Lần đầu tiên trong cuộc đời, Linh Đan có thể nghiêm túc mặt đối mặt với Vô Ưu mà không bị gương mặt hoàn mỹ này làm cho lúng túng, bởi lẽ, điều cô đang nghĩ đến khiến cô phải tập trung kiềm chế hơn là việc thưởng thức mỹ nam.
Vô Ưu bị nhìn chằm chặp hồi lâu, cuối cùng anh không trả lời, mím môi quay mặt sang hướng khác.
Thế nhưng chỉ cần như thế cũng đủ để Linh Đan đoán biết câu trả lời.
"Hắn ta thực sự nghĩ như vậy!"
"Rầm" một tiếng, Vô Ưu liền giật bắn mình.
Linh Đan hết kiềm chế nổi rồi.
Mặc kệ cho hai bàn tay đau nhức vì vừa đập mạnh lên mặt bàn, cô đỏ mặt tía tai mà gắt:
- Tôi không tin là anh có thể nghĩ như vậy luôn đó! Hi sinh chị ấy sao? Để cho bản thân thoát khỏi quái triều sao? Mệt cho anh tưởng tượng được như thế, bình thường anh ăn cơm chỉ để nuôi cơ bắp à? Anh là ân nhân của chúng tôi không có nghĩa là anh muốn nói gì thì nói đâu nhé! Anh nghĩ là chỉ mình anh biết lo lắng cho chị ấy hả? Tôi biết thừa anh chỉ xem chị ấy như người thay thế để anh nhớ về người vợ đang mất tích của anh mà thôi.
Còn tôi, tôi là em gái hàng thật giá thật của chị ấy, anh cho rằng tôi không yêu quý không lo lắng cho chị ấy bằng người mới quen biết như anh à?
Linh Đan cảm thấy hơi sức mình như bị trút hết.
Phổi của cô còn không kịp hô hấp vì nỗi uất nghẹn cứ chặn trong lồng ngực.
Cô thực sự tức giận.
Rất tức giận.
Quen biết với nhau bữa giờ, vậy mà một chút tính tình của cô hắn cũng không hiểu, còn vô tri đến mức này luôn, đầu hắn chứa cái gì không biết?
- Tôi biết bản thân yếu đuối, không mạnh như anh, không thể bảo vệ chị ấy như mong muốn, nhưng việc đó cũng không có nghĩa là anh có thể bôi nhọ tôi.
Không bao giờ có chuyện tôi mang chị ấy ra để đánh đổi bất cứ lợi ích gì cho mình.
Anh nếu không biết rõ sự tình thì làm ơn đừng có đoán mò như thế.
Nói đến câu cuối, cô đứng phắt dậy, trừng mắt một cái rồi bỏ đi một mạch vào phòng đóng sầm cửa lại.
Nếu còn ở đó, cô sợ là mình lại không kiềm chế được muốn nhào vô ăn thua đủ với hắn, thế thì không hay lắm, dù sao hắn hiện là người đang bị thương, mà nguyên nhân là do cứu chị em cô.
Cuối cùng cô chỉ có thể ôm cục tức này mà bỏ đi thôi.
Linh Đan nổi giận đi mất, để lại chàng trai tóc bạch kim chưng hửng ngồi giữa phòng khách.
Vô Ưu hơi nghiêng đầu.
Anh đâu có cậy việc làm ân nhân rồi "muốn nói gì thì nói" đâu, anh còn chưa có nói gì mà, vậy mà đã khiến cho cô kích động như vậy rồi...
Các sinh vật Cõi Âm khi đến với thế giới này, do hoàn cảnh thay đổi, điều kiện sống cũng thay đổi, thức ăn chúng cần đều không còn khiến cho tính tình của bọn chúng trở nên tàn bạo hẳn, không khác gì loài dã thú ăn thịt, đặc biệt là thịt người, bởi vì đó là thứ mà chúng cảm thấy giống với nguồn thức ăn mà chúng thường ăn nhất.
Máu người cũng không ngoại lệ.
Bọn chúng sẽ bị thu hút bởi mùi máu tươi của con người hơn cả, vậy nên anh không tránh khỏi suy nghĩ đó khi trông thấy cảnh Linh Đan vung chủy thủ trước mặt chị mình.
Thế nhưng, vừa rồi cô ấy phản ứng mạnh như vậy, dường như anh lại ẩn ẩn cảm thấy nghi ngờ...
"Không lẽ mình nghĩ sai rồi?"
Linh Đơn vừa bưng ấm trà và đĩa trái cây lên thì đã bắt gặp cảnh tượng em gái phăm phăm bước vào phòng đóng sầm cửa lại.
Nữa rồi...!Hai người này không có được mấy lần gặp nhau mà không có mùi thuốc súng.
Cô cười khổ:
- Em ấy lại nổi đóa với anh à? Anh đừng để bụng, tính em ấy dễ nóng nảy như vậy thôi chứ thực ra là người sống rất tình cảm.
Linh Đơn đặt đĩa trái cây và ấm trà xuống bàn, thành thạo lấy chiếc tách nhỏ úp trên khay mà lật lên, rót trà lưng lưng miệng tách rồi đặt trước mặt Vô Ưu.
Bộ đồng phục đi săn của Linh tộc đã được thay bằng bộ Pijama lụa xanh đơn giản, mái tóc đen mượt cột chiếc nơ đỏ hờ hững vắt bên vai càng làm tăng vẻ thục nữ của cô, thế nhưng ít ai nhìn đến được sự kiên cường bên trong dung nhan mềm mại này.
Cô nhấc đĩa trái cây gồm táo, lê và quýt lên đề lộ đĩa bánh nhỏ bên dưới.
Mùi bánh thơm phức lập tức lan tỏa, dễ dàng gợi nên cảm giác thèm ăn cho người khác.
Cô gái lại nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tôi biết thời gian của anh quý giá, nên chỉ có thể làm món bánh đơn giản này thôi.
Mong anh không chê.
Chắc chắn là Vô Ưu không chê rồi, anh sớm đã cầm lấy một chiếc bánh lên cho vào miệng, hương vị thơm mềm âm ấm nhanh chóng chạm vào đầu lưỡi, vị ngọt vừa vặn hoàn hảo khiến ánh mắt chàng trai bất giác sáng lên.
- Em ấy biết anh thích ăn ngọt, còn dặn riêng tôi làm phần của anh có nhiều sữa với đường hơn.
Tôi cũng chỉ nhắm chừng thôi, anh xem có vừa miệng không?
Vô Ưu không chút chần chừ gật đầu:
- Ngon.
- Anh thích là tốt rồi! - Linh Đơn mỉm cười - Con bé đó ngoài mặt hay cục súc vậy thôi chứ nó cũng quý anh lắm.
Nhìn vẻ mặt không chút tin tưởng nào của chàng trai trước mặt, cô lại tiếp:
- Tôi không gạt anh đâu.
Tôi là chị của nó, bên cạnh nó từ nhỏ đến lớn, tính tình của nó không ai hiểu rõ hơn tôi hết.
Trông qua thì thấy nó hời hợt như vậy, nhưng thực ra con bé rất trân trọng những mối quan hệ xung quanh.
Đôi khi, trên đường đi săn, chúng tôi vô tình gặp qua đồng nghiệp, dừng lại xã giao vài câu, sau đó lại ai đi đường nấy.
Chẳng ai biết được đó lại là lần cuối chúng tôi còn có thể nói chuyện cùng nhau, bởi vì lần sau gặp lại, họ đã chỉ còn là những cái xác không hồn.
Mỗi lúc như vậy, con bé lại lặng lẽ gạt nước mắt mà chôn cất họ, sau đó chưa bao giờ quên cúng kiếng thắp hương cho họ vào những ngày đặc biệt.
Đối với người gặp qua đường đã mất, con bé còn quan tâm như thế, vậy thì chắc chắn nó sẽ dành sự quý trọng cho người sống còn nhiều hơn thế.
Cô tự tay rót cho mình một tách trà, ưu nhã nhấp một ngụm rồi đặt lại xuống bàn:
- Cha mẹ chúng tôi đều là thợ săn, nhưng không may sinh nghề tử nghiệp, từ đó con bé trở nên trầm lặng hơn, nhất là sau một loạt những biến cố xảy ra trong quá trình chúng tôi đi săn nữa.
Anh biết đấy, liên tục chứng kiến người quen mất đi không phải là điều mà một đứa trẻ như con bé có thể dễ dàng chấp nhận.
Vậy nên, đã lâu lắm rồi tôi không thấy nó kết giao với người cùng nghề nào khác, chỉ cho đến khi gặp anh tôi mới thấy con bé nói nhiều như vậy...
Nghĩ về những lần gặp mặt của em gái với người này, cô lại bổ sung:
- Hm, cho dù là mỗi lần chạm mặt, em ấy thường tỏ ra không thân thiện, nhưng thật ra nó vẫn quan tâm anh, chẳng qua là cách quan tâm của nó hơi khác người thôi, nhưng tôi chắc chắn là nó không muốn thấy anh gặp bất trắc gì đâu.
Không biết vừa rồi nó đã tức giận vì chuyện gì, tôi chỉ không muốn giữa hai người xảy ra hiểu lầm.
Giữa thế giới đầy rẫy nguy hiểm, lại dấn thân vào con đường vô định này, một mối quan hệ tốt thật sự đáng quý.
Hi vọng chúng ta sẽ không vì bất cứ điều nhỏ nhặt nào mà đánh mất nó...