Lỡ Rồi Yêu Luôn

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Càng đến gần bạn trai, con tim Trình Lưu đập càng nhanh.

Anh ấy đẹp trai quá xá!

Ngọn đèn trên cao chiếu xuống, con ngươi màu hổ phách xinh đẹp lộ ra chút lãnh đạm, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Đôi tay trắng nõn và lạnh giá của anh cầm một bó hoa linh lan* trắng muốt nặng trĩu, chúng hơi rủ xuống, nhất thời không thể phân biệt được là tay anh trắng hơn hay đóa hoa linh lan kia trắng hơn.



*hoa linh lan hay lan chuông, là loài duy nhất trong chi Convallaria thuộc một họ thực vật có hoa là họ Asparagaceae. Nó có nguồn gốc trong khu vực ôn đới mát của Bắc bán cầu tại châu Á, châu Âu và Bắc Mỹ. Về ý nghĩa, linh lan được coi là biểu tượng của tình yêu, nó được gọi là “The Return of Happiness” – sự trở về của hạnh phúc. Do đó, các cặp uyên ương thích chọn lựa linh lan làm hoa cưới như một lời ước hẹn trăm năm.

Chỉ là tới đón mình mà còn cố ý ăn diện, thậm chí đeo cả lens, nhưng màu sắc khá hợp nhau.

Trình Lưu đưa mắt nhìn bạn trai từ trên xuống dưới, sau đó ngắm nghía những ngón tay với khớp xương xinh đẹp và đôi chân thẳng tắp của anh, cuối cùng đáp xuống những bông hoa linh lan trắng muốt.

Hai giờ trước cô mới nghe hành khách ngồi cạnh nhắc đến hoa linh lan trên máy bay, không ngờ bạn trai cũng mua nó. Chả có lẽ tặng hoa linh lan gần đây đang thịnh hành trên thị trường? Không biết nó có gì đặc biệt, chắc là chỗ bán hoa lại marketing rồi. Trình Lưu vừa suy nghĩ vừa cất bước đến chỗ bạn trai, nắm lấy bó linh lan trong tay anh: “Tới đây là được rồi, sao còn mua hoa?”

Vừa dứt lời, cô đã thấy bạn trai khẽ nhíu mày.

Chẹp, ngay cả cau mày cũng đẹp!

Trình Lưu âm thầm hít một hơi thật sâu, bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh như mọi khi, nhưng lặng lẽ ngẫm lại vừa rồi mình không nên nói như vậy, đó là thiếu hiểu biết. Nhưng mà nói xin lỗi thì cũng không đúng. Cô dứt khoát đổi hoa từ tay trái sang tay phải kéo vali, sau đó nắm tay bạn trai kéo ra ngoài: “Đi về thôi.”

Lúc cô quay lại, Trình Lưu nhạy bén thấy được đôi mắt bạn trai hơi mở, như thể đang bị sốc.

Chắc hẳn là đang ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên được mình chủ động nắm tay ấy mà.

Trái tim chỉ có công việc của Trình Lưu lại thấy áy náy: Tại sao trước đây mình có thể vô tâm bỏ bê bạn trai sang một bên? Nhưng mà tay của bạn trai sờ thích thật đấy, vừa ấm áp lại còn mềm mại. Tuy nhiên, sau khi quay người đi được hai bước, điện thoại của Trình Lưu lại vang lên, cô đành buông tay bạn trai ra trước. 

“Cô Trình, cô làm rơi điện thoại trong phòng làm việc, trước đó không liên lạc được với cô. Xin hỏi cô có cần gửi qua đường bưu điện không?” Người gọi đến là giám đốc của khách sạn.

Nghe vậy, Trình Lưu liền liếc ngang vào balo đựng laptop của mình, sau cuộc nói chuyện với bạn trai vào đêm đó, cô không cho điện thoại vào trong túi. Có lẽ trưa hôm nay đi ra ngoài vội quá nên cô đã bỏ quên điện thoại cá nhân. Nhưng cô không sử dụng nó nhiều, mọi người trong gia đình cũng hay liên lạc với số máy này hơn.

Trình Lưu nói: “Trước hết cứ để nó ở khách sạn, khi nào đến thành phố G tôi sẽ tới lấy.”

Cô đến thành phố G rất nhiều, dãy phòng trong khách sạn này là do trợ lý đặt dài hạn cho cô, điện thoại di động cá nhân cũng không dùng đến nhiều nên để ở đó cũng chả sao.

“Vâng, vậy tôi không làm phiền cô nữa.”

* * * * *

Sau khi Quý Triều Chu nhận được cuộc gọi, anh mang theo bó hoa linh lan đến sân bay, đợi khoảng nửa tiếng thì thấy Vân Phỉ kéo vali đi ra.

Cô ta không đeo khẩu trang, thậm chí không đeo cả kính râm, khuôn mặt hoàn toàn để lộ ra ngoài.

Ánh mắt Vân Phỉ chạm mắt anh, trên khuôn mặt của cô ta lập tức hiện lên nụ cười xinh đẹp, những hành khách xung quanh đã âm thầm quan sát Vân Phỉ từ sớm, giờ tiếng bàn tán càng xôn xao hơn. Cô ta dường như không nhận ra, bước nhanh đến chỗ Quý Triều Chu, có cảm giác như thể cửu biệt trùng phùng. Vẻ mặt của Quý Triều Chu càng thêm lạnh lùng: Cô ta làm vậy là có chủ đích.

Quý Triều Chu quét mắt nhìn xung quanh. Quả nhiên chẳng biết từ lúc nào vài người vác theo những chiếc máy ảnh to nhỏ khác nhau xuất hiện ở ngay sát, họ liên tục đi theo hướng bước chân của Vân Phỉ, bắt đầu chuyển sự chú ý lên người anh. Ngay trước khi Quý Triều Chu quay đi, một người nhảy xổ ra trước mặt anh, trực tiếp giật lấy bó linh lan trên tay và nói chuyện với anh bằng giọng điệu không thể thân thuộc hơn.

Các phóng viên giải trí đang vác những “khẩu súng” dài ngắn khác nhau nhìn thấy cảnh này, họ sững sờ mất một lúc, động tác chụp ảnh trở nên do dự.

Người đàn ông với nhan sắc có thể tiêu diệt cả đám tiểu sinh trong làng giải trí chỉ trong vài giây, không phải là người yêu của sao nữ đang nổi Vân Phỉ?

Một giây sau, Quý Triều Chu đột nhiên bị người phụ nữ trước mặt nắm lấy tay, xoay người kéo đi, trong lúc đó đối phương thậm chí còn dùng lòng bàn tay xoa nhẹ lên mu bàn tay anh. Cho dù Quý Triều Chu có bình thản thế nào đi chăng nữa, thì giờ phút này anh cũng bị đứng hình. Nhưng anh cũng không buông tay đối phương, mà đối phương mới là người buông ra trước, sau đó người này trả lời một cuộc điện thoại. Hơn mười giây sau, đối phương kết thúc cuộc gọi, cất điện thoại vào túi, hơi nghiêng người vươn tay ra, lại nắm lấy tay Quý Triều Chu và đi ra ngoài.

Quý Triều Chu khẽ cau mày, nhìn chằm chằm người trước mặt. Anh chắc chắn mình không quen biết cô gái này. Không phải là không có người thích anh dùng nhiều lý do khác nhau để tiếp cận anh, đủ các loại lý do thái quá đều có. Nhưng mà… hành động của người này quá tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến Quý Triều Chu nhất thời tự hỏi mình có thật sự không quen biết cô hay không.

Anh khẽ quay đầu nhìn lại, Vân Phỉ đằng kia hiển nhiên nhìn thấy cảnh này cũng sửng sốt không kém, cô ta bị sốc đến mức dừng bước, khiến những hành khách xung quanh dần vây lấy cô ta, bắt đầu đòi xin chụp ảnh chung và chữ ký. Hàng mi dài của Quý Triều Chu rũ xuống, che giấu tất cả cảm xúc trong đáy mắt, anh không rút tay ra mà để mặc người trước mặt dắt mình đi.

Tất nhiên, Trình Lưu đang đi đằng trước không biết suy nghĩ của ‘bạn trai’, cô còn mải đắm chìm trong niềm vui được bạn trai nắm tay, sải bước ra ngoài. Thuận tiện nhạy bén nhận thấy một phóng viên giải trí nào đó với máy ảnh đại bác đang chĩa ống kính về phía họ.

Thời điểm bọn họ đi ngang qua, Trình Lưu buông tay cầm vali, bàn tay đang cầm hoa linh lan cứ thế chỉ về phía người kia: “Đừng có đăng ảnh lung tung.”

Những năm gần đây, cô có chút danh tiếng trong ngành kinh doanh công nghệ, nhưng Trình Lưu không thích gương mặt của mình xuất hiện trên những tít báo giật gân, vì vậy cô thuận tiện đưa ra lời cảnh cáo.

Vốn đang không thể nói rõ được tình hình hiện tại, người phóng viên ‘vò đã mẻ lại sứt*’ lộ ra khuôn mặt ngây ngô từ phía sau camera: “Oh, được thôi.” Anh ta chỉ nghĩ rằng hai người là một cặp hành khách có ngoại hình đẹp đi lạc vào khung hình lại có sự nhạy cảm với các loại máy quay.*vò đã mẻ lại sứt: mặc cảm tự ti, cho mình là người bất tài vô dụng. Khi họ đã đi được một khoảng xa, tay phóng viên mới từ từ định thần lại, liếc nhìn đám đông đang túm tụm thành một đống ở phía đối diện, suy nghĩ một hồi liền bỏ cuộc chơi. Cứ tưởng rằng tin tức người yêu của Vân Phỉ đến đón chuyến bay là thật, hóa ra chỉ là hiểu lầm. Nhưng cặp đôi vừa đi qua trông rất ưa nhìn, đặc biệt là người đàn ông, ngay cả một người thanh niên cứng như mình cũng bị anh ta làm cho choáng váng.

Tay phóng viên nhìn xuống một vài tấm hình mình đã chụp, hơi lưỡng lự không nỡ xóa đi, những bức ảnh đó được chụp khá đẹp. Anh ta nhớ tới lời cảnh cáo của nữ hành khách vừa rồi, bảo mình không được đăng lung tung, giữ làm của riêng thì chắc không sao đâu nhỉ. Nghĩ như vậy, ánh mắt anh ta rơi vào nữ hành khách đang nắm tay nam hành khách trong tấm ảnh, một lúc sau mới thấp giọng lẩm bẩm: “Sao nhìn… quen thế?”

Lúc này, Trình Lưu – nữ hành khách nhìn có vẻ quen quen trong mắt tay phóng viên giải trí đã dẫn ‘bạn trai’ đến bãi đậu xe, mở cốp xe và cho hành lý vào. Đóng xong cốp xe, Trình Lưu quay sang nói nói với ‘bạn trai’ đang đứng bên cạnh: “Add Wechat.” 

Lưu số liên lạc của bạn trai vào chiếc điện thoại này, Trình Lưu cảm thấy mình có phần không phân biệt công tư, nhưng mà… Trình Lưu ngước nhìn bạn trai chói mắt trước mặt, giới hạn của cô vẫn có thể hạ thấp xuống chút nữa.

Thấy anh không nhúc nhích, Trình Lưu nhìn xuống màn hình điện thoại, sau đó đưa mã QR của mình ra: “Quét đi.”

Từ khi cô đưa Wechat trên điện thoại ra trước mặt Quý Triều Chu, anh đành phải miễn cưỡng nhìn vào một loạt cái tên trong danh sách, cuối cùng ánh mắt Quý Triều Chu dừng lại ở một cái tên quen thuộc.

Là người của ông ta phái đến?

Đồng tử màu hổ phách quét nhẹ qua người phụ nữ chỉ thấp hơn mình nửa cái đầu, ánh mắt rơi vào tên tài khoản Wechat của cô trên mã QR.

Số 6. Hình đại diện là một cây súng quay về phía bên tay phải với nòng súng hướng lên trên.

Lại nghĩ đến hành động của đối phương dùng để cảnh cáo tay phóng viên giải trí vừa rồi. Vệ sĩ? Quý Triều Chu im lặng hồi lâu, nhớ tới lời dì Vân nói, cuối cùng lấy điện thoại ra add Wechat của ‘người vệ sĩ’ đối diện.

Trình Lưu kiên nhẫn đợi bạn trai add Wechat lần nữa, trong lòng tự khen ngợi mình, bạn trai chỉ đang giận dỗi thôi, cô chịu khó dỗ dành là được. Hơn nữa, hôm nay bạn trai còn đặc biệt ăn diện vì cô, là bạn gái, cô nên rộng rãi, thỉnh thoảng cúi đầu cũng không sao. Vì vậy, cô chủ động bước tới mở cửa ghế lái phụ và đợi anh đi vào.

Từ nhỏ Trình Lưu đã là người không chuyện gì là không làm được, bây giờ muốn cải tạo chính mình, làm một người bạn gái nhị thập tứ hiếu*, cô nhất định có thể tận tâm tận lực!*nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn.Sau khi Quý Triều Chu biết đối phương là vệ sĩ, anh cũng không có ý định thăm dò vừa rồi ở sân bay đã xảy ra chuyện gì, chỉ lạnh lùng ngồi vào trong xe. Trình Lưu đi vòng qua bên kia, ngồi vào ghế lái, khi lái xe ra khỏi bãi đậu xe, cô lặng lẽ ngắm sườn mặt của bạn trai đang nhìn ra ngoài cửa kính. Ba tháng không gặp, ngay cả sườn mặt cũng trở nên hoàn hảo hơn.

Con tim Trình Lưu đập thình thịch. Vốn dĩ cô tính đưa bạn trai đi ăn tối luôn, nhưng bây giờ lại có chút ngại ngùng, tốt hơn hết phải quay về tắm rửa và thay quần áo trước, sau đó mới đi hẹn hò. Dù sao bạn trai ngồi cạnh cũng xinh đẹp sạch sẽ, mà mình sáng hôm nay còn dạo một vòng trong phòng thí nghiệm ở thành phố G rồi mới bay về.

“Anh… sống ở đâu?” Do dự mãi, cô mới hỏi.

Vừa thốt ra, Trình Lưu lại bắt đầu cảm thấy tội lỗi. Sau nửa năm, cô thậm chí không biết bạn trai mình đang sinh sống ở đâu.

“Tòa nhà 5 khu tập thể Văn Hưng.” Quý Triều Chu không nhìn cô, nói xong, anh lại lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh sẽ không làm khó một vệ sĩ.

Dọc theo đường đi, trong xe vô cùng yên tĩnh, chỉ có Trình Lưu thỉnh thoảng không kìm được ngắm ‘bạn trai’ đang tức giận.

Tại đèn đỏ phía trước, Trình Lưu đạp phanh, vội vã liếc bàn tay thon dài xinh đẹp của bạn trai đang buông thõng một bên. Muốn sờ quá.

Tuy nhiên, trước đây cô đã từng nghe đối tác kinh doanh của mình nói rằng bạn gái đang tức giận thì không thể động tay động chân lung tung, đổi thành bạn trai chắc cũng giống thế. (Lynn: hahahahahahahahahaha tư duy logic quá má =)))))))))))

Tốt hơn hết là quên đi. Trước tiên phải dỗ dành được người ta đã.

Trình Lưu thuận lợi lái xe vào khu tập thể Văn Hưng và dừng lại ở cửa tòa nhà số 5. Điện thoại rung lên, cô lấy ra xem thì thấy đó là tin nhắn của trợ lý, nói rằng bọn họ chuẩn bị họp. Cô nhắn lại, sau đó quay sang nhìn bạn trai vừa đẩy cửa ra: “Tám giờ tối em đón anh đi ăn tối ở Cốc Vũ Quán.”

Trình Lưu đặt một phòng riêng cho cả ngày, ban đầu là để mình có thể tự do về mặt thời gian, tiến lùi tùy lúc. Quả nhiên không tiêu nhầm tiền, bây giờ cô có thể về nhà tắm rửa và thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Quý Triều Chu dừng bước, quay trở lại xe.

Hết giận nhanh thế à? Trình Lưu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bạn trai mà vui mừng khôn xiết, chưa kịp mở miệng nói gì thì đã phải trơ mắt nhìn anh lấy đi bó hoa linh lan mà cô để trong xe.

“….”

Sao lại càng giận dữ hơn, không thèm tặng hoa cho mình vậy?

Nhìn bóng lưng của bạn trai đi vào rồi biến mất, Trình Lưu ngồi trong xe thở dài. Ban đầu không biết trân trọng, bây giờ người ta không vui là chuyện bình thường.

Cô cầm điện thoại, xem tài khoản Wechat của bạn trai vừa add vào. Anh đã đổi ảnh đại diện, thậm chí đổi cả tên nick. Ảnh đại diện Wechat cách đây vài ngày vẫn là ảnh selfie sườn mặt của anh, nhưng bây giờ nó đã biến thành một chiếc thuyền pha lê chứa đầy chất lỏng màu vàng nhạt, giống như một lọ nước hoa. Tên nick chỉ có một chữ ‘Thuyền’ (Chu).

Trình Lưu ngẫm nghĩ nửa ngày, nhưng vẫn không thể nhớ ra tên nick Wechat ban đầu của bạn trai mình là gì, chỉ nhớ mang máng rằng đó là tên tiếng Anh. Jerry hay là Tm? Cô bấm vào phần chú thích, ngồi nghĩ mãi vẫn không gõ được ba chữ ‘Uông Hải Dương’. Giờ nhìn lại, cô cảm thấy cái tên này không hợp với bạn trai.

Nhưng nó cũng mới lạ! Cuối cùng, cô đã gõ hai chữ ‘bạn trai’ trên ghi chú Wechat.

Một lúc sau, Trình Lưu quay đầu xe lái đến chỗ ở của mình. Chỉ là việc dỗ dành bạn trai thôi mà, cô nhất định sẽ làm được. Chẳng phải chỉ tức giận vì mình đã lâu không liên lạc sao? Từ hôm nay trở đi, Trình Lưu cô bảo đảm sẽ đồng hành cùng bạn trai mỗi ngày!HẾT CHƯƠNG 2

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Lưu: Em coi anh là bạn trai em, anh lại coi em là vệ sĩ?:)

Quý Triều Chu: Đâm lao thì phải theo lao thôi.

Lynn cũng có lời muốn nói:

Như phần chú thích phía trên đã ghi, linh lan là biểu tượng của tình yêu, nó còn được gọi là Sự Trở Về Của Hạnh Phúc. Mình nghĩ đây chính là lý do tác giả cho linh lan xuất hiện ngay từ đầu truyện, khi Trình Lưu trở về từ chuyến công tác, gặp lại Quý Triều Chu ở sân bay, trên tay anh cầm hoa linh lan (tuy rằng chúng không phải dành cho cô), tất cả những điều này chính là điềm báo cho sự thay đổi mối quan hệ của hai người sau này.

(Còn lý do tại sao mình nói hai người gặp lại chứ không phải là lần đầu gặp thì mời các bạn từ từ khám phá)
Bình Luận (0)
Comment