Trình Lưu tay này cầm bó hương liệu tay kia ôm hoa, làm hết phận sự đi theo sau Quý Triều Chu, cả hai lại đi dạo nửa tiếng nữa rồi mới trở lại xe.
“Đưa hoa cho tôi.” Quý Triều Chu đến gần Trình Lưu, anh muốn lấy lại chỗ hoa mà cô đang ôm.
Trình Lưu thoáng buông tay ra, nhìn ngón tay thon thả và trắng nõn của đối phương rút vài bông hoa từ trong bó hương liệu kia, cô ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng khác với hương hoa. Thật ra trong không gian chật hẹp ở xe mấy lần trước, Trình Lưu cũng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng đó, nhưng cô không để ý mấy.
Vừa rồi cánh tay của bạn trai đang ở quá gần cô, cảm giác hiện diện càng tăng lên, Trình Lưu lập tức nhận ra. Đó là mùi gỗ đàn hương thoang thoảng xa lánh bụi trần, khiến cô không khỏi liên tưởng đến người ngồi bên thanh đăng trong thiền tự, nhìn cuộn giấy màu vàng, yên tĩnh tịch liêu. Đồng thời mùi hương cuối khiến Trình Lưu cảm nhận được thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ ẩm ướt, không chỉ vậy còn mang theo vị ngọt mơ hồ, xua tan đi cảm giác lạnh lẽo của hương đầu và giữa.
“Người anh thơm thật đấy.” Trình Lưu ngước nhìn bạn trai rồi nói trắng ra.
Nghe vậy, Quý Triều Chu cũng không cảm thấy bị vệ sĩ mạo phạm, anh chỉ giải thích: “Di Độ Nhiễm Sơn.” Nhưng mùi hương trên người Quý Triều Chu là loại đặc biệt do chính tay anh làm ra, không giống như các dòng Di Độ trên thị trường, ở mùi hương cuối hầu như không có mùi thơm của sữa, chỉ có sự lành lạnh.
Trình Lưu sửng sốt, bốn chữ đó hợp lại cùng nhau khiến cô nghe mà không hiểu nổi chữ nào. Nhưng một khi Trình tổng gặp phải vấn đề gì, điều cô giỏi nhất chính là âm thầm giữ kín những nghi ngờ trong lòng, đề phòng những kẻ “có tâm” sẽ nắm được đằng chuôi, đợi khi có cơ hội rồi giải quyết sau.
Thế là Trình Lưu cũng không hỏi thêm gì nữa, nhanh chóng bỏ bó hương liệu vào cốp xe, rồi lại nhanh nhẹn mở cửa xe cho bạn trai. Quý Triều Chu cầm hoa, nhìn bàn tay đang mở cửa xe của cô một lúc, không hiểu sao người vệ sĩ này lại luôn yêu cầu anh ngồi vào ghế lái phụ. Nhưng anh không hỏi ra miệng, chỉ cúi đầu ngồi vào xe, đối với anh ngồi ở chỗ nào cũng như nhau.
“Đi về thẳng hay là…” Trình Lưu tiến lại gần hỏi bạn trai.
“Tới Viện nghiên cứu phát triển của Nhiễm Sơn.” Quý Triều Chu nói thẳng.
“Được.” Trình Lưu lấy điện thoại ra tìm kiếm, thành công tìm được địa điểm này, bắt đầu đi theo điều hướng.
* * * * *
Bốn mươi phút sau, hai người đến được Viện nghiên cứu phát triển của Nhiễm Sơn.
Trình Lưu nhìn ra ngoài qua cửa xe, thấy tấm biển quảng cáo treo trên tòa nhà, trên đó có in hình một lọ nước hoa, bên cạnh viết bốn chữ cỡ đại “DI ĐỘ NHIỄM SƠN”. Sau đó, cô mới nhận ra rằng hóa ra trước đó, bạn trai đang nói về một nhãn hiệu nước hoa.
Cô xuống xe theo bạn trai, muốn cầm bó hương liệu thay anh. Quý Triều Chu trước tiên ôm lấy bó hương liệu, quay mặt nói với Trình Lưu: “Chín giờ tới đón tôi.”
“Anh muốn vào trong làm việc?” Trình Lưu hỏi bạn trai.
Quý Triều Chu cầm lấy bó hương liệu rồi nhìn cô: “Cô không rảnh để tới?”
Trình Lưu lập tức phủ nhận: “Rảnh chứ, chín giờ em nhất định sẽ tới đón anh.”
Một cô bạn gái ba tốt thì phải biết đến đón bạn trai tan sở!Quý Triều Chu không nói gì, quay người bước vào Viện nghiên cứu. Trình Lưu đóng cốp lại, dõi theo bóng lưng khuất dần của bạn trai. Cô vừa chợt bừng tỉnh, hóa ra bạn trai mình định quay quảng cáo cho nhãn hiệu nước hoa có tên Nhiễm Sơn này.
Nhưng mà… bây giờ nhãn hàng còn bắt người mẫu tự mang đạo cụ?
Trình Lưu bối rối bước lên xe, còn chưa nghĩ ra, trợ lý đã gọi điện đến.
“Trình tổng, đã chiều rồi, sếp còn chưa hẹn hò xong?” Hạ Bách trêu chọc ở đầu dây bên kia.
“Công ty có chuyện gì sao?” Trình Lưu hỏi anh ta.
“Vừa rồi bên đối tác là Khách sạn Xuân Hạ đến gia hạn hợp đồng, nhân tiện muốn hẹn sếp ăn tối.” Giọng nói của Hạ Bách từ đầu dây bên kia vang lên, “Nếu không có thời gian, tôi sẽ thay sếp từ chối.”
Trình Lưu chống một tay lên vô lăng rồi gõ nhẹ, cô nhớ vợ của đối tác bên Khách sạn Xuân Hạ là người trong làng giải trí, vừa vặn có thể xin chút lời khuyên từ đối phương.
“Rảnh chứ, giờ tôi sẽ về công ty.”
Hạ Bách cười nói: “Vâng, vậy tôi sẽ đặt bàn trước cho sếp.”
Trình Lưu lái xe đến công ty, đối tác bên Khách sạn Xuân Hạ cũng vừa ra khỏi thang máy: “Lý tổng, lâu rồi không gặp.”
“Tiểu Trình tổng, cô vừa bận ở đâu về vậy?” Lý Đông đi ra khỏi thang máy cùng với Hạ Bách, ngẩng đầu nhìn thấy Trình Lưu thì cười hỏi.
Cô tiến lên bắt tay Lý Đông: “Bên ngoài có chút việc.”
Hạ Bách đi theo sau bọn họ với một khoảng cách không xa không gần rồi lái xe đưa hai người tới điểm hẹn. Đến nhà hàng, Hạ Bách đi tới chỗ Trình Lưu, cúi đầu nói thầm: “Nhà hàng ở tầng sáu, tôi về công ty trước.”
Trình Lưu gật đầu: “Được rồi, khi nào kết thúc, cậu lại tới đón tôi.”
Cô cùng Lý Đông bước vào trung tâm thương mại, cả hai đã không gặp nhau gần một năm trời.
“Công ty của Tiểu Trình tổng hiện tại càng ngày càng lớn mạnh.” Lý Đông cười nói, “Chỉ có điều, đã đến lúc cô cần thay đổi phong cách ăn mặc.”
Trình Lưu đang đút hai tay vào túi áo khoác thể thao, không mang theo kính râm vì nó còn ở trong xe. Cô ăn mặc như một sinh viên lại còn đứng bên cạnh Lý Đông, người đã ngoài bốn mươi tuổi nên trông càng thêm trẻ trung.
“Cứ ăn mặc thoải mái là được.” Trình Lưu không quan tâm, cô bán công nghệ chứ không bán quần áo.
“Cũng phải.” Lý Đông gật đầu đồng ý.
Hai người bước vào thang máy, Trình Lưu vừa xoay người ấn nút, tầm mắt nhìn sang phía trước bên tay phải thì đột ngột dừng lại, sau đó cô hạ tay xuống, quay sang nói với Lý Đông bên cạnh: “Lý tổng, chờ tôi một chút.”
Cô bước nhanh ra khỏi thang máy, đi thẳng về hướng bên tay phải. Lý tổng sững sờ, nhanh chóng đi theo ra ngoài.
Trình Lưu bước đến quầy chuyên doanh Nhiễm Sơn, hỏi thẳng nhân viên: “Tôi muốn mua một lọ Di Độ Nhiễm Sơn.”
“Vâng, chị chờ một lát, em sẽ lấy ngay cho chị.” Nhân viên quầy lập tức đi lấy một lọ nước hoa.
“Hai năm qua nhãn hiệu Nhiễm Sơn này rất nổi tiếng, bà xã tôi cũng thích nước hoa của họ.” Lý Đông đi tới, ngạc nhiên hỏi: “Cô mua làm quà cho ai à?”
Ông quen Trình Lưu đã mấy năm rồi, cô gái này vốn không thích trang điểm chứ đừng nói đến xức nước hoa.
“Tôi mua cho bản thân.” Sau khi thanh toán tiền, Trình Lưu mở luôn lọ nước hoa và xịt lên người hai phát.
Lý Đông: “Hả?”
Trình Lưu đậy nắp chai nước hoa rồi cho vào túi, khoe với Lý Đông: “Bạn trai tôi cũng thích Di Độ nên tôi mua về dùng thử.”
Lý Đông chấn động: “Cô thực sự có bạn trai?”
Gái thẳng* vạn năm cộng thêm cuồng công việc như Trình Lưu, ông thường nói với bà xã ở nhà rằng Tiểu Trình tổng nhất định sẽ độc thân suốt kiếp.
*gái thẳng (ngôn ngữ mạng) dùng để chỉ những cô gái không hiểu phong tình trong cuộc sống hàng ngày (không mang tính xúc phạm), hoặc không hiểu những điều mà nhiều người cho rằng con gái nên biết (chẳng hạn như phấn son). Trình Lưu khẽ cười: “Đương nhiên rồi, bạn trai của tôi còn rất đẹp trai là đằng khác.”
Thảo nào đám đàn ông trung niên này rất thích kể cho cô nghe về vợ của họ. Giờ thì Trình Lưu đã hiểu, cái kiểu bề ngoài thì ra vẻ nói chuyện tùy tiện nhưng thực chất là đang khoe khoang này, cảm giác đúng là không tồi!
Lý Đông sửng sốt, cây vạn tuế Tiểu Trình tổng thế mà nở hoa, quả là chuyện lạ. Ông lập tức hứng thú, hỏi cô: “Có ảnh không? Cho tôi xem với.”
Phải biết Lý Đông luôn tự hào về vợ mình, mỗi lần mời Trình Lưu đi dùng bữa là chẳng có ý gì khác, chỉ thuần túy muốn khoe vợ thôi.
Trong tay Trình Lưu vốn không có bất kỳ tấm hình nào về bạn trai, cô mở vòng bạn bè của anh ra, muốn tìm lấy vài tấm hình, kết quả phát hiện bạn trai đã xóa sạch bài đăng của mình.
Cô hắng giọng rồi nói: “… Tôi để ảnh trong một chiếc điện thoại khác.”
Lý Đông nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”
Sau đó hai người vào thang máy, lên nhà hàng đã đặt trước. Lý Đông tranh thủ khơi mào: “Cô có thể chụp thêm nhiều ảnh cho bạn trai, đó là ký ức thanh xuân. Nhắc mới nhớ, vợ tôi đã đi liên hoan phim để làm giám khảo cách đây một thời gian, các bức ảnh được chụp đều rất tuyệt.”
Vừa nói ông vừa lấy điện thoại ra, lật mấy tấm ảnh cho Trình Lưu xem.
Vợ của người khác có gì đáng xem? Trình Lưu chỉ muốn ngắm bạn trai thôi, cô lấy lệ khen vài câu, sau đó cố gắng dò hỏi tin tức về đối thủ của bạn trai: “Lý tổng, ông có biết Vân Phỉ không?”
“Vân Phỉ, tôi biết chứ.” Lý Đông khoe khoang xong, hài lòng cất điện thoại đi, “Cô hỏi cô ta làm gì? Muốn mời Vân Phỉ làm người phát ngôn?”
“Chỉ hỏi chơi thôi.”
“Bây giờ cô ta đang là ngôi sao nữ được chú ý trong giới.” Lý Đông bĩu môi, “Trước đây Vân Phỉ đã dựa vào vẻ ngoài giống vợ tôi để ra mắt.” Bà xã của Lý Đông là ngôi sao nổi tiếng xinh đẹp quyến rũ, hơn hai chục năm thăng trầm trong làng giải trí, giờ bà gần như đã lui về hậu trường.
Trình Lưu hồi tưởng Vân Phỉ mà bản thân đã gặp hôm nay, đối phương xác thực có hai phần giống vợ của Lý Đông, nhưng so ra cô gái đó thiếu đi vẻ phong tình.
“Đừng nhắc tới cô ta nữa, Lý tổng, năm đó ông làm sao cưa đổ được vợ ông vậy?” Trình Lưu nhớ hồi trước Lý Đông từng khoác lác rằng bản thân đã đánh bại vô số người theo đuổi, từ đó mới tự tin khoe cá tính đón được vợ về.
Vừa đề cập tới chuyện này, Lý Đông lập tức hưng phấn. Một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt tỏa ra ánh sáng thanh xuân, ông hắng giọng rồi nghiêm túc nói với Trình Lưu: “Những người có sự nghiệp thành công như chúng ta khi theo đuổi ai đó, nhất định phải nhớ lấy một điểm.”
“Ông cứ nói đi.” Trình Lưu lập tức ngồi ngay ngắn chăm chú lắng nghe.
“Nhún nhường, phải biết nhún nhường!” Lý Đông để tay như đang bàn việc quốc gia đại sự: “Lúc này chúng ta nhất định phải quên đi thân phận của mình, nên nhớ người đẹp thì thường kiêu ngạo, những người như chúng ta…”
Ánh mắt Lý Đông chạm vào khuôn mặt của Trình Lưu, cụm từ ‘trông có vẻ bình thường’ trong miệng ông đột nhiên không thốt ra được.
“Nói tóm lại, bà xã nói cái gì thì tôi làm cái đó, nhất quyết không được cãi lại.” Lý Đông nói bằng giọng điệu của người từng trải, “Chúng ta chỉ cần im lặng đi theo phía sau là được rồi.”
Trình Lưu rơi vào trầm tư.
Lúc hai người ăn xong bữa cơm này cũng đã tám giờ tối.
Trước khi đi, Lý Đông còn nắm tay Trình Lưu, ông cảm khái: “Tiểu Trình tổng, không ngờ rằng chúng ta cũng có ngày chung đề tài để nói chuyện. Lần sau tôi chắc chắn sẽ mời cô dùng bữa.”
Trình Lưu ra vẻ đã được chỉ dạy: “Được, Lý tổng, tôi nhất định sẽ đến đúng hẹn.”
Dáng vẻ cùng chung chí hướng của hai người khiến Hạ Bách đứng bên không khỏi giật mình.
* * * * *
“Lý tổng còn tặng nước hoa cho sếp?” Trên đường đưa Trình Lưu về công ty lấy xe, Hạ Bách thuận miệng hỏi.
“Tôi mua đó.” Trình Lưu đưa tay lên ngửi rồi không khỏi nhíu mày, cảm giác mùi hương không giống với của bạn trai.
Hạ Bách đảo mắt nhìn túi nước hoa trên đùi cô: “Sao đột nhiên lại muốn mua nước hoa?”
“Bạn trai tôi xịt thứ này ngửi rất thơm, nên tôi cũng mua dùng thử xem sao.” Trình Lưu lấy nước hoa trong túi ra xem kỹ, chắc là cô không mua nhầm đâu nhỉ.
Hạ Bách nắm chặt tay lái một hồi, sau đó thản nhiên nói như không có chuyện gì: “Nước hoa này quá lạnh không hợp với chị.”
“Tôi thấy cũng được mà.” Trình Lưu nghĩ thầm, đợi lát nữa cô sẽ hỏi bạn trai rằng tại sao mùi của mình xịt lại khác của anh.
Trong xe đột nhiên im lặng, Trình Lưu đang ngồi ở ghế sau lại không cảm nhận được gì.
Mười phút sau, cả hai đến trước cổng Công ty Thần Ẩn. Hạ Bách hạ cửa kính xe xuống, hỏi Trình Lưu ở ngoài xe đang không đi vào công ty: “Sếp không vào trong sao?”
“Không, cậu có thể về nghỉ ngơi sớm.” Trình Lưu đi về phía xe của mình.
Cô còn phải đi đón bạn trai.
* * * * *
Đúng chín giờ, Trình Lưu đến bên ngoài Viện nghiên cứu Nhiễm Sơn.
Trong phòng nghiên cứu, áo khoác ngoài của Quý Triều Chu đã được cởi ra. Giờ anh đang mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng và đeo kính bảo vệ, anh để chất lỏng được hút bằng ống nhỏ giọt lên tờ giấy thử hương rồi cúi đầu xuống ngửi.
Mùi hương không đúng.
Quý Triều Chu bỏ tờ giấy xuống, đang định thử một loại dung dịch nguyên chất khác thì chợt nhớ ra điều gì đó. Anh bước đến cửa sổ tầng hai, nhìn xuống dưới. Quả nhiên trông thấy ánh đèn xe quen thuộc.
Số 6 đã đến đón anh.HẾT CHƯƠNG 8
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Lưu: Lại học được thêm tuyệt kỹ tán trai từ phía đối tác làm ăn, nhiều hơn nữa cũng chẳng chết ai :D
ps: Ngày quay xe sẽ là ngày thứ sáu, bởi đó là con số may mắn của Trình Lưu :D
Lynn cũng có lời muốn nói:
[CÓ THỂ BẠN BIẾT RỒI] Hết chương 8 rồi nhưng mới đang ngày thứ hai Tiểu Trình tổng nhận nhầm ‘bạn trai’ thôi nha các bác =)))))))))))
Quốc Tế Thiếu Nhi vui vẻ nhé các bác <3