Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 107

Lạc Lạc: “Đầu còn đau không?”

Fsb: “Ừm.”

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Lạc lạc: “Ai bao anh tối đó không mặc nhiều chút, bây giờ biết khó chịu rồi chứ hả.”

Fsb: “Chuyện nhỏ.”

Lạc Lạc: “Còn sốt không?”

Fsb: “Không biết nữa.”

Lạc Lạc: “Trễ xíu em đến xem anh, đừng đi làm nữa!”

Fsb: “Được.”

Anh buông điện xuống, lấy tờ khăn giấy lau lau cái mũi phát đỏ của mình, thùng rác trong văn phòng đã chỉ toàn giấy là giấy.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Sức khỏe của Phó Tư Bạch tốt như vậy mà cũng chịu không nổi những kích thích công kích thẳng vào tim anh vào hôm đêm giao thừa ở nhà họ Phó và còn cái tiết trời lạnh dưới 0 độ nữa.

Bệnh chất như núi, cảm rồi còn thêm phát sốt nhưng công việc ở công ty lại nhiều, ông nội ủy thác lại toàn bộ quyền hành cho anh nên mỗi ngày anh gần như đều phải đến để giải quyết công việc phức tạp.

Nghiêm Tuần là người trợ lý ông nội cử đến cho Phó Tư Bạch đang đi vào, cầm một tập hồ sơ màu ghi đưa đến trước mặt anh.

“Phó tổng nhỏ, chuyện anh bảo tôi điều tra đã làm rõ rồi.”

Không biết là bởi vì bị ốm nên tâm lý phòng thủ yếu ớt hơn hay là bởi vì quan tâm mà loạn.

Tay anh hơi run lên, có chút không dám chạm vào tệp hồ sơ đó.

Nghiêm Tuần cung kính nói với anh: “Đó là cô gái tên Ôn Từ, ba cô ấy tên là Ôn Diệp Lương, công ty kinh doanh bất động sản mà ông ấy điều hành thực sự là một trong những công ty mà tập đoàn chúng ta đã mua lại một năm trước.”

Phó Tư Bạch lấy ra rất nhiều tài liệu đã sao lưu trong túi hồ sơ, có lẽ đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện. Anh móc nối với vài ba câu nói mà Thư Mạn Thanh tiết lộ cho mình lại.

Việc này gần như không cần ông nội tự ra tay, những cố vấn dưới tay ông có thể dễ dàng mua chuộc được người em ruột của Ôn Diệp Lương. Đó là một người không học đến nơi đến chốn, một con chuột tham lam tầm nhìn hạn hẹp, để ông ta bán thông tin quan trọng về bất động sản của Ôn thị vào thời điểm quan trọng nhất, cuộc cạnh tranh thương nghiệp này trình độ quá khác xa nhau… biến thành một cuộc “tàn sát” độc mã.

Tập đoàn Phó thị không chỉ nuốt trọn toàn bộ tài sản bất động sản của Ôn thị mà còn khiến cho đối phương nợ một khoản tiền khổng lồ mấy đời cũng trả không hết.

Mãi mãi ở dưới đáy, không có khả năng chuyển mình.

Đây cũng là lí do tại sao lần đầu tiên Ôn Từ nhìn thấy anh liền ghét anh đến vậy.

Bởi vì anh là người thừa kế hợp pháp duy nhất của tập đoàn Phó thị, bởi vì… anh họ Phó.

Phó Tư Bạch thật sự đã ôm một bụng hoài nghi rất lâu trước đó, tại sao cô không muốn nói cho Thư Mạn Thanh nghe họ của anh, tại sao né tránh bất kì một tin tức nào liên quan đến tập đoàn Phó thị, tại sao không muốn nhìn dáng vẻ mặc vest của anh…

Cô giấu đi tất cả những thứ này, đến bên cạnh anh, trở thành bạn gái anh.

Trời mới biết, trời mới biết trong lòng cô đã sớm hận anh đến thấu xương, vậy mà vẫn có thể tiếp tục với anh, còn có thể duy trì mối quan hệ yêu đương luôn trong bờ vực sụp đổ này.

Phó Tư Bạch thật sự không dám nghĩ… cô là cùng đường đến như thế nào.

Anh dùng đầu ngón tay ấn vào huyệt đạo nơi khóe mắt, trầm giọng nói với Nghiêm Tuần: “Anh đi ra trước đi, việc này đừng để ông nội biết.”

Nghiêm Tuần gật đầu nhưng lại nghe anh nói: “Còn có… bây giờ chuyện kinh doanh của tập đoàn Ôn thị là do ai quản?”

“Là Ôn Diệp Nhân, là người em trai phản bội khi trước…”

Ánh mắt Phó Tư Bạch lạnh đi, sau đó anh từ từ nói: “Cử mấy người qua đó tước quyền ông ta đi.”

“Việc này có cần báo cho lão gia biết không ạ?”

“Không cần.”

Nghiêm Tuần là người thân tín bên cạnh Phó Tư Bạch, đương nhiên sẽ phục tùng mệnh lệnh, chỉ là hơi lo lắng nhìn anh: “Phó tổng nhỏ, nếu biết tất cả rồi thì anh nên dứt ra chừa đường lui cho mình, đừng sai lại càng thêm sai. Bây giờ lão gia vẫn còn chưa để ý, ngộ nhỡ ông biết anh đang ở bên cô gái của nhà đối thủ thì anh biết ông nhất định sẽ không nhân nhượng…”

Phó Tư Bạch mở to mắt, đáy mắt còn hiện vài tơ máu, anh nén giọng: “Anh bảo tôi làm sao? Từ bỏ cô ấy, để cô ấy tự sinh tự diệt?’

“Anh là người thừa kế của tập đoàn Phó thị, tương lai của anh xa rộng vọng trọng, đừng vì một người con gái mà chọn mạo hiểm…” Anh ấy nuốt nước bọt rồi thấp giọng nói, “Phó tổng nhỏ, anh là người thông minh, anh phải biết… Không ác không phải trượng phu mà.”

Trong cả tập đoàn Phó thị, Nghiêm Tuần là người mà Phó Tư Bạch tin tưởng, tín nhiệm nhất. Anh ấy cũng đặt cược tất cả lên người vị thái tử gia này vì vậy mà luôn cố gắng hết sức làm việc cho Phó Tư Bạch, là tai mắt và người thân cận của anh.

“Anh muốn người phụ nữ kiểu gì cũng được.” Anh cố gắng lựa lời khuyên, “Nhưng người phụ nữ này thật sự không được….”

“Ra ngoài.”

Nghiêm Tuần nhìn dáng vẻ của Phó Tư Bạch liền biết anh sẽ không dễ từ bỏ.

Anh đi đến cửa, cuối cùng, do dự rất lâu vẫn quay trở lại kiên trì đứng bên cạnh bàn của Phó Tư Bạch.

Bởi vì cảm mà cổ họng của Phó Tư Bạch vừa khô vừa ngứa, trong lòng lại tích thêm sự tức giận, cộng thêm nội dung của mấy xấp hồ sơ này khiến anh cảm thấy rối tung…

Sắc mặt lạnh lùng vô cùng, Nghiêm Tuần đột nhiên nói: “Phó tổng nhỏ, còn có một việc tôi quên nói cho anh.”

“Lần sau hãy nói.” Phó Tư Bạch cố gắng để bình tĩnh, dùng khăn giấy lau mũi, “Tôi chóng mặt rồi.”

“Trước Tết, cái người họ Ôn này… cô ấy và quý cô Tiêu Nhã, chính là mẹ kế của anh… từng gặp nhau.”

Tay đang cầm khăn giấy của Phó Tư Bạch đột nhiên nắm chặt, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Nghiêm Tuần.

Lúc anh giận lên sức kiềm chế đang rất mạnh mẽ, không khí xung quanh như một cái bình áp suất được bơm đến cực điểm, nghẹt thở: “Nghiêm Tuần, anh dám lừa tôi…”

“Phó tổng nhỏ, người lừa anh chưa bao giờ là tôi cả.”

Nói xong anh ấy cúi người cung kính rời khỏi văn phòng.

Sau 30 phút Phó Tư Bạch đi ra khỏi tòa cao ốc của tập đoàn Phó thị.

Bầu trời xám xịt, và anh nhìn lại tòa nhà cao chọc trời như một con quái vật này.

Mắt anh mờ đi, và anh ngã xuống bậc thang

……

Ôn Từ bước ra khỏi khu dân cư cao cấp, trong điện thoại chuyển đến 5000 tệ tiền dạy thêm mà mẹ của Hiếu Tẩm chuyển cho cô.

“Cô giáo Ôn, tháng này vất vả cho cô rồi, trình độ múa của Tẩm Tẩm nhà chúng tôi có thể tiến bộ nhanh như vậy hoàn toàn nhờ cô hết.”

Ôn Từ: “Đây là việc em nên làm.”

“Tôi mong là sau này có đi học lại thì khi cô có thời gian rảnh cũng có thể thường xuyên đến dạy nữa, mấy cô giáo tôi tìm trước đây đó thật sự không có chuyên nghiệp như cô. Mà cô có thể dạy khối văn hóa cho con bé nữa, thật sự… cô nhất định đừng xin nghỉ nhé, tiền học phí cô cứ nói đều không thành vấn đề.”

Ôn Từ: “Không thành vấn đề ạ.”

“Cảm ơn cô nhé! Thật sự cảm ơn cô, Tẩm Tẩm nhà chúng tôi giao cho cô nhé!”

Ôn Từ: “Dạ! Chị cứ yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức để con bé thi được thành tích tốt nhất.”

Cô nhận tiền mà mẹ của Hiếu Tâm chuyển qua, sau đó lập tức chuyển tiền cho Thư Mạn Thanh.

Thư mạn Thanh: “Dạy xong rồi sao?”

Ôn Từ: “Ừm!”

Thư Mạn Thanh: “Được rồi, con nghỉ ngơi cho tốt đi, thật sự cả là một kì nghỉ mà cứ bận rộn, đầu năm mà cũng không chịu nghỉ ngơi, sắp đi học lại rồi, nghỉ xả hơi đi.”

Ôn Từ: “Mấy ngày này con sẽ đến bệnh viện với ba.”

Thư Mạn Thanh: “Xin con đó, về nhà nghỉ ngơi cho mẹ đi! Đừng đến!”

Ôn Từ: “Mẹ để con về nhà nghỉ ngơi thì cũng rất chán đó.”

Thư Mạn Thanh: “Con không có bạn trai hả! Yêu đương đấy biết không, hẹn hò với Tư Bạch đi!”

Ôn Từ: “Haizz.”

Trước giờ đều là lúc anh gì muốn thì… anh tìm cô, Ôn Từ gần như không có đặc biệt chủ động hẹn Phó Tư Bạch đi đâu chơi cả.

Vốn bình thường thôi, mối quan hệ này chính là anh yêu cầu và đòi hỏi với cô, Ôn Từ làm gì có tư cách khiến cho anh đi cùng cô, huống hồ gì anh bận rộn lắm.

Ngay lúc này Ôn Từ nhìn thấy một người phụ nữ quen thuộc.

Tiêu Nhã mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng, một chiếc áo khoác lông chồn nhỏ, đeo kính râm và đội mũ chống nắng màu xanh lá cây đậm, giống như một quý cô vậy.

“Để một bà bầu như tôi đứng đây đợi cô lâu như vậy, lần này cô phải nghe tôi nói hết chứ nhờ.”

Lần trước Ôn Từ nghe được thân phận và ý đồ của Tiêu Nhã, thậm chí còn không đợi cô ta nói xong đã xoay người rời đi.

Tiêu Nhã là tình nhân của ba Phó Tư Bạch, đại khái cũng có liên quan đến cái chết của mẹ ruột Phó Tư Bạch, mà cô ta đến tìm Ôn Từ đương nhiên không thể nào có chuyện gì tốt đẹp được.

“Cô không cần phải nói với tôi cái gì cả.” Ôn Từ xoay người đi về phía bóng râm của rậm cây, “Giữa tôi và Phó Tư Bạch không phải mối quan hệ yêu đương đơn thuần, anh ấy cũng không phải rất quan tâm đến tôi, cho nên không cần phải tìm tôi để làm gì, đáp án đều sẽ là không thể, tôi cũng không có năng lực này.”

Tiêu Nhã dù sao cũng là tình nhân được sinh con cho Phó Trác An trong vô vàn những đóa hoa khác thì ít nhiều gì cũng có chút bản lĩnh. Cô ta ngược lại cũng không gấp gáp đi vào vấn đề mà chỉ nói chuyện bệnh tình của ba Ôn Từ.

“Cụ ông bên nhà…. Nghe nói đã hôn mê hơn một năm rồi, hazz, cô xem cô kìa…. Còn trẻ tuổi như vậy mà phải gặp nhiều chuyện như vậy, phá hoại cả gia đình rồi.”

Sắc mặt của Ôn Từ lạnh xuống, nhìn cô ta: “Quý cô Tiêu Nhã, tôi và cô vẫn chưa thân đến mức có thể nói về chuyện gia đình đâu.”

Tiêu Nhã nhìn được trong ánh mắt của cô là sự căm hận, mà cái căm hận này… không liên quan đến cô, mà là đối với tập đoàn Phó thị.

Trong lòng cô ta đã nắm chắc mười mươi, hơi mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: “Cô có muốn để ba mình mau tỉnh lại không.”

“Bệnh của ông ấy không phải là tôi muốn hay không liền có thể quyết định được.”

“Chỉ cần có tiền ông ấy liền có thể đổi một bệnh viện tư nhân môi trường tốt hơn, có phòng bệnh riêng và các bác sĩ chuyên ngành uy tín hơn để chẩn đoán. Hơn nữa còn có hộ tá chuyên nghiệp giúp massage cho ông ấy hồi phục…Nếu bác sĩ nói ông ấy đã có chuyển biến tỉnh lại thì chắc chắn có thể nhanh tỉnh.”

Khóe mắt Ôn Từ giật giật: “Ngay cả bệnh tình của ba tôi mà cô cũng nghe ngóng rõ mười mươi như vậy.”

“Tất cả những gì cô cần tôi đều có thể giúp cô làm được. Cô không cần đi kiếm tiền vất vả như vậy, ba mẹ cô đều sẽ có cuộc sống tốt hơn và hoàn toàn mới.”

“Tôi không cần.” Ôn Từ bước đi nhanh hơn, “Bạn trai tôi, anh ấy…anh ấy cũng có thể giúp tôi.”

“Cô thật sự muốn để cậu ta giúp cô sao?” Tiêu Nhã cười lạnh nói, “Nếu cô thật sự nguyện ý chấp nhận sự giúp đỡ của cậu ta, bao gồm cả tiền bạc thì hà tất gì cô phải làm thêm vất vả như vậy. Nói trắng ra là cô không muốn chấp nhận cậu ta… không muốn chấp nhận sự bố thí của kẻ thù, ở bên cạnh cậu ta cũng chỉ là cùng đường rồi thôi.”

“Những điều này không liên quan đến cô.”

“Ôn Từ, dù mục đích của chúng ta không giống nhau nhưng là cũng là trăm sông đổ về một biển phải không.” Tiêu Nhã nhìn con mắt đen láy của cô, cô ta biết trong ánh mắt đó là sự hận thù với Phó thị. “Tôi muốn con tôi bình an lớn lên, không phải chịu bất cứ sự uy hiếp của ai. Còn cô…cô muốn để cho tập đoàn Phó thị từ nay về sau không mang họ Phó nữa, cô muốn báo thù cho ba cô.”

“Báo thù…” Ôn Từ đột nhiên dừng bước nhìn về phía Tiêu Nhã, cô cười khinh, “Cảm ơn cô đã xem trọng tôi như vậy, nhưng rất tiếc là tôi không có bản lĩnh này.”

Phó Tư Bạch quỷ kế đa đoan lại còn rất nhạy cảm, muốn chơi cùng anh Ôn Từ tự nhận mình không phải đối thủ.

Cô không muốn chọc giận anh để rồi nhận lại là một kết cục ảm đạm.

“Quý cô Tiêu Nhã.” Ôn Từ hít một hơi sâu, ngữ khí điềm đạm, bình tĩnh nói với cô ta, “Ân oán hào môn của các người tôi không muốn dính dáng vào chút nào, tôi cũng không có cái bản lĩnh đi báo thù này, chỉ muốn bảo toàn thân thể. Phó Tư Bạch là người có thể bảo vệ được tôi, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng tin anh ấy, sẽ không làm chuyện có lỗi với anh ấy nên là cô tìm sai người rồi.”

Nói xong cô nhân lúc đèn giao thông nhấp nháy và vội vã đi về phía con đường đối diện.

……

Tối đến Ôn Từ muốn đi thăm Phó Tư Bạch để xem bệnh tình của anh rốt cuộc như thế nào rồi, chỉ là cô gọi điện cho anh mãi mà anh không bắt máy.

Trước giờ Phó Tư Bạch sẽ không không bắt máy, dù cho có là lúc đang họp thì anh cùng sẽ nghe điện thoại rồi nói nhỏ cho cô biết anh đang họp.

Không nghe điện thoại thật sự rất kì lạ.

Ôn Từ rất lo lắng nhưng cũng không biết nên đi đâu để tìm anh, cả đêm đều lo lắng.

Hôm sau cô vẫn gọi điện thoại cho anh nhưng Phó Tư Bạch vẫn không bắt máy.

Lúc chạng vạng, Ôn Từ không còn cách nào khác là liên lạc với Mạc Nhiễm và nhờ Mạc Nhiễm thử gọi điện xem anh có trả lời không.

Vài phút sau, Mạc Nhiễm gọi lại cho Ôn Từ: "Xong rồi, cái vị thái tử gia này gần 20 năm chưa bao giờ bị quật ngã mà sao lần này lại thất thủ rồi!”

“Làm sao vậy!” Ôn Từ lo lắng vội vàng hỏi, “Có người ức hiếp anh ấy hả?”

“Cậu ta không ức hiếp người ta thì thôi chứ ai dám ức hiệp cậu ta chứ. Đừng lo lắng chỉ là ngất xỉu nghĩa đen ấy, là té từ trên cầu thang.”

“Hả!” trái tim Ôn Từ nghẹn lại, “Anh ấy vẫn ổn chứ?”

“Nghe nói là liệt nửa người, cả nửa đời sau phải ngồi xe lăn rồi.”

“Cái này… này làm sao có thể! Sao anh ấy lại…”

Mạc Nhiễm giống như cảm nhận được tiếng thở dốc của cô gái nhỏ này nên vội vàng dừng trò đùa lại: “Ay ay! Em là đại ngốc hay sao mà cái này cũng tin. Không sao cả, cơ thể cậu ta rắn chắc có nhảy khỏi xe cũng không chết nỗi, chứ đừng nói chỉ mới ngã thôi. Không sao, chỉ bông gân mà thôi.”

Ôn Từ mới thờ phào nhẹ nhõm, toàn thân rã rời, tức giận nói: “Mạc Nhiễm, chị thật sự xấu xa!”

Mạc Nhiễm cũng rất vô tội nha, bình thường giữa bọn họ đều đùa giỡn như vậy, ai mà biết cô gái nhỏ này… lại tâm lí yếu ớt như vậy.

“Nếu đổi lại là bọn Lâm Vũ thì nói không chừng sẽ phấn khích đến mức mua vòng hoa đến tặng cho Phó Tư Bạch luôn đó, mà em…còn khóc, thật sự là một cô bạn gái Trung Quốc kinh điển nha.”

…….

Ôn Từ đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh mặt trời lặn ấm áp, cúi đầu gửi cho anh một tin nhắn: “Em nghe Mạc Nhiễm nói anh bị té, vẫn ổn chứ?”

Phó Tư Bạch vẫn không có trả lời cô, cô ôm má nhìn hoàng hôn đang lặn dần ở chân trời từng chút một.

Rốt cuộc làm sao vậy.

Làm sao mà không để ý cô nữa.

Ôn Từ nhìn hộp tin nhắn, soạn tin nhắn, lại gửi đi: “Tư Bạch, em rất lo lắng, muốn gặp anh.”

Mấy phút sau Phó Tư Bạch cuối cùng cũng trả lời cô---

“Ở căn hộ.”
Bình Luận (0)
Comment