Về vấn đề có về nhà Tôn Xuyên không, Nhâm Kiệt với Tôn Xuyên nghiên cứu mất gần cả tuần.
Nhâm Kiệt bận phải chuẩn bị cho công ty mới là một mặt, mà bản thân anh không muốn về thăm nhà cùng Tôn Xuyên, là một mặt khác.
Ban đầu anh còn có thể đánh lừa Tôn Xuyên, dùng dằng mấy ngày, dần dần đối phương cũng đã nhận ra được điểm mấu chốt.
Nhâm Kiệt không muốn đi cũng chẳng phải vì còn dè chừng gì Tôn Xuyên. Anh chỉ đơn thuần không muốn về đó kích thích cha mẹ Tôn Xuyên.
Tuy anh không có áp lực gia đình về chuyện come out, nhưng không phải anh không cân nhắc đến phương diện này. Những lúc đi cùng Tôn Xuyên ở trước mặt bạn bè, anh có thể rất thản nhiên bộc lộ xu hướng tính dục của mình hoặc quan hệ với Tôn Xuyên, là vì anh không ngại người ngoài đánh giá, và cũng biết đối phương có thể chấp nhận. Chuyện như vậy hoàn toàn thuộc lập trường hai bên đồng thuận lẫn nhau, nhưng liên quan đến người nhà Tôn Xuyên, ở mức độ nào đó, anh cho rằng họ hàng gia đình Tôn Xuyên hoàn toàn không nhất thiết, cũng không muốn phải tiếp thu chuyện sốc óc vô vị này.
Đồng tính luyến quả thật chả có gì phải kinh ngạc, thế nhưng cũng chưa đến mức đi rêu rao.
Với vấn đề này, trước đây anh chưa từng nói chuyện với Tôn Xuyên là bởi anh cảm thấy không cần thiết. Mãi đến tận khi Tôn Xuyên đề cập đến chuyện về thăm nhà, nó mới bắt đầu chính thức trở thành sự bất đồng giữa hai người.
Suy nghĩ của anh và Tôn Xuyên đối với vấn đề này trên căn bản đã chẳng giống nhau. Nhưng dù sao cũng là người yêu của nhau, có thể dùng dằng được nhất thời chứ cũng chả được cả đời.
Được chừng một tuần, Tôn Xuyên rốt cuộc không nhịn được nữa. Trực tiếp gọi điện thoại đến công ty Nhâm Kiệt: “Em ở tầng dưới công ty anh này, anh xuống nói chuyện tý đi.”
Nhâm Kiệt do dự một lúc, cuối cùng vẫn đi xuống lầu. Mấy ngày nay anh cứ mượn cớ công ty bận quá, hôm qua còn ngủ luôn ở văn phòng.
Tôn Xuyên không gọi điện tới vào thời gian này, thế nhưng anh biết lần nói chuyện này là không thể tránh khỏi.
Tôn Xuyên chọn một quán cà phên khá là yên tĩnh dưới lầu, gọi bừa một cốc đồ uống rồi ngồi xuống, nhìn Nhâm Kiệt ngồi đối diện mình, không khỏi cười khổ một cái: “Xem ra em là người không bận bịu gì, mà trạng thái tinh thần còn tệ hơn cả anh.”
So với Nhâm Kiệt diện đồ Tây giày da, tinh thần coi như khá là tốt ở đối diện, dáng vẻ của Tôn Xuyên như thể người suốt ngày ru rú ở trong nhà, suốt mấy ngày đến tắm chẳng thèm tắm đã bò ra khỏi nhà.
Y có chút buồn bực cào cào tóc, thở dài: “A Kiệt, em mong anh có ý kiến gì thì cứ nói thẳng với em.”
Trước khi nói, Tôn Xuyên tuyệt đối không ngờ chuyện về thăm nhà này khó như vậy lại do Nhâm Kiệt.
Nhâm Kiệt thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng hành động cứ khuấy cà phê suốt của anh lại tiết lộ sự rối bời nơi đáy lòng. Anh im lặng một lát, sau đó ngước đầu nhìn Tôn Xuyên:
“Anh không muốn về với em.”
“Tại sao?”
Tôn Xuyên nhướng mày.
Nhâm Kiệt bỗng ngừng không nói tiếp, động tác khuấy rốt cuộc dừng giây lát, sau đó uống một hớp cà phê hòng suy nghĩ rõ ý của mình, đặt cốc xuống xong tầm mắt chuyển tới cà phê: “Tôn Xuyên, em cảm thấy chuyện vầy có nhất thiết phải liên lụy người nhà hay sao?”
Anh vẫn luôn cảm thấy việc yêu hay không yêu ai là chuyện của riêng mình. Nó không thuộc phạm vi mà cuộc họp gia đình cần thiết phải thảo luận.
Tôn Xuyên hơi sững người: “Em không hiểu rõ ý của anh.”
Người đối diện y thở dài: “Anh biết em rất coi trọng quan hệ của chúng ta, em mong nó được người nhà đồng ý, kiểu tâm trạng này anh có thể hiểu được, thế nhưng…” Nhâm Kiệt ngẩng đầu lên: “Em có cảm thấy nhất thiết bắt người nhà phải chấp nhận cách sinh hoạt như thế của em hay không? Chuyện của hai chúng ta tự trong lòng chúng ta rõ là tốt rồi. Anh không ngại thẳng thắn với bạn bè là bởi, quan hệ bạn bè không bắt người ta phải chịu một số trách nhiệm về đạo đức, nhưng người nhà không như thế, Tôn Xuyên à bố mẹ em không cứ nhất định phải chấp nhận em là gay mới được.”
Yêu là một hình thức danh nghĩa, vậy nên đừng nhân danh nó để làm một số việc gây tổn thương trong thực tế.
Khi mà Nhâm Kiệt nói đến đoạn này, lông mày Tôn Xuyên vẫn chau, y im lặng một lát nói: “Cho nên ý của anh là, anh cảm thấy vì họ em nên tìm phụ nữ kết hôn sinh con?”
“Em biết ý anh không phải vậy mà.” Nhâm Kiệt cũng nhíu mày lại: “Anh chỉ nói là, chúng ta hoàn toàn có thể tự lo cuộc đời của chính mình, không cần phải áp đặt cuộc sống của em cho bố mẹ em.”
Lần này Tôn Xuyên đã nghe hiểu, nhưng cười nhẹ kiểu hơi bất ngờ. Đáy mắt là sự hiểu rõ phần nào.
Y nhìn Nhâm Kiệt ở đối diện: “A Kiệt, những câu nói này của anh nghe có vẻ rất đúng, nhưng thật ra là đang trốn tránh.”
Nhâm Kiệt ngẩn hết người.
“Em nói với bố mẹ không phải để làm họ kích động, cũng không phải cảm thấy được làm gay có gì đáng huênh hoang, mà chỉ bởi vì em không muốn lừa dối bọn họ, càng không muốn lừa gạt bản thân. A Kiệt, em thích anh, có thể cả đời này em sẽ không lại gặp được một người mà em sẽ thích người ta như thích anh, dù cho bố mẹ em bắt em cưới phụ nữ, thì em cũng không làm được. Em dẫn anh về, chỉ là muốn nói cho người nhà em biết kỳ thật cuộc sống của em rất hạnh phúc, em mong bọn họ có thể hiểu được rằng em đã đạt được điều em thật sự mong muốn, đó là người nhà của em mà, em đâu thể nhăm nhe ý định làm tổn thương để gặp họ chứ.”
Tôn Xuyên nói xong, vẻ mặt Nhâm Kiệt có phần bối rối. Anh lại khôi phục hành động khuấy cà phê, ánh mắt có chút trống rỗng không biết rốt cuộc là đang nhìn thứ gì.
“A Kiệt… Kỳ thực em đã nói với người nhà em không thể cưới phụ nữ kết hôn sinh con từ lâu rồi, nhiều năm em không về như vậy, là bởi vì còn chưa tìm được một người em muốn dẫn về.” Tôn Xuyên lướt qua bàn đè lại tay cứ khuấy cà phê mãi của Nhâm Kiệt: “A Kiệt, em muốn anh về nhà với em.”
Có lẽ mấy phút trôi qua, người đàn ông lặng im cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Biểu cảm của Nhâm Kiệt rất dị, nếu bây giờ anh có thể soi gương, có khi ngay chính anh cũng không thể nào hiểu được.
Anh nhìn Tôn Xuyên hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: “Được rồi, anh về với em.”
Tôn Xuyên nắm chặt tay Nhâm Kiệt, cười với anh.
Về lịch sử come out năm đó, Tôn Xuyên thực sự không quá muốn nhớ lại. Nhưng mà Nhâm Kiệt muốn nghe, thì y cũng chỉ có thể bất chấp mà miêu tả lại một lần.
Bố Tôn Xuyên là một quân nhân, cả đời làm cán bộ cơ quan, tính cách nghiêm cẩn và tự kỷ luật. Đặc biệt là về vấn đề tác phong, chưa bao giờ cho phép Tôn Xuyên có bất kỳ sai lầm nào.
Vậy cho nên Cố Băng chơi ma túy, nếu là người khác còn có thể tha thứ, chứ Tôn Xuyên căn bản không có cửa.
Tình cảm có thể cứu vãn, chứ thứ như tam quan[1] thì quả thực quá vi diệu.
[1]
三观: thế giới quan; giá trị quan và nhân sinh quan.Ban đầu anh nói với người nhà, tình hình cũng nhẹ nhàng. Cũng không phải xảy ra việc vì làm bai lộ rồi mới mau mải come out, mà là y trực tiếp thẳng thắn với bố mẹ.
Thái độ mẹ Tôn Xuyên vẫn tốt, còn bố anh thì cho ngay một cái tát.
Sau mấy ngày, ông bố càng lúc càng tức, cuối cùng thấy sắp xảy ra bi kịch “khử con” đến nơi, mẹ y mới làm y rời nhà trong đêm. Từ đó về sau, dù Tôn Xuyên có gọi điện thoại đối phương cũng là tắt luôn không nghe.
Nhâm Kiệt lúc nghe thấy thế thì cười: “Thế vậy mà em còn có gan về à.”
Nếu là người khác, có lẽ chỉ muốn ở ngoài tránh cho yên chuyện thôi.
Vẻ mặt Tôn Xuyên có chút bất đắc dĩ: “Đấy là bố em mà…”
Một câu nói thôi đã đủ hết.
Trên đường trở về, Nhâm Kiệt lái xe, anh vẫn cứ trầm ngâm.
Tôn Xuyên nói đến chuyện năm đó, anh chỉ ở bên cạnh nghe thôi, tình cờ có nói chêm dăm câu, thì cũng chỉ là chút trêu chọc không quan trọng gì lắm.
Không gian chật hẹp trên xe ngập tràn một loại căng thẳng khiến người ta cảm thấy áp lực. Bất kể là Nhâm Kiệt hay Tôn Xuyên thì thật ra đều như nhau. Chắc chỉ tâm trạng là bất đồng.
.