Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 133

Mùa hè ở Nam thành nhiều mưa, đầu tháng 9 cũng vẫn mưa liên tục.

Điểm đón tiếp tân sinh viên được chuyển từ bãi cỏ sân chơi ngoài trời đến khu sinh hoạt trung tâm dành cho sinh viên trong nhà, buổi chiều mưa nhẹ hơn một chút, Ôn Từ cầm ô đi về khu sinh hoạt trung tâm.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Lúc đi qua trạm xe bus cô nhìn thấy có một sinh viên nữ đang xách vali, cả người đều ướt sũng, tóc mái rũ xuống cũng đã bị ướt.

Ôn Từ nhìn khuôn mặt cô ấy, có hơi quen nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

Phương Tâm Từ nhìn Ôn Từ thì nhận ra cô ngay, đôi môi hồng hào hơi mấp máy: “Chị là học tỷ?”

Nghe giọng nói của cô ấy Ôn Từ đột nhiên nhớ ra, đây không phải là cô gái nhỏ nhất định đòi mua chai soda vị chanh với 3 tệ trong khu công viên Nam Hồ với cô sao.

Ôn Từ đi đến bậc thềm ở trạm xe, nhìn dáng vẻ đang chật vật xách hành lý lớn nhỏ có đủ của cô ấy, cô hỏi: “Là tân sinh viên năm nay?”

“Phải rồi.” Cô gái nhỏ mỉm cười, “Em tên là Phương Tâm Từ, học tỷ chị tên là gì?”

“Ôn Từ.”

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Cô ấy rất lễ phép chào hỏi: “Học tỷ Ôn Từ.”

“Bây giờ em muốn đi điểm danh sao?”

“Dạ phải, em vừa mới đi qua sân vận động thấy đã tan đi hết rồi, lại mưa nữa nên không biết phải làm sao mới được.”

Ôn Từ giải thích: “Dự báo thời tiết nói mấy ngày tiếp theo sẽ mưa nên dời khu chào đón sinh viên vào trong nhà rồi, là ở khu sinh hoạt trung tâm cho sinh viên đấy, người hướng dẫn chắc sẽ thông báo cho các em thôi.”

“À… em vẫn chưa kịp coi thông báo.” Cô ấy lấy điện thoại ra đăng nhập vào, quả nhiên nhìn thấy giáo viên hướng dẫn đã thông báo tới các sinh viên trong nhóm rồi.

“Sau khi vào đại học thì phải thường xuyên chú ý đến thông báo nhé, nếu không sẽ bỏ lỡ nhiều tin tức quan trọng đấy.”

“Cảm ơn học tỷ đã nhắc nhở em.”

Ôn Từ thấy dáng người cô nhỏ nhắn, lại phải xách vali nặng như vậy nên hỏi cô: “Bạn trai em không đến giúp em xách hành lí à?”

Cô gái đỏ mặt, ngại ngùng nói: “Học tỷ, ngày đó em nói như vậy là muốn để chị nhường nước cho em thôi. Thật sự thì anh ấy không phải là bạn trai em, hiện giờ vẫn chưa phải.”

“Ồ, vậy là em đang theo đuổi anh ta?”

“Cũng không phải theo đuổi đâu, trong lòng anh ấy có người anh ấy thích rồi, căn bản không để em vào mắt. Chỉ là vì ông nội hi vọng bọn em ở bên nhau, đã ước định cho bọn em. Em lại không dám làm trái ý ông, vậy nên chỉ có thể giả bộ rất để ý đến anh ấy thôi.”

Ôn Từ che ô cho cô ấy, và đi cùng đến khu sinh hoạt trung tâm: “Thời đại này rồi mà còn có chuyện đính ước từ bé sao?”

“Vì thế nên chưa bao giờ anh ấy để tâm cả, em cũng biết vậy nhưng người già thường rất cố chấp mà.” Phương Tâm Từ bất lực nói, “Nhưng không sao cả, em mới lên đại học thôi, chuyện sau này không ai nói chắc được, học tỷ chị thấy đúng không.”

Ôn Từ nhún vai, nói: “Sau khi vào đại học Nam Tương em sẽ phát hiện soái ca có ở khắp mọi nơi. Cả thế giới này lại không hề xoay quanh một người mà.”

“Thật sự đấy! Thật, em vừa mới trú mưa ở trạm xe bus, cũng chỉ nửa tiếng mà em đã nhìn thấy có rất nhiều soái ca đi qua rồi. Nhưng soái ca đều đã có bạn gái hết rồi làm gì tới lượt em.”

“Không chắc đâu.” Ôn Từ nhàn nhạt nói, “Trường này nam nhiều nữ ít, không tin lát nữa chị gọi ra một soái ca độc thân đến xách vali cho em.”

“Dạ được.”

Ôn Từ dắt cô ấy vào khu sinh hoạt trung tâm để báo danh, mới phát hiện cô gái này là đàn em học ở khoa kinh tế: “Vậy là kí túc xá của em ở cùng bọn chị rồi, là ở tòa 5 đấy.”

“Oa, quá tốt luôn! Sau này cũng có thể thường xuyên gặp học tỷ rồi.” Phương Tâm Từ lấy điện thoại ra, “Học tỷ, có thể thêm wechat không?”

Ôn Từ lấy điện thoại ra thêm bạn bè với cô ấy, sau đó lại gọi điện thoại cho Đoạn Phi Dương đến bảo anh xách vali giúp.

Đoạn Phi Dương vừa nghe có học muội xinh đẹp thì liền một hai xung phong giúp đỡ, buông cây trống trong tay xuống lập tức không đến 10 phút đã phi đến.

Ôn Từ giới thiệu Phương Tâm Từ cho anh, nhắc nhở: “Anh phải tiễn em ấy đến dưới lầu kí túc xá đấy nhé.”

“Yên tâm, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Đoạn Phi Dương không chút do dự mà vác vali lên, “Giao cho anh đi, học muội này đi theo anh nè.”

Phương Tâm Tư cong môi cười: “Thật sự…. không cần vác, có thể kéo đi được, ở dưới có bánh xe lăn đấy ạ.”

Ôn Từ biết anh đang mong chờ được thể hiện nên cười nói: “Không sao, anh ấy tinh lực dồi dào, để anh ấy tiêu hao năng lượng đi, nếu không tối ngủ không ngon được.”

Phương tâm Tư đi theo Đoạn Phi Dương đến trước tòa 5 của kí túc xá nữ, quay đầu vẫy vẫy tay với Ôn Từ: “Tạm biệt học tỷ.”

Ôn Từ đứng ở bậc thềm cũng vẫy tay chào cô ấy.

……

Buổi tối cô gọi điện cho Phó Tư Bạch mấy cuộc nhưng Phó Tư Bạch đều không bắt máy. Đoạn Phi Dương nói anh ở câu lạc bộ Đóm lửa, Ôn Từ đi tìm, lại cũng chỉ có đám người Lâm Vũ và Mạc Nhiễm chứ không hề nhìn thấy bóng dáng anh.

“Hôm nay mọi người có nhìn thấy Phó Tư Bạch không? Điện thoại cũng không ai bắt…”

Vốn là Ôn Từ cũng chỉ hỏi đại một câu, không nghĩ đến cả Mạc Nhiễm và Lâm Vũ đều đồng thanh nói---

“Ở sân tập bóng rổ.”

“Ở thư viện đọc sách.”

Câu nói này vừa thốt ra Ôn Từ liền sinh nghi: “Rốt cuộc là ở sân bóng rổ hay là thư viện?”

Mạc Nhiễm và Lâm Vũ cùng nhìn nhau đầy chán ghét, biết đã không giấu được nữa nên chỉ có thể nói với Ôn Từ: “Cậu ấy ở quán bar cũ.”

“Ở quán bar thì ở quán bar thôi.” Ôn Từ không hiểu nên hỏi, “Sao phải gạt em thế.”

Lâm Vũ càng ấp a ấp úng: “Không phải… không gạt, là… không biết nói thế nào.”

Anh càng nói như vậy càng khiến Ôn Từ nảy sinh nghi ngờ: “Có phải anh ấy lại lại bệnh cũ tái phát không?”

“Không có!”

“Đang chơi đùa với phụ nữ?”

“Em đừng có nghĩ lung tung nữa.”

Phản ứng như này của hai người đương nhiên khiến Ôn Từ nảy sinh nghi ngờ, cô vốn không định đến quán bar anh muốn chơi thì để anh chơi, vốn cái vị thái tử gia này rất thích chơi bời mà.

Nhưng trên đường đi nhớ lại hai người Mạc Nhiễm và Lâm Vũ, cái gì cũng sẽ giấu diếm thay cho Phó Tư Bạch. Anh làm gì cũng rất thẳng thắn, dù làm gì cũng sẽ nói thật với cô, không hề giấu diếm cô.

Không cần bạn bè phải che giấu bảo vệ anh.

Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, Ôn Từ quyết định gọi xe đến quán bar để thăm dò.

Quán bar dưới lòng đất này chủ yếu là người trẻ đến, hôm nay không phải ngày nghỉ cuối tuần, nhưng quán vẫn chật cứng người, xe cộ hiển nhiên còn nhiều hơn trước.

Ngay khi Ôn Từ bước vào lối đi dài và hẹp của quán bar, cô đã nghe thấy giọng hát đặc biệt của một người đàn ông, hát một bản nhạc pop tuyệt đẹp.

Lắng nghe bài hát Ôn Từ đi đến quầy bar, đám đông đang náo nhiệt. Trước quầy rượu, người đàn ông đang mặc một chiếc áo phông đen hình graffiti quá khổ với bờ vai rất rộng, chiếc quần kiểu đường phố tôn lên đôi chân dài miên man và một đôi giày thể thao đế cao trên chân.

Khán giả dưới sân khấu cũng hòa theo giai điệu của anh, uốn éo cơ thể và đắm chìm trong thế giới âm nhạc truyền cảm của anh

Ôn Từ vốn tưởng đó chỉ là một buổi biểu diễn ngẫu hứng của anh nên cô tìm một góc khuất sáng ngồi xuống, cô gọi một ly nước chanh để đợi anh.

Trôi qua từng giây từng phút cô đã đợi anh hai tiếng, ngoài thời gian nghỉ ngơi chốc lát thì gần như anh vẫn đứng trên sân khấu.

Đồng thời Ôn Từ cũng chú ý tới, trên bàn nhỏ phía trước sân khấu có để một cái hộp nhỏ, lắm lúc sẽ có khách bỏ tiền vào đó, mười tệ hai mươi tệ, mấy người hào phóng cũng cho mệnh tiền lớn…

Đây là… biểu diễn thương mại?

Không, không phải biểu diễn thương mại, đây không phải, đây là giọng ca chính của quán bar.

Lúc này điện thoại cô rung lên, là Mạc Nhiễm gửi tin nhắn đến cho cô—

Nhiễm: “Cậu ấy và ông nội cãi nhau đến lật bài ngửa rồi, chắc là về hôn nhân.”

Ôn Từ: “Chỉ là tạm thời thôi phải không?”

Nhiễm: “Nhưng tính tình của cậu ấy ương bướng, không nói chắc được. Lão gia cũng có thể nghĩ ra được, dù sao Phó gia cũng không phải không có người thừa kế.”

Ôn Từ nhớ đến chuyện ban đầu Tiêu Nhã vác bụng bầu đến tìm cô.

Vậy nên, vậy nên không phải không hề có sự trả giá, cô đã từng nói giá mà anh không phải Phó Tư Bạch, vậy nên anh thật sự đã….

Không còn là Phó Tư Bạch nữa.

Nghe giọng nói ấm áp của anh khiến vành mắt Ôn Từ ươn ướt. Vào lúc anh vẫn chưa chú ý đến cô, cô đã âm thầm rời khỏi quán bar.

Ôn Từ: “Việc em đến quán bar đừng nói cho Phó Tư Bạch.”

Nhiễm: “Vậy quá tốt rồi, cậu ấy cũng không để bọn chị nói với em.”

Nửa đêm, một mình Ôn Từ đi trên con đường lát đá cuội của con đường quán bar sôi động, cơn gió mùa hè ẩm ướt, trong lòng cảm thấy nhói đau đâu đó.

Rất nhanh điện thoại Phó Tư Bạch đã gọi lại cho cô, trong điện thoại anh khẽ ho một tiếng, giọng rõ ràng đã khàn hơn so với bình thường: “Vừa mới làm việc nên anh không nghe điện thoại.”

“Ừm, không sao.”

“Em vẫn còn đang ở con đường quán bar sao?”

“Không, em đang ở nhà.” 

Anh cao giọng: “Em đi chưa tới 5 phút đã tới nhà rồi, bạn gái anh mọc cánh bay à?”

Trái tim Ôn Từ hơi nhói, nhưng vẫn bị anh chọc cười: “Anh nhìn thấy em rồi?”

“Bạn gái ở đó cùng anh tận 2 tiếng làm sao lại không thấy.”

Phó Tư Bạch cầm cây guitar sải những bước dài, Ôn Từ ngồi trên xích đu ở lối vào của Phố Bar, nhìn thấy anh.

Phía sau tiếng nước chảy róc rách, màn đêm thật yên tĩnh và đẹp đẽ.

Phó Tư Bạch ngồi bên cạnh người con gái của anh, đưa tay sờ hộp thuốc trong vô thức, Ôn Từ lấy thuốc cho anh, cô lấy ra một điếu đặt lên môi anh, lại lấy cái bật lửa ra châm điếu thuốc cho anh.

Nhìn thấy động tác rất thuần thục của cô khiến môi anh cong lên, anh cắn đầu thuốc rồi cười nói: “Anh kiêng thuốc rồi.”

“Ừm.”

Ôn Từ cầm điếu thuốc trên miệng anh xuống một cách gọn gàng và đặt lên đôi môi của cô.

Anh cầm điếu thuốc ra một cách không khoan nhượng: “Cái tốt của anh thì không học, lại đi học mấy cái này.”

“Phải rồi, đi theo người tốt học người tốt, đi theo người xấu…”

“Hửm?”

“… Học cầm thú.”

Một tay Phó Tư Bạch choàng qua vai cô, giữ lấy cổ cô: “Nha đầu thối, ai là cầm thú hả.”

“Anh!”

Ôn Từ cười khúc khích, đôi mắt phản chiếu ánh đèn mờ ảo, trong trẻo mà sáng ngời.

Phó Tư Bạch nhìn cô một cách nghiêm túc: “Anh hi vọng em ở bên cạnh anh có thể tốt hơn, có thể tiến bộ, chứ không phải càng tệ đi.”

“Tư Bạch, anh đoán như thế nào em cũng nghĩ như vậy. Hi vọng anh càng ngày càng tốt hơn chứ không phải… càng mất đi nhiều thứ.”

Anh dùng vai đẩy nhẹ cô: “Biết là em đau lòng cho anh rồi.”

“Em không có đau lòng, mấy thứ này có là gì.”

“Anh biết này không là gì nhưng em vẫn đau lòng cho anh.”

“Anh nhất định phải cưỡng ép để em đau lòng à.”

Ôn Từ nói xong lại xoa xoa mặt anh, cô hôn lên môi anh, “Vậy thì miễn cưỡng đau lòng cho anh đấy.”

Ánh sáng đèn xe phía xa, đèn neon bên kia đường, bầu trời đầy sao đêm nay... khiến Phó Tư Bạch lóa mắt, giống như rơi vào một giấc mơ thất thường, mọi thứ trở nên hư ảo.

Dịu dàng, lưu luyến, đồng cam cộng khổ, trời đất u ám, thiên trường địa cửu… Trong tích tắc, vô số câu nói lãng mạn liên quan đến tương lai vụt qua tâm trí anh.

Cô dừng lại để lấy lại nhịp thở, cô vẫn chưa học được cách lấy hơi thở như thế nào khi hôn nhau, vậy nên thường xuyên hôn một lát rồi lại dừng một lát, nhưng Phó Tư Bạch lại thích hôn cùng cô như thế này.

“Ôn Từ, đến giờ này thì dù có xuống địa ngục anh cũng sẽ không bao giờ buông tay em.”

Ôn Từ nhìn anh, ánh sáng nê-ông phản chiếu trong đôi mắt đen láy của anh, đường nét khuôn mặt của anh rất sắc sảo và cương nghị.

Rõ ràng không phải lời nói tốt đẹp gì như lại khiến cô an tâm.

“Được, dù có xuống địa ngục em cũng sẽ đi cùng anh.”
Bình Luận (0)
Comment