nhâm Kiệt cắn điếu thuốc nheo mắt lại.
Tôn Xuyên ở cạnh thưởng thức giọng điệu hiếm khi lộ ra này của Nhâm Kiệt, trong đáy mắt vẫn đầy tình dục chưa ngừng lắng: “Chắc là vì… muốn thêm một lần nữa chăng…”
Bởi vì đè thấp quá mức mà giọng nói y có vẻ trầm khàn vô cùng. Ý đồ bất chính trong mắt Tôn Xuyên lại lóe lên.
Chẳng qua cái tay y rờ rẫm ra còn chưa đụng vào được Nhâm Kiệt, thì đã bị Nhâm Kiệt kéo một cái qua lật người lại.
Miệng Nhâm Kiệt còn cắn thuốc lá, trong lúc hai người hành động có xíu tàn thuốc rớt xuống xương quai xanh Tôn Xuyên, anh nhếch miệng cười cười: “Đúng thật là muốn thêm một lần nữa, chẳng qua vị trí cần đổi thôi.”
Thuốc lá bị Nhâm Kiệt tiện tay ném xuống đất, qua nghỉ giữa hiệp, nửa sau trận đấu đương nhiên vẫn phải tiếp tục.
… Chỉ có điều thay đổi sân nhà mà thôi.
Theo kiểu nói của Tôn Xuyên, Tây Ban Nha là một đất nước cực hợp cho việc nghỉ phép.
Bởi bất kể là tính tính người dân nước này hay là đồ ăn, hoàn cảnh, phong cảnh, đều sẽ khiến người ta sản sinh một loại kích động nguyên thủy nhất.
Cảm xúc mãnh liệt ở đây dường như là thứ phổ biến nhất. Trên đường phố, trong phòng ăn, dù cho là người xa lạ, cũng sẽ hào phóng lấy ra sức cảm nhiễm cảm xúc to lớn nhất của bản thân đi xâm nhiễm ý thức của bạn.
Kể cả là người như Nhâm Kiệt.
Cuối cùng cũng hòa nhập vào hoàn cảnh một cách tự nhiên, điên cuồng hò hét về phía trận cầu đang chiếu trực tiếp trong quán bar giống một nhóm đàn ông Tây Ban Nha.
Tôn Xuyên cười như thể không nín lại được. Lúc ra khỏi quán bar y hãy còn đang tiếc: “Đáng lẽ em phải chụp lại dáng vẻ của anh vừa nãy mới đúng.”
Cầm về Sở Hàm mua là cái chắc.
Nhâm Kiệt liếc y, trong tay còn cầm theo nửa chai bia, anh khẽ lắc đầu nhìn về mặt trăng treo trên không trung, ánh mắt có chút mông lung: “Có thể high như thế một bận cảm giác vui phết, bảo sao luôn có người nỗ lực theo đuổi cảnh giới điên cuồng.”
Lúc trước khi còn đi học cứ hay thấy cái từ “quên đi bản ngã” này. Ý nghĩa thì ai cũng hiểu, mà bắt tay vào làm lại không dễ như vậy. Đó giờ Nhâm Kiệt vẫn chưa từng hoàn toàn dồn hết tâm trí vào cái gì cả, thậm chí ngay cả tâm tư tình cảm đều rất ít khi dao động quá mạnh.
Lý Chu Dương đã từng “xỉa xói” tính anh như vậy làm sao có thể làm quan hệ công chúng được. Kết quả sự thật chính là anh không chỉ làm, mà còn làm rất tốt là khác.
Lúc còn học đại học, còn nghĩ tốt nghiệp có lẽ mình chẳng tìm được việc làm cơ…
Nghĩ đến đây, Nhâm Kiệt đột nhiên tò mò kéo Tôn Xuyên một cái: “Lúc đại học em học gì đó?”
Tôn Xuyên không nghĩ anh sẽ hỏi tới điều này, thoạt tiên y sửng sốt một chút, rồi lập tức bật cười: “Em nói ra chắc chắc anh không tin.”
“Nói nghe thử xem nào.”
“Kỹ thuật hóa học.”
Nhâm Kiệt nhếch mày: “Thật hay giả vậy?”
Phản ứng như thế này hiển nhiên Tôn Xuyên gặp quá nhiều. Y chỉ có thể nhún vai kiểu bất đắc dĩ: “Em đã bảo anh chắc chắn không tin mà.”
Nhưng đúng Tôn Xuyên học cái này thật.
Lúc đi học, khoa học kỹ thuật là môn mà y am hiểu nhất, nhưng có ai ngờ được sau này y sẽ làm ông chủ một nhà hàng đâu.
Chỉ là việc gặp được cơ hội trong đời thường thường cũng cứ là chuyện lạ kỳ, y liếc mắt nhìn Nhâm Kiệt: “Vậy anh học gì?”
“Anh hả?” Nhâm Kiệt cười cười: “Anh còn khác xa hơn cả em nữa.”
Cạn một hơi nốt chỗ bia còn lại, anh ném cái chai vào thùng rác, sau đó quay người cười lên: “Anh học Triết học về tôn giáo.”
Hơn nữa thành tích còn tương đối tốt.
Vốn dĩ lúc tốt nghiệp được giáo sư hướng dẫn dạy thay kiến nghị ở lại trường làm, chẳng qua bị anh cự tuyệt.
“Hai ta đúng là một đôi trời sinh…”
Nghề nghiệp đang làm đều trái tít cung trăng với chuyên ngành ban đầu. Cũng không biết rốt cuộc lúc trước chọn chuyên ngành bị sét đánh hay là lúc lựa chọn nghề nghiệp đầu bị cửa kẹp nữa.
May mắn là sự nghiệp của hai người coi như đều có thành tựu. Tóm lại là không uổng phí năm đó vùi đầu gian nan luyện đề, chiến thuật làm bài, lại vượt nước sôi lửa bỏng thẳng tiến qua chiến trường thi cử.
Có điều nói thật sự thì chuyên ngành hai người họ học coi như cũng bỏ phí cả.
“Nhưng anh đã học Triết học về tôn giáo, thì sao lại làm PR thị trường?” Dẫu sao bản thân Tôn Xuyên coi như là tự khởi nghiệp, còn quan hệ của Nhâm Kiệt thì thật sự khác khá xa.
Người đàn ông đi đằng trước nhún vai một cái chẳng thèm để ý: “Tửu lượng anh tốt.”
Nhớ đến sự vang dội năm đó anh, chỉ là một thư ký phòng hồ sơ mà chuốc say gục nguyên một bàn người, Nhâm Kiệt còn có chút khoái chí.
Học hành sách vở nhiều năm như vậy, cuối cùng lại dựa vào kỹ năng dở khóc dở cười tìm được một công việc có thu nhập kha khá. Mà may bố mẹ Nhâm Kiệt đi sớm, chứ nếu không nói được rõ ràng cũng phiền phức lắm.
Vậy cho nên sau đó vì luyện tửu lượng, anh gần như chẳng chừa thủ đoạn nào. Dạ dày anh có thể gắng gượng đến bây giờ đúng là chẳng dễ dàng gì.
Vấn đề thế giới to chừng nào vốn Tôn Xuyên chưa từng nghiên cứu nghiêm túc. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Cố Băng, hoàn toàn theo bản năng, cái vấn đề này vụt qua trong đầu y.
Người chú ý đến Cố Băng đầu tiên thật ra là Nhâm Kiệt. Khi đó đúng lúc hai người bọn họ đang đi dạo ở phố đi bộ. Thứ Tôn Xuyên cảm thấy hứng thú đều là hàng hóa khá đặc trưng của nước ngoài, còn sự chú ý của Nhâm Kiệt phần lớn lại đều đặt ở đủ loại người qua lại trên phố. Lúc mới nhác thấy Cố Băng, anh lập tức kéo Tôn Xuyên. Song lúc đó Cố Băng đã nhìn thấy bọn họ rồi.
“Xuyên?”
Danh xưng này khiến Nhâm Kiệt thoáng sửng sốt.
Tôn Xuyên quay đầu nhìn thấy Cố Băng, kinh ngạc khẽ nhướng mày: “Cố Băng?”
Ngẫu nhiên gặp mặt nơi đất khách dầu sao cũng mang theo chút lãng mạn, song bây giờ thời cơ, địa điểm đều không đúng, Tôn Xuyên liếc nhìn Nhâm Kiệt, hai người cùng đi sang đó.
Tình hình Cố Băng thoạt nhìn khá tốt.
Thường thức và phong cách ăn mặc ở hoàn cảnh thoáng và tự do như Tây Ban Nha càng thêm khác biệt không rập khuôn. Màu sắc sặc sỡ khiến Nhâm Kiệt không kìm được nhếch lông mày.
So với sự bất ngờ của hai người, hiển nhiên Cố Băng càng hưng phấn hơn lên mấy phần, cậu ta nhìn Tôn Xuyên: “Đã lâu không gặp…”
“Sao cậu lại ở đây?”
“Em đi du lịch với bạn đến.”
Tôn Xuyên gật gật đầu, nhìn tình hình Cố Băng khôi phục khá tốt, coi như cũng xong một nỗi băn khoăn.
Nhâm Kiệt ở bên cạnh vẫn luôn rất thức thời không mở miệng. Anh có thể cảm giác được Cố Băng thỉnh thoảng liếc nhìn mình, lòng thầm cảm thấy hơi buồn cười, song trên mặt lại không biểu lộ ra quá nhiều. Sau đó dưới lời đề nghị của Cố Băng, bọn họ tìm một tiệm ăn cũng kha khá ăn cơm. Nhâm Kiệt muốn đi toilet, lúc đi ra nhìn thấy vị trí đã được Cố Băng sắp xếp xong xuôi.
Đương nhiên anh không phải là người ngồi cạnh Tôn Xuyên. Hai người thấy thế, khi ngẩng đầu nhìn nhau, trong mắt đều có mấy phần ý cười. Khác nhau là Nhâm Kiệt thì tràn đầy trêu chọc, còn Tôn Xuyên lại là bất đắc dĩ.