Lỡ Yêu Tử Thần Thì Có Làm Sao

Chương 2


Các tiết học buổi sáng thì dài dằng dẵng, đến chiều lại trôi qua thực mau, bởi lẽ...!Giờ tan trường là ba giờ chiều.
Kể từ lúc nghỉ giải lao buổi sáng, Linh Đan không gặp lại nam sinh hoodie đen đó nữa.

Mỗi lần nghĩ đến tên đó, cô thường lặp lại một câu hỏi ngờ vực "Hắn cùng lớp với mình thì phải?" cũng vì lẽ này đây.
Học ở Emerald hơn hai tuần rồi nhưng số lần mà hắn ở trong lớp cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Không biết có thể tính những lần đó là "ở trong lớp" không nữa, vì có vài hôm hắn thủng thẳng đến lớp ngay giữa buổi học, bất chấp giáo viên còn đang đứng trên bục giảng.

Với thái độ không xem ai ra gì như thế mà lại chẳng bị thầy cô nào trách tội, cô nghĩ ô dù của hắn cũng không phải nhỏ đâu.
- Linh Đan, trả cậu nè.

Mơn nhiều nha!
Gia Hân cười tươi đặt vở Sử cùng một viên kẹo dâu xinh xắn vào tay Linh Đan, lại nhanh chóng gom tập sách chuẩn bị ra về, tiện miệng hỏi một câu:
- Nhà cậu chắc có bùa bảo hộ rồi chứ? Tớ nhớ là cậu vừa chuyển nhà đến sinh sống ở đây phải không?
- Ờm...!Đúng rồi.
- Vậy nhớ nhờ người kiểm tra kĩ vào, dù sao cũng là nhà mua lại...!Phải cẩn thận chút.
- Tớ nhớ mà, chắc chắn phải kĩ rồi.

Cậu đừng lo.
Linh Đan mỉm cười trấn an.


Gia Hân luôn như thế, một cô gái xinh xắn tốt bụng lúc nào cũng lo cho bạn bè xung quanh.
Cô cũng thu dọn sách vở, nhưng nhàn nhã hơn nhiều.

Cả lớp đã ra về hết, riêng cô lững thững lên sân thượng thư giãn một chút.

Dù sao hiện tại vẫn còn sớm.

Đối với cô là như thế.
Sân thượng khá rộng rãi nên dù đã được nhà trường trang trí rất nhiều cây cảnh xung quanh, cùng với ghế dài và bàn cho học sinh ngồi đọc sách ngắm cảnh thì trông vẫn còn khá trống trải.

Linh Đan không ngồi, chỉ tiến lại lan can chống cằm nhìn xuống.
Học sinh và thầy cô trong trường đã ra về gần hết rồi.

Có lẽ họ sẽ về thẳng nhà hoặc hối hả rẽ qua những cửa hàng nhỏ mua ít đồ ăn và đồ dùng cá nhân rồi về.

Không có rủ rê đi chơi bời, nhậu nhẹt, tụ tập đi xem phim...!Đến việc gặp mặt thăm hỏi người thân quen cũng bị hạn chế hẳn.

Dù sao, ba tiếng sẽ trôi qua rất nhanh thôi...
Bất giác, ánh mắt cô gái lại đang quan sát cảnh vật bên dưới chợt dừng ở một điểm:
Tại một góc hơi khuất, có người đang ngồi trên chiếc ghế đá nhàn nhã ăn bánh.
Dù chỉ nhìn từ xa, nhưng Linh Đan tin rằng đôi mắt tinh tường của mình không có nhận sai người.


Kia chắc chắn là cậu bạn cùng lớp vô cùng tự nhiên "nựng" hết mấy cái bánh hồi sáng.
Không trật đi đâu được, còn vài hộp bánh bày ra bên cạnh hắn kìa, còn cái hồng hồng hắn đang cầm chắc là cái donut cô nhìn trúng lúc đầu rồi.

Bánh người ta ngon như vậy mà hắn để mấy tiếng đồng hồ mới lôi ra nuốt thì còn gì ngon lành nữa chứ?
Linh Đan đang gật gù đồng tình cho mấy cái bánh, cuối cùng lại hơi ngẩn ra.
"Trong lúc ai ai cũng lo chạy về thật nhanh mà tên này vẫn còn nhàn nhã như thế, thật là gan cùng mình rồi."
Cô đang phân vân, không biết chút nữa có nên nhắc nhở hắn về nhà không...! Không ai biết được rằng thứ gì sẽ đến sau sáu giờ chiều đâu.

Cuối cùng, cô quyết định tạm thời mặc kệ hắn.

Đến lúc cô về mà hắn còn ở đó thì cô sẽ mách bảo vệ lôi hắn ra.

Thời buổi này, kiêu ngạo có thể khiến bản thân gặp nguy hiểm đấy!
Phóng tầm mắt ra phía xa xa, Linh Đan có thể thấy thấp thoáng ngọn núi sừng sững và khu rừng mờ nhạt nơi chân trời.

Nơi đó, có nhà mới của cô, hay nói chính xác hơn là của cô và chị Linh Đơn.

Ngôi nhà này được mua từ tay một gã nhà giàu, ngày trước nó là nơi nghỉ dưỡng được xây giữa rừng để đi tránh nóng mấy ngày hè, nhưng kể từ khi "Họa sương mù" xuất hiện thì ông ta không dám bén mảng tới thành phố này luôn chứ đừng nói là nghỉ dưỡng.

Đây chỉ là một căn nhà gỗ nho nhỏ thôi, nhưng bắt tay sửa sang thêm một chút thì cũng gọi là đầy đủ tiện nghi.


Dù sao thì yêu cầu của hai chị em cũng không cao lắm.

Tuy nhiên, nhìn tình hình thì có lẽ cô và chị phải ở đây lâu rồi.
Linh Đan khe khẽ thở dài.
"Không biết đến khi nào thì mọi chuyện mới chấm dứt..."
Thế giới mà cô đang sinh sống có một cái tên thơ mộng là Vân Vụ, vì mỗi thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm, tầm sáu giờ chiều, thế giới sẽ xuất hiện một làn sương mù mỏng bao phủ khắp nơi, khiến cho cảnh vật có chút mờ ảo khói sương.

Thế nhưng không biết tự bao giờ mà đặc trưng thơ mộng này đã trở thành nỗi ám ảnh của toàn bộ người dân nơi đây.

Làn sương mù nên thơ ngày nào giờ đây lại mang theo khủng bố tử vong đe dọa tính mạng của con người.

Không còn là làn sương mù vô hại ngày xưa nữa, mà lại tồn tại hơi thở của những thứ sinh vật nào đó mà thế giới Vân Vụ chưa từng được tỏ tường, chỉ có thể gọi chúng là...
Quái vật!
Giả thiết hợp lý nhất hiện tại là, ngoài Vân Vụ ra, vẫn còn có thế giới song song khác tồn tại, được người đặt giả thiết gọi là Ác Giới, vì một lý do nào đó mà giữa Ác Giới và Vân Vụ đã xuất hiện một cánh cửa, từ đó mà những sinh vật ở thế giới kia mới có thể chui qua đây hoành hành.

Chẳng qua là, cánh cửa đó nằm ở đâu, hình dạng như thế nào, và nó thật sự có tồn tại hay không vẫn còn là những vấn đề chưa có lời giải đáp.
Những sinh vật lạ đáng sợ đột ngột xuất hiện này có rất nhiều hình dạng khác nhau, nhưng dựa vào tính chất của chúng mà người ta chia chúng thành hai loại: thực thể và hư thể.
Thực thể là dạng quái vật có hình dạng có thể sờ được, chạm được, giết được bằng đòn vật lý.

Còn hư thể thì khó đối phó hơn vì chúng không có hình dạng nhất định, gần giống như chất khí, có thể ẩn mình trong sương mù mà đột ngột tấn công con người, nguy hiểm vô cùng.

Loại này chỉ có thể diệt trừ bằng đòn ma pháp.
Đối với thế lực đáng sợ đột ngột xuất hiện này, điều mà con người có thể làm là nhanh chóng kêu gọi người tài, bồi dưỡng lớp trẻ, khẩn trương triển khai, phân bố bổ trợ hợp lý, đồng thời thực hiện những kế sách phòng thủ hiệu quả.

Mà hiện tại thì kế sách phòng thủ tốt nhất là phân phát những bảo vật có khả năng tạo kết giới bảo hộ đến với từng hộ dân.


Những bảo vật này có nhiều hình dạng khác nhau do xuất xứ từ các gia tộc khác nhau, nhưng đều có điểm chung là ngăn chặn khí tức và những sinh vật nguy hiểm của Ác Giới, tất cả đều được thông qua hàng loạt kiểm duyệt, đánh giá từ những người đứng đầu các gia tộc uy tín mới được đưa vào thực thi sử dụng.

Dù sao thì đây cũng là những lá bùa bảo mệnh liên quan mật thiết đến tính mạng con người, tuyệt đối không thể qua loa.
Khi màn sương buông xuống, người dân buộc phải lui vào nơi đã trang bị kết giới để tránh khỏi nguy hiểm.

Thứ còn tồn tại bên ngoài sau khoảng thời gian này chỉ có thể thuộc ba dạng sau đây: người về nhà chưa kịp, thợ săn và...!quái vật.
Thành phố nhỏ này có tên là Bích Lâm, nơi có diện tích rừng rậm bao phủ tới gần nửa, và khu rừng này cũng được đặt tên theo tên của thành phố, hoặc cũng có thể tên thành phố bắt nguồn từ khu rừng? Linh Đan cũng không rõ lắm.

Dù sao thì rừng và thành phố này đều liên quan mật thiết với nhau.
Ngày trước nơi đây là một địa điểm du lịch khá lý tưởng với không gian thoáng mát và khung cảnh nên thơ, nhưng đó đã là "ngày trước" rồi.

Thời gian sau này, khu rừng vốn dĩ rất đẹp bỗng nhiên trở thành một trong những nơi có tần suất xuất hiện quái vật lớn nhất.

Do đó số lượng thợ săn đổ về đây cũng không ít, chỉ là...!sống sót được bao nhiêu thì không ai rõ.
- Ồ, hơn bốn giờ rồi.
Linh Đan thoáng nhìn màn hình điện thoại rồi quyết định trở về.

Nhà cô không gần trường lắm, cô còn phải ăn uống tắm rửa cho thoải mái đã, thư giãn thế này là đủ rồi.
Lúc đi ngang qua sân trường vắng đến bãi đậu xe, cô có đảo mắt ra chỗ góc khuất mà ban nãy kẻ nào đó đã ngồi nhởn nhơ ăn uống.
Hắn về rồi.

Chỗ đó không còn ai nữa.
"Hm...!Ít nhất còn biết sợ."

Bình Luận (0)
Comment