Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 127

Cuối tuần Ôn Từ đi cùng ba mẹ đến công viên Nam hồ, nơi đây rất đẹp, non sông hùng vĩ, cây cối rậm rạp, có những cây cao chót vót trồng dưới nước, có cảm giác như đang đi dạo trong công viên kỷ Jura.

Không ít du khách đến đây câu cá, nướng thịt, đi dạo hóng mát... và cắm trại trong những chiếc lều nhỏ ven hồ.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Ôn Từ chọn một khu vực bằng phẳng và có bóng mát gần hồ, trải một tấm vải dã ngoại ca rô, lấy trái cây và đồ ăn nhẹ từ một cái giỏ nhỏ, đặt trước mặt mẹ cô.

Mẹ đang đeo một cái kính râm, phơi mình trong nắng, ba lấy dụng cụ câu cá ra và bắt đầu câu cá tự do bên hồ.

Ôn Từ lấy tăm xiên một miếng dưa hấu cho mẹ  rồi xé miếng thịt bò khô đút cho mẹ ăn, sau đó cùng mẹ nằm xuống, lấy mũ che mặt phơi nắng.

“Ya, con đừng có sát lại gần mẹ, nóng lắm nè, đi qua bên kia đi.” Thư Mạn Thanh nói.

Ôn Từ lại dính sát lấy mẹ, cô ôm chặt lấy cánh tay bà: “Một cái tấm vải dã ngoại lớn chừng này con chỉ có thể nằm sát bên mẹ thôi nha.”

“Thật là, lớn như vậy rồi mà còn như một đứa trẻ vậy đó.”

“Hì.”

Ôn Diệp Lương cười một tiếng: “Con bé dính lấy em, còn đối với người ba già này thì chẳng hề quan tâm gì cả.”

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

“Đâu có đâu!”

Thư Mạn Thanh đẩy đẩy Ôn Từ: “Ba con ghen rồi, còn không mau mau qua dỗ dành ông ấy đi.”

“Bỏ đi, con sợ con chim sẻ này vồ tới sẽ dọa cho cá của ba chạy mất hết.”

Ôn Từ bĩu môi, vẫn dính sát vào người Thư Mạn Thanh, bà dùng khăn dịu dàng lâu mồ hôi trên mũi cho cô: “Cái mũi của con sao dễ ra mồ hôi thế.”

“Vậy nên con mới không trang điểm đấy.”

Hai người nói chuyện với nhau, Ôn Diệp Lương đột nhiên nói: “Phải rồi, con quen biết với thái tử nhỏ của tập đoàn Phó thị à? Tên là gì ấy…. Phó Tư Bạch?”

Ôn Từ hơi bất ngờ, còn chưa lên tiếng thì Thư Mạn Thanh đã nói: “ Ba con xem hotsearch ngày hôm đó, con và… cùng cứu một người phụ nữ đang mang thai, đúng không?” 

“Ừm… là như vậy…”

“Thật sự là quá nguy hiểm rồi Lạc Lạc.”

Thư Mạn Thanh nghiêm nghị nói:  “Đừng cậy mình biết bơi rồi nhảy lung tung, dưới nước có dòng nước chảy xiết có thể để con bơi lung tung được hả!”

“Đây không phải là gấp gáp muốn cứu người sao mẹ.”

Ôn Từ biết Thư Mạn Thanh cắt ngang câu hỏi kia, nên thuận theo nói tiếp, “Sau này con sẽ cẩn thận.”

Mà Ôn Diệp Lương lại bị mẹ một câu con một câu dắt chủ đề kia đi xa, ông lại hỏi: “Con với cái người tên Phó Tư Bạch đó… rất thân sao?”

“Là…. là bạn học, gặp nhau thì nói vài ba câu.” Ôn Từ hiển nhiên có hơi chột dạ, cúi đầu xiên miếng dưa hấu, “Không thân lắm.”

“Lạc Lạc, đó là phú nhị đại xuất thân hào môn, không có gì tốt đẹp, con đừng để ảnh hưởng.”

Ôn Từ và Thư Mạn Thanh nhìn nhau, Thư Mạn Thanh lại chuyển đề tài: “Hiazzz, anh nói như thế cũng không công tâm rồi, là bởi vì trước đây tập đoàn Phó thị đã dùng thủ đoạn không trong sạch để thao túng công ty chúng ta, vậy nên anh mới bảo Lạc Lạc cách xa cậu ấy à.”

“Cũng là lí do này, chung quy lại con nghe lại ba nói không sai đâu được. Gia đình đó chúng ta với không tới, cũng chọc vào không nỗi.”

Thư Mạn Thanh vuốt ve Ôn Từ, ý bảo cô đừng buồn.

“Ba, ba nghĩ đi đâu vậy, con với anh ấy thật sự chỉ là bạn bè thông thường, quen biết nhau mà thôi.”

“Vậy thì được, ba không nhiều lời nữa, tự con biết chừng mực đi.”

Cô nhìn sang Thư Mạn Thanh, mẹ bất lực nhún vai, tỏ ý để ba cô chấp nhận được Phó Tư Bạch cũng không phải chuyện đơn giản.

Đây cũng là lí do tại sao sau khi nghe tin ba cô tỉnh lại Phó Tư Bạch lại đề nghị chia tay.

Là thật sự không còn cách nào để tiếp tục mối quan hệ yêu đương vừa thật vừa giả này.

Tâm tình Ôn Từ ủ rũ, cô đứng dậy nói: “Mẹ, con đi mua chút nước nhé.”

“Được.”

Cả công viên Nam hồ này chỉ có một siêu thị nhỏ, có rất nhiều người đang xếp hàng chờ thanh toán. Hôm nay là cuối tuần, khách du lịch cũng rất nhiều, vì thế mà các sản phẩm trên kệ vẫn chưa có thời gian để bổ sung, trông rất thưa thớt.

May mà chai nước vị chanh Ôn Từ muốn mua còn đúng một chai, cô không chút do dự cầm lên, lại mua cho mẹ một chai coca lạnh, còn ba thì mua một chai trà ô lông.

Lúc xếp hàng tính tiền cô lại nghe thấy một giọng nói dịu dàng phía sau lưng, đang nói chuyện với cô: “Chị ơi, chị có thể nhường lại chai nước soda vị chanh này cho em không?”

Ôn Từ quay đầu nhìn thấy một cô gái chạc tuổi cô.

Cô gái có đôi lông mày lá liễu nhạt, đang cột tóc đuôi ngựa và đôi mắt đen. Cô ấy mặc một chiếc áo phông hoạt hình màu trắng, quần tây đen và giày thể thao thô. Cô ấy trông khá giản dị.

Cô ấy đang nhìn chai soda vị chanh trên tay Ôn Từ, lại nhìn cô mỉm cười rất ngọt ngào: “Chị, em đưa chị 1 đồng, chị đưa cái này cho em nhé.”

“Tôi cũng muốn uống vị này.” Ôn Từ khéo léo từ chối, “Thật ngại quá.”

“Vậy em…. Lại đưa chị hai đồng.” Cô gái nhìn chai nước trong tay cô với ánh mắt đáng thương, “Bạn trai em thích uống vị này.”

“Không phải vấn đề tiền bạc.” Ôn Từ cũng là một người cố chấp, “Tôi cũng thích vị này.”

“Nhưng em đã tha thiết xin chị rồi, thật đấy, bạn trai em chỉ uống loại nước hương chanh này, em mà muốn vị khác anh ấy nhất định sẽ không chịu. Xin chị xin chị đấy, em xin chị mà, chị nhường em đi nhé. Nếu anh ấy mà không vui sẽ không để ý đến người khác nữa.”

Cô gái nhỏ nhẹ cầu xin, mấy người khách nam trẻ tuổi đứng phía sau nhìn thấy cảnh này đương nhiên cũng sinh ra cảm thông, giúp cô ấy nói: “Không thì nhường cho cô ấy đi, một chai nước thôi mà.”

“Một cô em gái xinh đẹp như vậy, đối xử với bạn trai cũng tốt như thế.”

“Bạn gái quốc dân, khiến người ta ngưỡng mộ quá đi!”

“ừm, bởi vì anh ấy xứng đáng.” Phương Tâm Từ chớp mắt nhìn Ôn Từ, “Chị, không thì em thêm 3 đồng nữa, được không?”

“……”

Vốn chỉ là một chai nước, nhường hay không thật sự cũng không sao cả. Nhưng cô gái trước mặt này quấy rầy cô như vậy, thậm chí còn phát động thêm mấy vị khách đứng sau nữa…

Có vẻ như Ôn Từ mà không nhường cô sẽ trở thành kẻ phá hoại mối quan hệ yêu đương hạnh phúc của người ta.

Khuôn mặt Ôn Từ lạnh nhạt: “Trời nóng như vậy để bạn gái chạy đi xa để mua nước, mua vị khác còn sẽ không vui không chịu, loại đàn ông này, nên chia tay rồi đấy.”

Nói xong cô không chút do dự quẹt mã mua luôn chai soda vị chanh này, đi ra khỏi cửa mở nắp chai ra, sảng khoái uống một ngụm lớn.

Người con gái đó khuôn mặt đầy vẻ thất vọng, do dự một hồi lâu cuối cùng vẫn mua một chai 7up, lại mua thêm một chai nước khoáng rồi bỏ vào trong túi.

Nhìn dáng vẻ uất ức, đáng thương của cô ấy, Ôn Từ lại có hơi áy náy.

Nếu là trước kia nói không chừng cô cũng thật sự sẽ nhường, sẽ không so đo với một cô gái nhỏ như vậy.

Hai năm nay trái tim Ôn Từ không những không bị hiện thực làm nhẵn nhụi, mà còn sắc bén hơn.

Cô không còn là nàng công chúa nhỏ chỉ nhìn thấy vẻ đẹp và ánh sáng trong lâu đài, cô đã gần với thực tại thô ráp nhất và sống hết mình.

……

Phương Tâm Từ mang nước đến bãi cỏ xanh bên cạnh cây cầu, Nghiêm Tuần đang trải thảm dã ngoại ra, tỉ mỉ bày biện thức ăn và hoa quả lên.

Bên sông có bàn ghế dã ngoại, ông lão ngồi trên ghế hóng gió, nheo mắt uống trà, chiếc radio bên cạnh cũng đang phát chương trình radio.

Phó Tư Bạch đang mặc một chiếc áo phông ngắn tay, sau lưng là những họa tiết vẽ tùy ý. Anh đang nhàm chán ngồi thảy đá xuống sông.

Phương Tâm Từ nhìn bóng lưng cao thẳng của anh, Cơ tay uyển chuyển mạnh mẽ, anh ném đá với những ngón tay thon dài, cục đá văng lên mấy đợt trên mặt hồ.

“Phó Tư Bạch, em không mua được soda vị chanh mà anh thích, bị một người chị gái kia mua mất rồi. Em đã nói sẽ trả thêm tiền như đối phương không chịu.”

Phó Tư Bạch không trả lời lại, ông nội cố ý kéo dài giọng điệu, lười biếng nói: “Kệ nó, có nước uống là được lắm rồi, không uống thì thôi…”

Phương Tâm Từ lè lưỡi, đi sau lưng ông nội Phó, thành thục đỡ tay ông.

“Tâm Từ, ba mẹ cháu thế nào rồi? Tiệm kinh doanh vẫn tốt chứ?”

“Dạ tiệm đồ ăn sáng kinh doanh rất tốt, chỉ là ba mẹ cháu mỗi ngày đều phải thức dậy sớm để mở cửa, rất vất vả, cháu cũng rất đau lòng.”

“Vậy thì để cho ba mẹ cháu dậy trễ tí, tiền kiếm không hết, với lại hai nhà chúng ta về sau…”

Ông nội Phó nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phó Tư Bạch, suy nghĩ đến cảm nhận của anh nên cũng không nói thêm gì, chỉ nhắc nhở Phương Tâm Từ, “Học đại học thì đừng đi ra ngoài tỉnh, cứ ở lại Nam Thành, cũng tiện cho anh Tư Bạch cháu chăm sóc cho cháu.”

Phương Tâm Từ nhìn Phó Tư Bạch rồi gật đầu: “Thật sự cháu muốn thỉnh giáo anh Tư Bạch lắm, cháu thi được 632 điểm, không biết điền nguyện vọng khoa kinh tế của trường đại học Nam Tương có vấn đề gì không, sợ là không đỗ.”

Phó Tư Bạch chỉ nhàn nhạt nói: “Sợ không đỗ thì đừng điền.”

“Ừm….”

Nói như không nói vậy.

Ông nội Phó nhàn nhạt nói: “Ông cảm thấy không vấn đề gì, có thể thử đi.”

“Thật ạ?”

Ông nội bất mãn liếc nhìn Phó Tư Bạch: “Tư Bạch, con phân tích thử cho em Tâm Từ đi.”

Ông nội đã lên tiếng rồi, Phó Tư Bạch chỉ có thể nhẫn nại, bình tĩnh lại để hỏi: “Đăng kí chuyên ngành gì?”

“Dạ… Kế toán.”

“Nếu em cảm thấy thành tích thi của bản thân vẫn ổn thì có thể đăng kí.”

Ông nội nghe xong cảm thấy câu này nói rồi… cũng như không nói.

Khuôn mặt sáng lạn của Phương Tâm Từ lộ ra nụ cười tươi, cô gật đầu thật mạnh: “Dạ! Em nghe lời anh Tư Bạch! Em tự tin nhất định có thể!”

“Hi hi, nếu lần này thật sự có thể thuận lợi thi vào đại học cháu thích thì cháu sẽ mời ông nội ăn cơm nhé!”

“Á, cháu còn muốn mời ông ăn à?”

“Dạ! Cháu sẽ tự mình xuống bếp, cảm ơn ông đã giúp đỡ cháu nhiều năm nay.”

“Được, vậy ông đợi nhé.”

Phó Tư Bạch nhìn cảnh ông nội mình và Phương Tâm Từ vui vẻ nói chuyện, ông cũng thật sự rất quý cô, thương ai củ ấu cũng tròn, thật sự hận không thể đem hết tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này cho cô bé này, thậm chí là cả hôn nhân của Phó Tư Bạch.

Tập đoàn Phó thị không cần một cuộc hôn nhân thương mại, lão phật gia tin chỉ có một người con gái đơn thuần trong sáng như này, không hề có bất cứ tâm cơ hay lợi ích nào mới là sự giúp đỡ lớn nhất cho tương lai của Phó Tư Bạch.

Nhưng tất cả nhưng điều này cũng chỉ là mơ tưởng của ông lão mà thôi.

Phó Tư Bạch một mình đến rừng cây và rừng nước trong tu viện, chụp vài bức ảnh bằng máy ảnh Leica, cẩn thận điều chỉnh các thông số ảnh, nhập nó vào điện thoại di động và muốn gửi cho Ôn Từ bằng tin nhắn.

Anh ngẩng đầu nhìn ông đang ngồi bên hồ.

Phó lão phật gia tính tình rất cố chấp, nói một không nói hai, mong muốn kiểm soát mạnh mẽ.

Chỉ có khi anh cách cô càng xa anh mới có thể bảo vệ được cô.

Anh cất điện thoại đi, một mình đứng bên hồ để chụp ảnh phong cảnh.

Lúc này Ôn Từ lại chủ động gửi tin nhắn đến cho anh, là một tấm ảnh lá cây cô dùng điện thoại mình chụp lại.

Mặc dù điện thoại di động không thể so sánh với hiệu ứng của máy ảnh, nhưng bố cục của cô căn chỉnh rất đẹp, với những lớp lá xanh tươi và ánh sáng mặt trời.

Cô gửi cho anh kèm theo một dòng tin---

“Nếu có cơ hội có thể cho em mượn máy ảnh của anh để chụp được không? (Sẽ rất quý trọng)”

Phó Tư Bạch trả lời cô không hề do dự: “Bất cứ lúc nào cũng được.”

Lạc Lạc: “Cảm ơn”

Anh không trả lời lại cô nữa, anh xoa xoa chiếc máy ảnh Leica trong tay, ánh mắt đầy sự dịu dàng.

Mấy phút sau Ôn Từ lại gửi tin nhắn cho anh: “Vậy… mẫu ảnh có thể cũng mượn luôn chút được không? (Thấp thỏm)”

Phó Tư Bạch cúi đầu nhìn dòng tin nhắn đó, trái tim cũng đập loạn nhịp giống cô.

Người say không phải vì rượu, mượn máy ảnh không phải mục đích của cô, mượn người mới phải.

Cô đang khéo léo hỏi anh về một cuộc hẹn.

Phó Tư Bạch nhặt một hòn đá bên chân ném xuống nước, nhìn hòn đá nhảy mấy lần trên mặt nước rồi chết chìm trong hồ nước trong xanh.

Trái tim nhiệt huyết... cũng như hòn đá vừa rơi xuống nước này, chìm xuống đáy sâu.

Càng cách xa cô anh mới càng có thể bảo vệ được cô.

Anh kìm nén mấy phút mới cố gắng tìm cách khéo léo từ chối, không muốn để cô thấy khó chịu: “Gần đây không có nhiều thời gian rảnh lắm.”

Lạc Lạc: “Là vì sắp thi cuối kì sao?”

Fsb: “Ừm, anh chọn học hai chuyên ngành song song.”

Lạc Lạc: “Gần đây em cũng đang ôn tập, nhưng mãi không giành được chỗ trong thư viện. (thở dài)”

Phó Tư Bạch biết câu nói này là đang ám chỉ điều gì.

Cô gái nhỏ này trước đến nay chưa từng chủ động theo đuổi con trai, nhưng trình độ lại rất tốt.

Ngón tay anh hơi do dự mấy giây, cẩn thận soạn tin nhắn---

“Em biết là anh thức dậy trễ hơn em mà.”

Câu nói này vừa gửi đi, Phó Tư Bạch lập tức muốn thu hồi. Lỡ như cô lại trả lời anh là cô sẽ giành chỗ giúp anh thì anh thật sự… không còn cách để từ chối nữa.

Phó Tư Bạch bất lực dụi khóe mắt.

Quả nhiên sau vài giây nhận được tin nhắn cô lập tức trả lời---

Lạc Lạc: “Vậy… em có thể nào xin anh dậy sớm một chút, giành chỗ giúp em không dạ? (Nháy mắt)”

Fsb: “===”

Lạc Lạc: “(Xin anh) x3”

Phó Tư Bạch cài báo thức vào lúc 5 giờ sáng sớm mai.
Bình Luận (0)
Comment