Lỡ Rồi Yêu Luôn

Chương 40

Khi Trình Lưu nói điều này, hai tay cô chống lên tường, cặp mắt sáng long lanh nhìn Quý Triều Chu với vẻ mong đợi khiến người ta không thể cưỡng lại.

Có lẽ là tia nắng ban mai quá chói mắt, Quý Triều Chu vô thức quay mặt đi chỗ khác. Thay vì nhìn người bên kia, anh lại cúi đầu tưới hoa, không trả lời.

Trình Lưu dứt khoát leo qua từ phía đối diện, thoải mái đáp xuống đất đứng bên cạnh Quý Triều Chu, thẳng thắn và nhiệt tình hỏi: “Ngày mai tôi phải lên hình nên muốn mua quần áo, anh có thể đi cùng tôi để lựa đồ được không?”

Tầm mắt Quý Triều Chu rơi vào bộ quần áo cùng kiểu ngày nào cũng như ngày nào đến cả màu sắc cũng không đổi của cô: “…”

Quả thực gu ăn mặc của người nào đó rất đáng lo.

Quý Triều Chu dừng tay, dời hai bước về bên cạnh kéo giãn khoảng cách quá gần giữa hai người. Anh nâng bình tưới lên, thấp giọng hỏi: “Khi nào thì đi?”

“Giờ có thể đi ngay.” Trình Lưu hớn hở nói.

Anh hàng xóm tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác, xứng đáng là crush cao thượng của cô.

Quý Triều Chu nghiêng mặt nhìn cô, trầm giọng nói: “Tưới nước xong rồi đi.”

“Được.” Trình Lưu hí ha hí hửng chạy sang bên trái để lấy bình tưới cây xấu xí.

Cô không lấy bình tưới mà Quý Triều Chu đưa trước đó. Sau khi mang về cô cũng không lấy ra, ngày nào cũng để ở nhà như báu vật, hoàn toàn bỏ qua ý định ban đầu của Quý Triều Chu là dùng nó để tưới nước cho những mầm cây trong vườn biệt thự số 6.

* * * * * *

“Cô định tham gia chương trình gì?” Trên xe, Quý Triều Chu hỏi cô. Nếu là tiệc trao giải thì cần lễ phục, chương trình hội nghị thì cần âu phục.

Trình Lưu lái xe đi thẳng về phía trước, tới đèn đỏ, cô mở WeChat trên điện thoại di động và cho anh xem tin nhắn: “Cái này.”

Quý Triều Chu cầm điện thoại lên, hơi sửng sốt khi nhìn tên chương trình bên trên, đây chính là chương trình mà Vân Phỉ nhắc tới ngày hôm đó. Đối tượng mục tiêu của chương trình này thường là các công ty cần được quảng bá.

Nhưng dù trong ngành hay trong giới đại chúng, danh tiếng của Công nghệ Thần Ẩn cũng không cần tuyên truyền. Anh vẫn nhớ những gì mình đã nghe trên màn hình quảng cáo ven đường hôm đó, người dẫn chương trình nói rằng người sáng lập Thần Ẩn không thích lộ diện.

“Sao tự nhiên lại muốn tham gia show này?” Quý Triều Chu hỏi Trình Lưu bên cạnh.

Cô thản nhiên trả lời: “Lý tổng chính là Lý Đông, người đã bán biệt thự cho chúng ta đó, ông ấy bị vợ đuổi ra khỏi nhà vì show này nên nhờ tôi thay thế tham gia kỳ sau.”

Trình Lưu không nói ra chuyện mình chỉ muốn thông qua chương trình này để kín đáo giới thiệu với anh chút vốn liếng.

Quý Triều Chu không quan tâ m đến chuyện nhà người khác, vì vậy anh định trả lại điện thoại cho Trình Lưu.

Kết quả là đèn xanh trước mắt bật lên, Trình Lưu nhanh chóng nhả phanh, nhấn chân ga phóng về phía trước. Quý Triều Chu cũng lắc lư theo, điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay, khi anh vô thức giữ lấy nó, ngón tay cái chạm vào màn hình và thoát khỏi tin nhắn WeChat của trợ lý đạo diễn. Anh nhìn xuống, dễ dàng nhìn thấy dòng ghi chú có hai chữ trên đầu trang chủ của WeChat: Bạn trai.

Đôi mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo, nhưng rồi không khỏi choáng váng khi nhìn thấy hình đại diện của tài khoản. Đó là hình đại diện WeChat của mình.

Trình Lưu ở bên cạnh còn chưa biết chuyện gì nên vui vẻ lái xe, cô đang nghĩ cách làm thế nào để vô tình khoe khoang sự giàu có của mình trong buổi ghi hình ngày mai.

Sau khi Quý Triều Chu phản ứng lại, anh mím môi quay sang khóa màn hình, cất điện thoại vào ngăn chứa đồ rồi giả vờ như không nhìn thấy. Chỉ là điện thoại có vẻ hơi nóng, nhiệt độ từ ngón tay truyền đến vành tai anh như thiêu đốt.

Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe như chưa có chuyện gì xảy ra, hai tay rủ xuống trước đầu gối, đầu ngón tay khẽ co lại.

Không hiểu tại sao cô lại ghi chú như vậy.

* * * * * *

Trình Lưu không đến trung tâm thương mại lần trước, cô đổi sang một trung tâm mua sắm có quần áo phụ nữ ở ngay tầng một. Khi xe đang đậu, Trình Lưu lấy điện thoại di động ra. Lúc đầu cô định kiểm tra thời gian, nhưng khi nhìn thấy trang chủ của WeChat, cô lập tức luống cuống.

Cô khẽ liếc Quý Triều Chu, anh dường như không có phản ứng gì đặc biệt, có lẽ anh không nhìn thấy nhưng cũng có thể đã thấy rồi. Trình Lưu đăm chiêu suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định giải thích trước, cô không thể lưu lại ấn tượng xấu trong lòng anh.

Trình Lưu mở máy trước mặt Quý Triều Chu, sau đó giả vờ như vừa mới phát hiện ra: “Lúc trước nhận lầm người, nhưng tôi quên đổi ghi chú.”

Quý Triều Chu dừng bước, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia lặng lẽ nhìn Trình Lưu trong chốc lát, sau đó anh hỏi cô: “Ghi chú gì?”

Anh ấy chưa thấy!

Tiểu Trình tổng thầm nghĩ tốt quá rồi, vậy thì không cần đổi nên tùy ý xua tay: “Không có gì quan trọng đâu.”

Vừa dứt lời, Trình Lưu lập tức cảm nhận được không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh đi nhưng Quý Triều Chu đã xoay người đi về phía cửa, cô đành vội vã đuổi theo.

* * * * * *

Tầng một của trung tâm thương mại toàn quần áo phụ nữ, vì vậy không cần phải lên tầng trên.

Đây là lần đầu tiên Trình Lưu dành thời gian để mua quần áo cho bản thân, nhưng cô rõ ràng là không biết làm thế nào để kết hợp chúng. Cô cứ nhấc bộ nào lên thấy có thể mặc được thì nghĩ là nó sẽ đẹp.

Quý Triều Chu lẳng lặng đứng trước giá áo, chọn quần áo cho cô.

Thể loại show này không cần quá long trọng nhưng cũng không thể tùy tiện như Trình Lưu được.

“Chiếc váy dài màu đen này rất thích hợp để đi giao thiệp trong tiết trời xuân hè, cũng có thể mặc hàng ngày.” Nhân viên bán hàng nhìn thanh niên tuấn tú, nghiêm túc giới thiệu, “Bạn gái anh cao ráo, chân dài nên chắc chắn rất phù hợp.”

Trình Lưu mở cờ trong bụng khi nghe thấy người bán hàng nói “bạn gái”, cô lập tức nói: “Mua!”

“Chúng tôi không phải bạn trai, bạn gái.” Quý Triều Chu liếc Trình Lưu bên cạnh, lạnh lùng nói, “Chất liệu mỏng, dễ hư hỏng.”

Một người lớn tồng ngồng như vậy, có thể vẽ loạn ống tay áo lại rất thích trèo tường, không biết chiếc váy dài này có thể tồn tại được một ngày hay không. (Lynn: nghe lời miêu tả này thì Trình tổng hơi giống khỉ)

“Thế thì không mua!” Trình Lưu lập tức đổi giọng, hiển nhiên cô cảm thấy những gì Quý Triều Chu nói luôn đúng.

Nhân viên bán hàng nhìn người thanh niên tuấn tú lạnh lùng rồi lại dời tầm mắt sang Trình Lưu trên mặt viết đầy chữ hớn hở, trong lòng hoang mang: Không phải một cặp, chẳng lẽ là anh em? Mặc dù cả hai đều rất đẹp nhưng trông họ đâu có giống nhau.

Anh chọn ra một bộ đồ và đưa cho cô: “Thử đi.”

“Được.” Trình Lưu nhận lấy rồi vào phòng thay đồ.

Khi cô bước ra, nhân viên bán hàng đứng bên chân thành khen: “Bộ đồ này rất hợp với quý khách.”

Trình Lưu có đôi chân dài miên man, chiếc thắt lưng khóa bạc trên quần tây rõ ràng càng làm tăng thêm ưu điểm này, trên cổ áo sơ mi trắng có một đường thêu nhỏ trông rất tinh tế lại sinh động.

“Cái này được không?” Trình Lưu nghiêm túc hỏi Quý Triều Chu, cô đã quyết định sau này sẽ mặc bộ quần áo anh chọn đến công ty mỗi ngày để âm thầm khoe khoang.

Quý Triều Chu nhìn bàn tay Trình Lưu vô thức kéo cổ áo sơ mi vài lần, lắc đầu: “Đổi cái khác.”

Trình Lưu đi vào thay quần áo, lấy điện thoại ra xem thời tiết cho ngày mai.

Trời quang, nhiệt độ từ 12°C ~ 15°C. Thời tiết như thế này cần một chiếc áo khoác để không bị lạnh.

Sau khi Trình Lưu bước ra, cô lại kéo quần áo, có lẽ vì cô đã quen mặc quần áo rộng nên không thích những bộ quần áo quá gò bó.

“Còn bộ này thì sao?” Mặc dù Trình Lưu cảm thấy những bộ quần áo này không thích hợp, nhưng chỉ cần Quý Triều Chu chọn chúng, cô sẽ rất vui khi mặc lên người.

Nhưng anh đã thay đổi phong cách sang trang phục rộng rãi, bỏ áo sơ mi và để cô mặc thử. Phong cách không chỉ phụ thuộc vào quần áo, mà còn phụ thuộc vào kiểu tóc.

Sau khi Trình Lưu lại ra ngoài lần nữa, ánh mắt của Quý Triều Chu dừng trên người cô trong chốc lát. Đột nhiên anh đến bên cô, vươn tay cởi bỏ dây buộc tóc của Trình Lưu, mái tóc đen vừa dài vừa dày tức khắc bung xõa, anh từ từ rút tay về, vài sợi tóc rối còn quấn vào tay anh. Lạnh lùng mềm mại, chất tóc mượt mà chẳng giống con người Trình Lưu chút nào.

Trình Lưu ở đối diện vô thức ngước mắt lên nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, không biết Quý Triều Chu đang làm gì.

Nhân viên bán hàng đứng bên nghi ngờ nhìn hai người, thế này mà không phải một cặp?

Quý Triều Chu rút tay về: “Bộ quần áo này hợp với xõa tóc hơn.”

Trình Lưu có chút xấu hổ, cô không thích xõa tóc lắm, cảm thấy nó cản trở tầm nhìn của mình. Nhưng nếu Quý Triều Chu đã nói như vậy, cô đồng ý sẽ để xõa một ngày.

“Không cần bộ này nữa.” Quý Triều Chu liếc qua hàng chân mày của cô, bỗng xòe lòng bàn tay lấy chiếc dây buộc tóc ra, “Buộc vào.”

“Ồ.” Trình Lưu nhặt dây buộc tóc và cột lại.

Cuối cùng, Quý Triều Chu chọn lại một bộ khác cho cô: “Thử xem.”

Bên trong là một chiếc áo len mỏng cổ chữ v màu đen hơi rộng, bên ngoài là một chiếc vest mỏng màu xám và cà phê sáng màu, chất vải mềm mịn và có độ kết cấu tuyệt vời. Quả nhiên khi Trình Lưu thay xong bước ra, tay không còn kéo lung tung nữa, trông cô có vẻ rất thoải mái với bộ đồ này.

Cô mặc rất vừa vặn, bộ vest cũng không tính là bó sát kết hợp với chiếc áo len đen rộng rãi bên trong, nó toát lên khí chất lười biếng và hơi thở cuộc sống, nhưng không mất vẻ trang trọng và phù hợp cho buổi lên hình ngày mai.

Ngoài trang phục, Quý Triều Chu còn chọn cho cô một đôi giày da màu đen, nhưng đế giày lại là họa tiết cờ caro đen trắng, khiến người ta sáng mắt.

Anh chưa bao giờ chọn quần áo cho ai, nhưng lại rất thông thạo.

“Vậy ngày mai tôi sẽ mặc như thế này để đi ghi hình.” Trình Lưu đứng ngắm nghía trước gương rồi nói với vẻ nghiêm túc.

“… Ờ.” Quý Triều Chu mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác.

Lúc không cười, cô như trở thành một con người khác, không gần gũi như mọi khi.

Trình Lưu đi thay quần áo, sau khi thanh toán hóa đơn, cô kiếm cớ nói phải cảm ơn Quý Triều Chu và mời anh đi ăn cơm.

Tóm lại, nhờ không bỏ sót việc đi dạo phố lẫn ăn uống, Tiểu Trình tổng đã được cảm nhận sự vui vẻ của ‘buổi hẹn hò’ cả ngày hôm nay! 

* * * * * *

Vân Phỉ rất vui khi biết kỳ tiếp theo của chương trình sẽ ghi hình với Trình Lưu, bởi vì Quý Triều Chu ở nhà kế bên và cô ta sẽ có cơ hội gặp anh.

Mà chương trình này là dạng phát sóng trực tiếp, Vân Phỉ không khỏi có suy nghĩ khác.

Tổ đạo diễn của chương trình vui đến thao thức cả đêm sau khi biết tin Trình Lưu sẽ đến, họ đã đăng lên Weibo để chuẩn bị thêm nhiệt cho đợt quảng bá.

Bất luận đó là lần đầu tiên xuất hiện của nội bộ Công nghệ Thần Ẩn hay của người sáng lập lần đầu lên chương trình, thì đó đều là một điểm sáng để tuyên truyền. Chương trình của bọn họ chủ yếu ghi hình các sếp tổng, đa số các sếp đều là những người trung niên với ngoại hình phổ thông, nhưng Trình Lưu không chỉ trẻ trung mà còn rất ưa nhìn.

Vì vậy, một ngày trước khi quay, Vân Phỉ đã thử vô số quần áo. Cuối cùng cô ta chọn một chiếc váy màu đỏ, tôn lên vẻ đẹp của mình, cố gắng không bị Trình Lưu lấn át.

Hôm sau là ngày ghi hình, Vân Phỉ sáng sớm đã ngồi xe đến trước biệt thự. Tổ đạo diễn nhận được tin tức từ Trình Lưu và biết rằng đó là biệt thự số 6, liền đi bấm chuông cửa. Họ cần setup các thiết bị máy quay trước nên phải đến từ sớm.

Nhưng vào lúc này, Trình Lưu đang ở biệt thự bên cạnh, cẩn thận cắt lá chết của cây con, sau đó ngồi xổm xuống nghiên cứu rễ cây của chúng.

“Trình Lưu.” Quý Triều Chu cau mày nhìn người ngồi xổm trước cây bưởi đang cúi đầu không biết còn nhìn cái gì, anh lên tiếng nhắc nhở, “Bên nhà có người bấm chuông.”

“Ờ.” Trình Lưu chậm rãi đứng dậy, đang đi được nửa đường thì dừng lại, quay sang nói với Quý Triều Chu: “Không đi lối kia nữa, tránh bị bọn họ phát hiện.”

Lúc này, ê kíp chương trình ở bên nhà đã mở được cửa trong lúc vô tình, còn tưởng là Trình Lưu cố ý mở ra. Đạo diễn ngay lập tức yêu cầu người quay phim bật máy ghi hình để bắt đầu phát sóng trực tiếp, sau đó ra hiệu cho Vân Phỉ bắt đầu phần giới thiệu của mình.

“Chào buổi sáng cả nhà. Nơi tôi đang đứng bây giờ là tư dinh của Trình Lưu, người sáng lập Công nghệ Thần Ẩn.” Vân Phi với mái tóc sóng to và đôi môi đỏ mọng, quyến rũ. Cô ta cố tình dẫn máy quay nghiêng dựa vào tường và tự cầm điện thoại, nhìn bình luận trên màn hình, sau đó đưa tay lên ra vẻ thì thầm: “Tôi sẽ nói cho mọi người một bí mật nhỏ. Thực ra nhà điều hương thiên tài đã tạo ra Di Độ Nhiễm Sơn đang sống ở nhà bên cạnh.”

Đạo diễn đứng sau máy quay rất ngạc nhiên, anh ta không biết tin tức này.

Ê-kíp chương trình sẽ không quay đến số nhà, Vân Phỉ nói điều này chỉ để khán giả chú ý đến mối quan hệ giữa mình và Quý Triều Chu. Quả nhiên trên đạn mạc* có người nói muốn được xem nhà điều hương thiên tài kia.*đạn mạc: chức năng cho phép người xem đăng nhận xét trên màn hình trong video, phim, v.v… trong thời gian thực.“Nhân vật của chương trình hôm nay là người sáng lập Công nghệ Thần Ẩn. Đừng đi lệch mục tiêu, sau này có cơ hội tôi sẽ…”

Đúng lúc này, Tiểu Trình tổng, người không đi qua cổng lớn đột nhiên xuất hiện trên bờ tường và đối diện trực tiếp với ống kính máy quay điện thoại trên tay Vân Phỉ, máy quay thậm chí còn ghi lại rõ ràng quá trình trèo tường có vẻ quen cửa quen nẻo của cô.

“Ủ uôi vãi!” Đạo diễn không kìm được bật thốt lên.

Vân Phỉ sợ tới mức suýt chút nữa làm rơi điện thoại.

Trình Lưu cũng không khá hơn là bao, cô không ngờ nhóm người này lại tự mình chạy vào, nhất thời rơi vào tình thế khó xử khi đang ngồi xổm trên tường. Nghĩ kỹ lại thì cũng không sao, dù sao cũng không ai biết người ở nhà bên là ai.

Lúc này, giọng nói mát lạnh êm tai của Quý Triều Chu từ bên cạnh truyền đến: “Có chuyện gì vậy?”
Bình Luận (0)
Comment