Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 117

Phó Tư Bạch dựa vào cửa sổ đọc sách, điện thoại Ôn Từ để cạnh tay anh, màn hình lóe sáng lên là mẹ cô gửi tin nhắn đến---

“Lạc Lạc, dù thế nào mẹ cũng không nên động tay, mẹ xin lỗi con trước. Nhưng con cũng cần tha thứ cho trái tim mẹ, mẹ hi vọng con bất cứ lúc nào cũng đều có thể trưởng thành một cách khỏe mạnh. Con phải đi đúng đường trở thành đứa trẻ xinh đẹp ấm áp.”

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Mấy phút sau Ôn Từ đi từ nhà vệ sinh ra, với làn hơi nước nóng và hương thơm của sữa tắm.

Cô lau tóc, quay đầu nhìn thấy Phó Tư Bạch đang lôi ra một tờ giấy A4 từ chiếc máy in nhỏ ở nhà và đưa cho cô.

Ôn Từ sững người: “Làm sao anh có cái này.”

Phó Tư Bạch đóng máy tính xách tay lại, nói qua loa: “Trong nhóm chát lớp em tải xuống.”

Ôn Từ bĩu môi, ngội xuống ôm cái máy tính của anh, cô ngồi xếp bằng bên cạnh giường, lầm bầm đổi mật khẩu: “Xâm phạm quyền riêng tư của em.”

“Máy tính của anh em tự ý dùng, là ai xâm phạm ai?”

“Với lại, em có bí mật gì, đâm sau lưng anh à?”

"Đó là điều mà các học viên khiêu vũ tụi em giỏi nhất."

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Trái tim của Phó Tư Bạch đang ngứa ngáy không thể chịu đựng nổi, và anh ghé qua lại muốn cắn cô.

Ôn Từ vội vàng ngã ra sau để né, hai người cùng nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, Phó Tư Bạch lại tiến một bước thì cô lại dùng chân đá anh, nói: “Đưa điện thoại cho em.”

Anh đưa điện thoại mình cho cô, cô lại đẩy ra, “Của em ấy!”

Phó Tư Bạch lấy điện thoại trên tủ đầu giường qua, cười nhạt: “Anh là người hầu kiêm luôn bạn trai của em, xách cặp bưng nước cho em, còn phải phục vụ đặc biệt nữa.”

Ôn Từ không để ý, cúi đầu soạn tin nhắn để trả lời lại mẹ: “Vào mật khẩu của em còn xem điện thoại của em.”

“Nếu em thật sự sợ anh xem thì cài mật khẩu rồi.”

Phó Tư Bạch bị cô chọc cười: “Bà ấy đánh em, không tức giận nữa rồi?”

“Mẹ con làm gì có thù dai, mẹ em nhất định là tức lắm, bà chưa bao giờ đánh em.”

Phó Tư Bạch nhìn dáng vẻ thấp thỏm khi soạn tin nhắn của cô, biết cô là cô nương được ba mẹ nuông chiều từ nhỏ, gia đình luôn có một ý nghĩa lớn với cô.

Vì để bảo vệ người nhà mà cô đều nguyện hi sinh tất cả, bao gồm chính bản thân cô.

Phó Tư Bạch thuận tay đưa tờ đơn qua, anh nhàn nhạt nói: “Điền đi.”

“Không điền.”

“Điền rồi sẽ có thưởng.”

“Thưởng cái gì thế?”

Phó Tư Bạch cúi người sát tai cô, anh nói rất có lực: “Thưởng em hôn anh một cái.”

Ôn Từ đẩy anh ra: “Ai muốn hôn anh.”

“Vậy thưởng em được anh hôn một cái.”

“Phó Tư Bạch, đồ vô sỉ không cần mặt mũi.”

“Rốt cuộc có điền không.”

“Không điền.” Ôn Từ ngồi qua ghế cạnh cửa sổ, cô bóp kem dưỡng thể thoa lên đôi chân thon và đẹp: “Huấn luyện ở đoàn nghệ thuật Lan Ninh phải tốn rất nhiều thời gian, không thể đi làm thêm được.”

Phó Tư Bạch biết cô lo lắng về vấn đề kinh tế, muốn nói có anh ở đây rồi sợ cái gì.

Nhưng anh nhìn ra được sự cố chấp của Ôn Từ, cô gái nhỏ này căn bản không muốn đón nhận.

Mỗi một việc cô cầu anh giúp đều là vì gia đình, bất đắc dĩ.

Nhưng cô chưa bao giờ cầu xin anh vì bản thân mình, ở bên nhau lâu như vậy mà ngay cả một bộ quần áo anh cũng chưa có cơ hội mua cho cô, mời cô đi ăn  cũng chỉ là món ăn lề đường, vỉa hè.

“Em muốn làm minh tinh, muốn tiến vào làng giải trí để kiếm tiền?”

Ôn Từ nghe ra được giọng điệu lạnh lùng mỉa mai của anh, cố chấp hỏi lại:  “Cái này có gì không thể chứ?”

“Vậy em biết nếu không có tiền có thế, em muốn lăn lộn trong giới này khó cỡ nào không?”

Ôn Từ không đáp lại được.

“Được, coi như em dựa vào bản lĩnh của mình tiến được vào giới giải trí đi, có tiếng rồi nhưng em có thể bảo đảm được mỗi một chuyện chưa xảy ra trong tương lai bản thân em đều có thể gánh không?”

“Em… em có thể.”

“Hàng loạt người trong giới giải trí có năng lực có bản lĩnh nhưng không có hậu thuẫn chỉ có thể làm con chốt thí, em cảm thấy em có thể kiên trì bao lâu?”

Phó Tư Bạch nhìn cô lạnh lùng nói tiếp: “Làm diễn viên không phải là việc em đam mê, múa mới phải. Làm việc bản thân mình đam mê thì dù cho vất vả khó khăn đi nữa thì khi em kiên trì đều sẽ là chuyện có ý nghĩa.”

Một tràng dài Ôn Từ cứng miệng không có cách nói lại.

Cô nhìn Phó Tư Bạch: “Còn nói em, vậy anh thì sao. Còn không phải cũng từ bỏ niềm đam mê âm nhạc, chọn một con đường khác đấy.”

“Ôn Từ, em sai rồi, đam mê của anh không phải âm nhạc.”

“Vậy là…”

Hai người đối mặt với nhau vài giây, Phó Tư Bạch nhìn đi chỗ khác cũng né tránh vấn đề này: “Bây giờ đang nói đến vấn đề của em.”

“Dù sao em cũng không đi.”

Phó Tư Bạch cũng không quan tâm sự phản đối của cô, tự ngồi xuống điền đơn, viết thông tin của cô, anh viết xuống tên cô.

“Phó Tư Bạch! Sao anh lại chuyên quyền độc đoán như vậy thế!”

“Nếu đã như vậy, dù sao em ghét anh, anh cũng không để ý chuyện em ghét thêm tí nữa.”

“Vậy em thật sự càng ghét anh rồi.”

“Tùy em.”

Ôn Từ xoay người nằm lên giường, không để ý anh nữa.

Phó Tư Bạch nghiêm túc viết đơn đăng ký và bỏ vào thùng lửng trong cặp sách, sau đó cô tắt đèn và mở màn hình chiếu trong phòng.

Ôn Từ tò mò quay đầu nhìn anh, thấy anh lôi ra một chiếc đĩa CD từ ngăn tủ dưới cùng và đặt nó vào thiết bị chiếu, một giai điệu pipa rõ ràng và dễ chịu vang lên, và một hình ảnh biểu diễn xuất hiện trên màn hình.

Một người phụ nữ treo dải lụa màu xanh lục chậm rãi nhảy múa ở trung tâm sân khấu, nâng cổ tay và hạ lông mày, đầu ngón tay run rẩy lướt qua cơ thể như điện, giống như một con chim rung động cả lồng chim.

Đây là “Uyên sồ vũ”, mô phỏng điệu nhảy cổ điển của loài chim. Tính thẩm mỹ của nghệ thuật cực kỳ cao nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng thử được, bộ môn múa này thực sự quá khó.

Ôn Từ nhìn qua Phó Tư Bạch, cô lại thấy đáy mắt anh phát sáng, nhìn sâu sắc người phụ nữ trong màn hình.

“Phó Tư Bạch, sao anh lại cho em xem cái này.”

“Để em xem người vũ công hàng đầu thực thụ là như thế nào, đối với trình độ hiện tại của em mà muốn vào giới giải trí hả….vẫn còn kém xa.”

Ôn Từ nhìn người phụ nữ trên sân khấu.

Quả thật, mỗi một động tác của bà rất uyển chuyển, không thừa một chút nào, kĩ thuật càng trau chuốt hơn… quả thật rất tự nhiên.

“Bà ấy là vũ công hàng đầu sao, tại sao em không biết thế.” Vũ công hàng đầu trong nước Ôn Từ đã coi diễn xuất và các video rất nhiều và rất lâu rồi, chắc sẽ không đến nỗi không nhận ra.

“Bà ấy qua đời rồi.”

“Hả?”

“Bà ấy là mẹ anh.”

Ôn Từ chỉ chăm chú chiêm ngưỡng điệu múa uyển chuyển và kỹ thuật tuyệt đỉnh của người phụ nữ. Lúc này nghe anh nói như vậy mới phát hiện ra đường nét khuôn mày có chút khí khái, khuôn mặt xinh đẹp rất giống Phó Tư Bạch.

“Hóa ra mẹ anh cũng biết múa nha.”

“Bà ấy múa đẹp hơn em rất nhiều.”

“……”

“Đây mới là hàng đầu, em còn kém xa.”

“Biết rồi biết rồi!”

Khóe miệng anh cong lên: “Nhưng em và bà ấy đều đẹp giống nhau.”

Nhưng không thể không nói mẹ của Phó Tư Bạch thật sự rất đẹp.  Sự quyến rũ từ trong ra ngoài đó... được phát huy đến tột độ qua từng điệu nhảy quyến rũ của cô.

Ôn Từ nhìn Phó Tư Bạch, rất ít khi cô nhìn thấy tình cảm sâu sắc trong ánh mắt của người đàn ông này.

Anh mà cô quen biết trước đây luôn luôn là bất cần với đời, là tay chơi có tiếng với mái tóc trắng bạch kim.

Nhưng đó chỉ là một mặt nổi ở trên, còn ẩn sâu dưới đấy mới là một mặt không muốn ai biết của anh.

Ôn Từ là kiểu con gái của mẹ điển hình, cô có thể hiểu được niềm mong mỏi của Phó Tư Bạch đối với người mẹ mất sớm của anh. Cô thử nghĩ nếu bản thân mất mẹ…đều nhịn không được mà hai mắt phiếm hồng.

Màn hình rất nhanh đã kết thúc, trong phòng lại chìm vào bóng đen trầm mặc.

Xuyên suốt màn đêm dày đặc Ôn Từ dường như có thể cảm giác được tâm tình dao động trong không khí.

Anh đại khái chỉ là muốn cho cô tí động lực, để cô hiểu rõ bản thân còn kém rất xa. Nhưng cái video này lại hoàn toàn khơi dậy nỗi đau sâu sắc trong tim anh.

“Phó Tư Bạch, anh vẫn ổn chứ.”

Người đàn ông khẽ ừm, như đang cười, anh lại nói: “Trước đây xem video của bà ấy cũng không muốn khóc lắm.”

Con người chính là như vậy, khi ở trước mặt người mình thích nhất là khi… yếu đuối nhất.

Trái tim Ôn Từ cũng sót theo.

Cô chạm vào bóng tối mà đi tới, ôm lấy eo gầy của người đàn ông, ngửi thấy mùi thuốc lá hơi đắng trên người anh, thế giới này từng chút một tràn ngập cảm xúc của anh.

Cô nhón chân hôn lên yết hầu của anh, rồi đến cằm, cô men lên tìm đến môi anh, chủ động đưa đến cho anh sự ôn nhu của mình.

Biết anh rất khó chịu, nên trái tim cô cũng như bị một sợi dây câu cá trói buộc thật chặt.

Đêm đó, cô thật sự muốn để người đàn ông này vui vẻ hơn từ chính trái tim mình.

Cô cơ thể cho anh bất cứ sự vui vẻ nào, đều là cam tâm tình nguyện mà xông vào khói lửa.

……

Ngày hôm sau, khi ban chủ nhiệm lớp nhận được bản đăng ký, Ôn Từ cầm bản đăng ký mà Phó Tư Bạch đã giúp cô điền vào, lại do dự hết lần này đến lần khác.

Nhớ đến “Uyên sồ vũ” tuyệt diệu, nhớ đến ước mơ nhiều năm vẫn vậy của bản thân, chính là trở thành người vũ công hàng đầu như mẹ của anh.

Nhưng … nhưng cô đang đứng trên chỗ đầy bụi gai, làm sao cô có thể nhảy vô lo vô nghĩ được đây.

Ban nghiên cứu thu đến chỗ của Ôn Từ, nhìn phiếu đăng ký dưới sách, hỏi: "Ôn Từ, cậu đăng ký không? Tớ đi gửi phiếu đăng ký đến văn phòng cố vấn."

“Tớ… thôi không nộp đâu.”

“Cậu đã viết rồi, làm sao không nộp.”

“Đây không phải tớ viết.”

“Đây không phải chữ cậu sao?”

Ban nghiên cứu phụ trách gửi và nhận bài tập cho các bạn trong lớp, thỉnh thoảng còn giúp cô giáo sửa bài tập, nét chữ của Ôn Từ rất mạnh mẽ và thanh thoát, cô ấy tự nhiên nhớ mãi.

Bạn học này nhắc Ôn Từ lúc này mới phát hiện nét chữ trên tờ đơn đăng kí mà Phó Tư Bạch giúp cô điền….vậy mà lại giống ý đúc từng chữ của cô.

Mỗi nét chữ đều tương thích đến mức cô thậm chí còn không nhận ra.

Lợi hại quá.

Phó Tư Bạch học theo nét chữ của cô từ lúc nào.

Trong lúc cô đang nghĩ bâng quơ thì bạn học đã đi ra khỏi phòng học rồi.

Tâm trí Ôn Từ rất loạn, nghĩ đến lời mẹ nói với cô, nghĩ đến người ba đang hôn mê.

Có lẽ sau này khi ông tỉnh dậy nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của cô cũng sẽ rất thất vọng.

Phải rồi, trái tim cô đầy vết bầm tím, và cô không còn là Lạc Lạc như ngày xưa nữa.

Nhưng … dù cho hoàn toàn thay đổi thì Ôn Từ cũng muốn giữ lại chút đam mê mà ánh sáng cuối cùng trong trái tim mình.

Cô đuổi theo, đi đến lầu gọi bạn học lại, đưa tờ đăng kí đến tay cô ấy: “Phiền quá, tớ vẫn đăng kí nhé.”

Bạn học mỉm cười, vui vẻ nhận lấy: “Làm sao mà do dự, cả trường đều đăng kí mà có thể chọn cậu hay không còn chắc mà.”

“Ừm, phiền cậu rồi.”

“Không sao.”

Nhìn bóng cô ấy khuất sau góc cầu thang, Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên có hơi muốn khóc.

Phải rồi, cô cũng muốn đi trên con đường đúng đắn, ngay cả trong bóng tối, cô cũng muốn được mặt trời chiếu sáng. Cô muốn trở thành một cô gái xinh đẹp, ấm áp và đầy nhiệt huyết.

Đột nhiên cô rất nhớ rất nhớ một người.

Ôn Từ rút điện thoại ra, do dự mãi mới gửi cho Phó Tư Bạch một tin nhắn: “Nộp đơn rồi.”

“Ừm.”

“Anh đã nói có thưởng đấy?”

“?”

“Bạn trai ơi em muốn có thưởng.”

“Bây giờ liền muốn.”
Bình Luận (0)
Comment